Vị Đắng Ngọt Ngào
Doãn Thiên Kỳ thong thả ngắm nhìn bầu trời qua kính cửa xe. Lại một ngày mới bắt đầu, cậu rất háo hức với những dự định hôm nay của mình.
"Thiếu gia, hôm nay vẫn tràn đầy năng lượng như mọi ngày nhỉ." Bác tài xế cười nói.
"Hôm nay cháu có cảm giác sẽ gặp nhiều điều thú vị hơn." Doãn Thiên Kỳ vui vẻ đáp.
Cậu vừa dứt lời thì đập vào mắt là hình ảnh một thiếu niên đang bắt nạt một đứa trẻ con. Thiếu niên trên người còn mặc đồng phục, Doãn Thiên Kỳ vừa nhìn qua liền biết đó là đồng phục trường cậu đang học.
"Tên đó, sao có thể ra tay với một đứa trẻ chứ?"
"Chú ơi, dừng xe giúp cháu."
Bác tài nghe vậy cũng dừng xe, Doãn Thiên Kỳ không do dự mà đi xuống, chạy về phía thanh niên đang bắt nạt trẻ con kia.
Thiếu niên cao lớn một tay giữ chặt đứa trẻ kia, gương mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc. Anh ta siết mạnh tay một chút, đứa trẻ không chịu nổi mà hét toáng lên. Mặc cho người xung quanh đàm tiếu, thiếu niên vẫn chẳng hề mảy may để ý tới.
"Này, mau buông cậu bé ra."
Doãn Thiên Kỳ chạy tới vừa mắng lớn vừa kéo lấy tay thiếu niên ấy ra, nhưng xui xẻo thế nào, chạy quá nhanh nên cậu đã không trụ vững được, cả hai liền ngã nhào trước sự ngạc nhiên của mọi người xung quanh. Đầu óc Doãn Thiên Kỳ choáng váng, cậu muốn ngồi dậy nhưng trên người tựa hồ có cả tảng đá đang đè lên ngực.
"Cô gái hai lưng, cô đang làm gì vậy?"
Doãn Thiên Kỳ chấn động khi nghe tiếng thiếu niên nói vậy. Do cú va chạm vừa nãy khiến cúc áo của câu bay mất, đôi bàn tay hư hỏng không biết đã chạm lên ngực cậu từ lúc nào. Doãn Thiên Kỳ không khỏi tức giận và xấu hổ, cậu hét lên.
"Đồ biến thái, mau tránh ra."
Doãn Thiên Kỳ đẩy mạnh thiếu niên, cậu nhìn lướt qua dòng chữ thêu tên trên ngực trái của anh.
"Đàm Viễn… không ngờ trường tôi lại có một kẻ bại hoại như anh."
"Này cô gái hai lưng, tôi không biết cô là ai nhưng cô vừa phá hỏng chuyện tốt của tôi rồi đấy." Đàm Viễn nheo đôi mắt lạnh lùng nhìn Doãn Thiên Kỳ.
“Tôi không phải ‘cô gái hai lưng’, tôi là con trai.”
Doãn Thiên Kỳ tức giận chỉ tay lên ngực mình, quả thực diện mạo của câu rất yêu kiều nhưng bị nhầm lẫn như vậy thật đáng xấu hổ.
“Ồ.” Đàm Viễn nhướn mày tỏ vẻ bất ngờ.
"Chuyện tốt? Bắt nạt trẻ em và sàm sỡ tôi là chuyện tốt sao? Anh đúng là kẻ có tâm trí không bình thường."
"Là cậu tự dâng tới, sao có thể nói là tôi sàm sỡ được?" Đàm Viễn chỉnh lại quai cặp, anh cười nhẹ nói. “Với cả con trai với con trai, đụng chạm chút xíu thì đâu gọi là sàm sỡ.”
Trong lúc hai người đang tranh cãi, đứa trẻ kia đã bỏ chạy mất hút. Đàm Viễn thấy mọi chuyện chẳng còn gì nữa nên mặc kệ Doãn Thiên Kỳ ngồi đó rồi tiếp tục tới trường.
