Doãn Thiên Kỳ liếc lên nhìn, cái bộ dạng vui vẻ như đang bay trên mấy ấy khiến cho cậu giật mình. Phát hiện anh ta đang nhìn bản thân, cậu có chút ngại, hai tai đỏ ửng cả lên, nhưng ngoài miệng vẫn cứng cáp.
"Đàm Viễn, cậu có chú ý nghe tôi giảng không?"
"Ờ... ờm, có."
"Vậy thì mau làm đi."
Làm được một chút, Đàm Viễn lại dở chứng gác bút loay hoay, Doãn Thiên Kỳ lại phải giúp anh giảng một lần nữa. Một tiếng trôi qua, hai người vẫn đang ngồi làm bài cùng nhau, Doãn Thiên Kỳ có hơi mệt cho nên cậu đã thiếp đi từ lúc nào không hay.
Đàm Viễn bỏ bút xuống bàn, để mắt của mình đối diện với gương mặt của cậu. Lúc không nói chuyện đanh thép cứng rắn cỡ nào, lúc ngủ lại yên tĩnh đáng yêu như vậy. Anh ta không biết tại sao bản thân lại có cảm giác rạo rực này, chỉ là muốn cứ vậy ngắm nhìn cậu mãi.
Cái mũi hồng hồng cao ráo kia, thật muốn chạm vào một cái.
Đôi má ửng đỏ mềm mại ấy, thật muốn cắn một miếng.
Đàm Viễn không biết bản thân mình đang nghĩ quái quỷ gì nữa!
Ở bên ngoài lớp học, Mộ Tư An cùng bạn học của mình đang đem một số tài liệu vào phòng hội đồng. Đi qua lớp của Doãn Thiên Kỳ, cậu ta liền chững lại khi thấy có bóng dáng người ở đây.
"Hình như đó là bạn học mới chuyển đến lớp 3 - A, người nằm ngủ kia là ai nhỉ?"
"Doãn Thiên Kỳ."
Mộ Tư An rất nhanh đã đoán được ra bóng người ấy, không biết tại sao hai người lại ở với nhau vào giờ tan trường này.
Cậu ta mới sáng có nghe nói về Đàm Viễn, bọn họ đều hô hào nói anh sẽ sớm trở thành hotboy của trường, nhưng cậu ta lại có ý cười khinh, bây giờ nhìn lại nhan sắc này, thật muốn tự vả bản thân mình một cái đau đớn.
Đàm Viễn thực sự đẹp trai quá rồi!
"Anh Tư An, chúng ta mau đi thôi."
Đàn em khóa dưới thúc giục, hiếm khi Mộ Tư An chú ý một người lâu như vậy.
Cậu ta ngước nhìn lên bảng lớp.
"Lớp 3 - A Đàm Viễn…" Mộ Tư An nhếch miệng cười, sau đó thong thả tiếp tục đi về phía trước.
Mười lăm phút sau đó, Đàm Viễn hoàn thành xong bài tập, lúc này mới gọi Doãn Thiên Kỳ dậy.
"Này tiểu nha đầu, mau dậy đi."
Doãn Thiên Kỳ bị đánh thức, tâm trí vẫn có chút mơ màng. Nhìn thấy bài tập anh đã làm xong, cậu định mở ra kiểm tra liền bị Đàm Viễn vội thu lại.
"Đều xong hết rồi, cậu không tin tôi sao?"
"Hừ, có quỷ mới tin cậu!"
"Cậu ngủ giữa chừng, cậu không xem thì bây giờ đừng hòng xem."
Nói rồi, Đàm Viễn cất hết sách vở vào trong cặp khiến Doãn Thiên Kỳ không có cách nào kiểm tra. Cậu đột nhiên cảm thấy tên này thật ấu trĩ, vẫn là nên về nhà thì hơn.
Cậu chẳng nói gì, lấy điện thoại gọi cho tài xế riêng.
"Chú Trương, tới trường đón con với."
"Đợi chú năm phút."
"Vâng."
Doãn Thiên Kỳ đứng ở ngoài cổng đợi, không phát hiện rằng Đàm Viễn cũng ở sau lưng mình.
"Cậu... cậu đi theo tôi làm gì? Muốn giở ý đồ xấu sao?"
Đàm Viễn cười nhạt, sau đó đưa cây bút mà Doãn Thiên Kỳ làm rơi xuống bàn đến trước mặt cậu.
"Tôi là có ý tốt, xem ra ai đó hình như cũng không cần cái bút này cho lắm."
Cậu nhìn kỹ lại, là chiếc bút mà thầy Dương Dục tặng cô sinh nhật mấy tháng trước, cậu luôn giữ nó như một món đồ kỷ niệm, không biết từ lúc nào đã rơi vào tay của Đàm Viễn.
"Cậu... mau trả đây!"
"Hình như cậu vừa nói tôi muốn giở ý đồ xấu mà? Tôi thực sự có ý đồ xấu đấy, cho nên đừng hòng lấy được nó."
"Đàm Viễn tên khùng này, mau trả lại cho tôi!"
Doãn Thiên Kỳ không thấp, nhưng so với Đàm Viễn cậu thực sự với không tới. Anh ta cứ đưa nó lên thật cao, khiến cho cậu có nhảy cũng không với tới được.
"Này... mau... mau trả cho tôi!"
"Ha, cầu xin tôi đi."
"Đừng có nằm mơ, đồ đáng ghét!"
Xe của tài xế riêng vừa lúc đến nơi, Doãn Thiên Kỳ lợi dụng sự mất tập trung của Đàm Viễn, mạnh bạo giẫm thật mạnh vào chân của anh ta, thuận lợi cướp được cây bút.
"Hừ, Đàm Viễn cái tên đáng ghét, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!"
Cậu vừa lên xe vừa mắng, không ngờ anh ta đứng phía sau vẫn vọng lại trêu chọc.
"Ra là tiểu thiếu gia xinh đẹp sao?"
Câu nói suýt khiến cho Doãn Thiên Kỳ té ngã, thật may cậu đã an toàn, ánh mắt hình viên đạn ngắm vào gương mặt đẹp trai mà xấu xa của Đàm Viễn, cảm tưởng còn có thể bắn nát cái gương mặt ấy.
Sau khi chiếc xe rời đi, nụ cười trên môi của Đàm Viễn cũng dần mất đi. Anh ta im lặng đi lấy xe của mình, không ngờ còn đụng trúng Mộ Tư An.
Cô ta chủ động đến trước mặt của Đàm Viễn, đưa cho anh một tờ giấy mời, khẽ hất những lọn tóc bị gió thổi tung trên mái, nở nụ cười tự nhiên nhìn anh.
"Cậu là học sinh mới đến đúng chứ? Có hứng thú tham gia hội học sinh của tôi không?"
Đàm Viên không thèm liếc nhìn cậu ta lấy một cái, chỉ trả lời đại một câu sau đó rời đi.
"Không hứng thú."
***
Updated 20 Episodes
Comments
Ngọc Cẩm Ninh♪
làm trò như vậy là làm như nào kể rõ ra nghe coi
2023-06-20
1
Ngọc Cẩm Ninh♪
ủa mắc cười cái dự án đó ko đc chọn thì thôi liên quan gì đến bé nhà tui mà nói
2023-06-20
1
Ngọc Cẩm Ninh♪
:)))))))
2023-06-20
1