Chương 2: Hotboy học kém

Đàm Viễn vẻ mặt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nữ sinh xung quanh sớm đã bị thu hút bởi vẻ ngoài vô cùng xuất sắc của Đàm Viễn. Duy chỉ có Doãn Thiên Kỳ mới biết được bộ mặt thật đằng sau vẻ ngoài lãnh đạm cao ngạo kia.

Tiết học đã bắt đầu, Doãn Thiên Kỳ không thể trực tiếp vạch tội ác của Đàm Viễn nên đành ngậm ngùi chấp nhận.

Cậu thực sự muốn mắng chết anh ta, trong đầu sớm đã soạn đủ tám vạn lời mắng rồi!

"Các em mở sách trang một trăm nhé, chúng ta học tiếp."

Tiếng mở sách vang lên loạt cợt, tất cả đều đầy đủ có tập, nhưng Đàm Viễn lại chẳng có gì. Hắn vừa ngồi xuống đã nằm gục xuống bàn, chỉ mất đúng ba giây để chìm vào giấc ngủ.

Doãn Thiên Kỳ liếc mắt sang nhìn, thật không có tiền đồ. Tại sao lại để anh ta ngồi cạnh mình chứ? Thật xui xẻo!

Cô giáo giảng bài trên lớp hăng say, mọi người phía dưới cũng chăm chú lắng nghe, chỉ riêng Đàm Viễn vẫn ngủ ngon, coi tiếng giảng của cô thành lời ru nhẹ nhàng.

Rốt cuộc, cô giáo cũng chú ý đến Đàm Viễn. Nhìn thấy anh ta không học hành, cô liền tỏ ra khó chịu.

"Đàm Viễn, em ngủ trong giờ đấy à?"

"Đàm Viễn?"

"Tên này ngủ sâu đến vậy à? Phục thật." Doãn Thiên Kỳ chậc miệng cảm thán, trong lòng còn có chút hả hê.

"Đàm Viễn, em có nghe cô nói không?"

Doãn Thiên Kỳ đương nhiên là người tốt, cậu sẽ không vì thù cũ mà trả thù, chỉ nhẹ nhàng dùng chân giẫm thật mạnh lên chân anh ta.

Đàm Viễn đau đến mức bật tỉnh hét toáng lên, đến khi nhìn lại mới phát hiện cả lớp đều đang nhìn mình, đặc biệt là ánh mắt tối sầm của cô Hoa phía sau lớp kính cận ấy.

"Em giỏi lắm, nào, lên bảng giải giúp cô bài tập này."

Đàm Viễn nhìn lên, vẻ mặt không chút gợn sóng. Anh ta liếc nhìn sang Doãn Thiên Kỳ, con người đang cười tủm tỉm từ nãy tới giờ, bước lên bục giảng tràn đầy tự tin.

"Cậu ta không nghe giảng, vẫn có thể làm được sao?"

Doãn Thiên Kỳ có chút hoài nghi, trong lòng còn có ý định cảm thán anh ta. Thế nhưng khi Đàm Viễn trở về chỗ ngồi, cậu liền phì cười, tự cho suy nghĩ của mình là ngốc nghếch.

"Đàm Viễn, em đang viết cái quái gì vậy hả? Là một học sinh mới, buổi đầu đã biểu hiện sự yếu kém như vậy rồi!"

"Xin lỗi cô."

Cô Hoa cố gắng hô hấp thật đều để không phát tiết, dứt khoát mắng.

"Cậu mau ra ngoài đừng phạt!"

Đàm Viễn nhíu mày nhìn, anh ta không phản kháng, ung dung đi ra trước cửa. Kết quả này thật khiến cho Doãn Thiên Kỳ cảm thấy hả hê. Quả thực người xấu mình không trị được, ông trời nhất định sẽ có cách trị.

Sau khi tiếng chuông giờ giải lao vang lên, xung quanh Đàm Viễn nhanh chóng bị bao vây bởi vô số các nữ sinh. Có cả các lớp khác vì nghe đồn về nhan sắc của Đàm Viễn cũng tới để diện kiến.