Doãn Thiên Kỳ trực tiếp bị bơ đẹp khiến cậu càng thêm tức giận, đám đông xung quanh cũng rất nhanh đã giải tán để lại mình cậu đứng giữa đường.
"Này, mau đứng lại đó…"
Doãn Thiên Kỳ đuổi theo Đàm Viễn, đèn cho người đi bộ đã chuyển đỏ nhưng cậu không để ý. Một lực mạnh kéo Doãn Thiên Kỳ về phía sau, cậu bàng hoàng khi thấy làn xe cộ tấp nập qua lại.
"Thiếu gia, cháu có sao không?" Bác tài xế là người kéo Doãn Thiên Kỳ lại. "Nguy hiểm lắm đó, sao cháu lại không để ý như vậy?"
"Cháu không sao." Doãn Thiên Kỳ nhìn theo bóng Đàm Viễn đang khuất dần ở bên kia đường. "Chúng ta mau đến trường thôi."
Mới sáng sớm đã bị chọc tức khiến tâm trạng Doãn Thiên Kỳ không mấy tốt đẹp. Trong giờ học cậu cứ không tập trung được vì bị ám ảnh ánh mắt lạnh lùng của Đàm Viễn. Cậu thầm nghĩ rõ ràng anh ta sai mà lại làm như mình chẳng có chút lỗi nào vậy.
"Cả lớp chú ý lên đây, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới chuyển trường tới." Giáo viên thông báo.
Doãn Thiên Kỳ không chú ý, chỉ nằm xoài xuống bàn tức giận nhớ tới sự việc ban nãy. Ngay cả khi mọi người ồ lên thật to, cậu cũng không có tâm trạng ngẩng mặt.
"Chào mọi người, tôi tên Đàm Viễn, sau này mong mọi người chiếu cố."
Nghe thấy hai chữ Đàm Viễn, dây thần kinh của Doãn Thiên Kỳ dựng đứng lên, cậu vội ngước mắt lên nhìn bạn học mới, mắt chữ a miệng chữ o nhìn anh.
Đó không phải là tên biến thái khi nãy sao?
"Được rồi Đàm Viễn, em chọn chỗ ngồi đi."
Đàm Viễn liếc nhìn xuống dưới, đều là những ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ. Suy cho cùng, Đàm Viễn anh là một người có nhan sắc, đi đến đâu tỏa sáng đến đó, không tránh khỏi những trường hợp như này.
Duy nhất một ánh mắt hằm hằm lửa giận nhìn về phía mình, Đàm Viễn ngay lập tức nhận ra người con trai ấy. Anh nhếch miệng cười, không do dự mà tiến tới chỗ của Doãn Thiên Kỳ, đặt balo xuống một cách thoải mái, đôi tay hư hỏng kia liền đưa tới trước mặt cậu.
"Xin chào, sau này tôi sẽ trở thành bạn cùng bàn của cậu, bạn học Doãn."
"Cậu…?"
Doãn Thiên Kỳ tức đến sôi máu, nếu không phải vì đang ở trong lớp, cậu sẽ nhào đến chặt đứt cánh tay bẩn thỉu của anh ta đi, xem anh ta còn hống hách ngạo mạn đến bao giờ.
Trước mặt cả lớp, Doãn Thiên Kỳ đè nén cơn tức vào trong lòng, hít một hơi thật sâu rồi nhỏ nhẹ nói.
"Xin lỗi, phiền cậu tìm vị trí khác, tôi không quen ngồi hai người."
Đàm Viễn vậy mà lại chẳng coi lời nói của Doãn Thiên Kỳ ra gì, trực tiếp ngồi xuống ghế.
"Từ bây giờ sẽ quen thôi."
"..."
***
Updated 20 Episodes
Comments
Ngọc Cẩm Ninh♪
như này làm bạn với Nobita là vừa nè😂
2023-06-20
1