"Có khi nào Đàm Viễn sẽ sớm trở thành hotboy của trường không?" Tiểu Vy đứng bên cạnh Doãn Thiên Kỳ thích thú nói.

"Mình nói cậu nghe, cậu ta không phải loại tốt lành gì đâu." Doãn Thiên Kỳ nheo mày nói.

"Sao vậy? Hai người có quen biết à?"

"Không có…"

"Này tiểu nha đầu…" Đàm Viễn không biết từ bao giờ đã đứng trước mặt Doãn Thiên Kỳ.

Từ lúc gặp đến giờ, Đàm Viễn luôn dùng biệt danh "tiểu nha đầu" dành cho Doãn Thiên Kỳ, anh ta không biết ngại, nhưng cậu thì có, vô cùng vô cùng ngại! Mặc dù bản thân thích nam thật đấy nhưng Doãn Thiên Kỳ vẫn không chấp nhận được bị so sánh với con gái.

Cậu kéo lấy bả vai của anh ta, ghé sát tai nói với sự tức giận.

"Tôi cấm cậu gọi tôi với cái tên như vậy."

Anh ta khẽ nhoẻn miệng cười, ánh mắt không biết từ khi nào đã nhìn xuống phía dưới.

"Không lẽ... cậu không có à? Cảm giác của tôi nhạy bén lắm..."

Lời nói ấy lập tức khiến cho Doãn Thiên Kỳ đỏ mặt, cậu đẩy mạnh anh ra, tức giận rời khỏi lớp học.

Cô bạn học Tuyết Mai ngồi cạnh liền tủm tìm cười, tự biết mình không xứng với Đàm Viễn liền lén lút bỏ đi. Anh ta nhìn theo bóng lưng giận dỗi ấy, bất giác nở một nụ cười không đoan chính.

Doãn Thiên Kỳ rất nhanh đã chạy đến chỗ cây sồi già sau dãy lớp học, muốn một mình phát tiết.

"Đàm Viễn tên khốn! Dám gọi mình là hai tiểu nha đầu... Tức chết mất, tức chết mất!"

"Tiểu nha đầu? Em đang nói gì vậy?"

Doãn Thiên Kỳ bất giác giật mình, cậu khẽ quay đầu nhìn qua, thầy thể dục Dương Dục đã đứng phía sau cậu từ khi nào. Hai tai cậu đỏ lên, không biết anh ta có nghe được những gì cậu vừa nói hay không?

Ngôn ngữ của Doãn Thiên Kỳ dần trở nên rối loạn.

"À cái đó... em nói... em... nói vu vơ thôi... thầy đừng để ý..."

"Ừm."

Dương Dục không nói gì, cũng không quá chú tâm đến chuyện này. Anh đưa mắt nhìn về phía bầu trời xa xa, tâm trạng hôm nay có vẻ không được ổn cho lắm.

Doãn Thiên Kỳ và Dương Dục trước kia từng làm việc với nhau qua các hoạt động của trường, nhanh chóng trở nên thân thiết. Dương Dục trong mắt cậu rất đẹp, là một con người hoàn hảo về mọi mặt, luôn nhẹ nhàng và tinh tế. Mỗi lần gặp được anh, cậu đều thấy vô cùng yên bình.

"Thầy Dương Dục, hôm nay lại có chuyện gì buồn sao?"

"Sao em lại hỏi vậy?"

"Chứ buồn hiện rõ trên mặt thầy kìa. Với lại bình thường nếu có chuyện không vui, thầy đều tới đây để giải tỏa mà."

"Hửm, sao em hiểu rõ về tôi vậy? Em theo dõi tôi à?"

***

Hot

Comments

Ngọc Cẩm Ninh♪

Ngọc Cẩm Ninh♪

😂😂

2023-06-20

1

Ngọc Cẩm Ninh♪

Ngọc Cẩm Ninh♪

cô bạn học thật là thú vị~

2023-06-20

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play