Nếu như có thể lựa chọn hiện tại và quá khứ tôi vẫn sẽ chọn quá khứ chỉ cần tôi còn gặp được anh thì bất cứ giá nào tôi cũng có thể trả được dù là cả tính mạng này.
Quá khứ - Từ nhỏ tôi đã phải sống trong một gia đình gia giáo rất khắt khe và nghiêm chỉnh, khi còn trong nhà tôi không thể làm những việc mà tôi thích, tất cả đều phải theo trình tự do ba tôi sắp đặt ra, tôi như thể một con robot đã lập trình sẵn vậy chỉ có việc thực hiện theo kế hoạch đã được đề ra từ trước và lập đi lập lại hằng ngày.
Cuộc sống của tôi đã được tô thêm nhiều màu sắc khi tôi gặp anh ấy trong một lần tình cờ dạo quanh xóm tôi. Tôi và anh chạm mắt nhau , một ánh mắt long lanh hiền hậu đã thu hút tôi và có ấn tượng mạnh về anh ấy.
Chiều hôm đó tôi đi về nhà thì mới biết anh sống sát bên nhà tôi, chỉ cần tôi chịu khó đi ra ban công thì sẽ gặp được anh ấy vì phòng của tôi trên lầu anh ấy cũng vậy.
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy có hứng thú chứ không hề có tình cảm chắc có lẽ tôi quá nhỏ để nhận ra thứ tình cảm đặc biệt lúc đó.
Lên sáu tuổi tôi đã bước chân vào lớp một tôi rất hoảng sợ vì phải rời xa ba mẹ để học tôi khóc rất nhiều và xin ba mẹ cho tôi nghỉ, tôi đang khóc rất lớn nước mắt , nước mũi đều chảy ra bỗng lúc đó có hình dáng quen thuộc đi ngang qua chính là anh ta, anh đứng lại nhìn tôi và cười nhẹ từ lúc đó tôi đã ghim anh nói thẳng ra là rất ghét bỏ.
Nụ cười đó tôi cho rằng là khinh bỉ và coi thường nên tôi đã lấy nụ cười đó làm động lực tiếp thêm sức mạnh xua đi nỗi sợ để bước chân đến lớp học. Oan gia ngõ hẹp hay sao mà tôi lại vô đúng lớp anh ấy học tôi rất bực bội và tỏ vẻ tức giận khi đi ngang bàng anh ta ngồi tôi còn liếc một cái.
Khi điểm danh học sinh tới anh ấy thì tôi mới biết anh ấy tên là Khang lúc này tôi lại suy nghĩ sẽ ghim cái tên này suốt cuộc đời và không bao giờ tha thứ.
Ở trên trường suy nghĩ thế khi về nhà tôi và anh cùng với những trẻ con trong xóm tụ lại với nhau chơi trò chơi , chạy dỡn với nhau rất vui vẻ. Lúc đó tôi rất thích buổi chiều tà để được cùng chơi với bạn bè bởi chỉ có khoản thời gian ấy mới kiếm được nụ cười cho tôi.
Tôi đã dần lớn lên theo thời gian và quen với hoạt động hằng ngày của cuộc sống này.
Khi tôi vào cấp hai, học lực của tôi lại bị suy giảm tôi cũng không hiểu tình trạng này ra sao để khắc phục, tôi cố gắng học rất nhiều rất nhiều và được cho đi học thêm vào buổi chiều và tối làm thời gian vui đùa của tôi đã không còn nữa màu sắc trong cuộc sống của tôi đã hóa lại như cũ một màu đen trắng.
Học lực của tôi càng giảm, ba tôi càng khắt khe hơn nữa ba luôn đem tôi so sánh với Khang, anh học rất giỏi nên anh luôn là hình mẫu lí tưởng để cha tôi đem ra so sánh và chỉ trích tôi từ đó tôi càng ghét anh nhiều hơn.
Tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng thành tích vẫn không thể tiến triển hơn vào cuối năm tôi không được nhận một tờ giấy khen nào cả chỉ duy nhất năm nay, mà ba tôi đã nói nặng lời với tôi rất nhiều thậm chí còn dùng bạo lực để dạy dỗ tôi , tôi chỉ biết khóc và ngậm ngùi ăn những trận đòn đó ba tôi vẫn cứ đánh khi mẹ tôi cản lại , thậm chí ông ấy còn quay qua chỉ trích mẹ tôi là không biết dạy con.
Tôi đã phải nằm ở liền ở giường hơn một ngày để vết thương trở nên nhẹ hơn, những vết bầm tím khắp người từ lưng tới chân làm tôi rất đau và rát. Vào buổi tối khi trời trở lạnh dần lúc đó như những đợt tra tấn thân thể tôi vừa rát vừa nhứt. Tôi vẫn phải cắn răng chịu đựng nhưng về đêm luôn là cực hình đối với tôi.
Mùa hè của những đứa trẻ khác là vui đùa giải trí giải tỏa căng thẳng, còn tôi thì cứ vùi đầu vào học không được đi ra khỏi căn phòng cho tới khi thành tích tôi được nâng khi làm bài thi thử ở chỗ học thêm.
Tôi biết lớp tám là kiến thức quan trọng để có thể áp dụng vào năm tới nhưng tôi thật sự không thể hiểu được và rất khó nắm bắt mặc dù tôi đã cố gắng nghe giảng và chú ý hết sức nhưng kiến thức cứ như gió thổi bay qua bay lại không vô não tôi được.
Vào năm học mới tôi đã cố gắng để có thể lấy thành tích cao ở những bài kiểm tra đầu tiên. Tôi đã làm được và đứng thứ hạng cao nhưng xem xét lại tôi vẫn thua anh ta. Điều này khiến tôi rơi vào trầm tư và sợ ngày hè năm ấy sẽ tái diễn lại một lần nữa.
Tôi đã nằm lăn qua lăn lại để tìm cách học tốt hơn thì ba tôi đã mở cửa ra và bảo nhờ anh Khang qua dạy kèm để tôi học tiến bộ hơn. Tôi rất muốn từ chối nhưng tôi nhìn vào ánh mắt ba tôi thì nổi sợ hãi của tôi lại quay về. Tôi ngầm im lặng và đồng ý.
Anh ấy vô rất thản nhiên còn cười đùa hỏi hang tôi :
- Sao hè không thấy cậu vậy, bận đi chơi ở đâu à.
Tôi tỏ vẻ lạnh lùng phớt lờ lời nói của anh đi. Nhưng anh vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh vẫn nở nụ cười rất tươi.
Tôi và anh cùng học với nhau chiều tối thì anh đi về, tôi không thể phủ nhận được những kiến thức tiếp thu được sau những lời nói của anh thật sự rất dễ hiểu và dễ tiếp thu.
Nhờ học chung với anh ta mà học lực tôi cũng có sự thay đổi và tiến bộ hơn.
Tôi cũng nhìn ra được sự vui mừng từ ba khi tôi đã có sự tiến triển vượt bậc.
Tôi cũng rất vui khi có anh học chung ,lúc đó tôi cũng ngây thơ nghĩ rằng chiều hè hôm ấy sẽ không bao giờ tái diễn lại thêm một lần nữa.
Học cùng anh suốt năm cuối cấp hai thành tích của tôi rất cao và đứng nhì khối, mặc dù lần này tôi vẫn đứng sau anh ta nhưng tôi cũng đã rất vui và dần dần sự căm ghét hồi nhỏ của tôi về anh cũng dần biến mất đi khỏi tâm trí của tôi.
Tôi cảm thấy anh ấy rất tuyệt khi vừa học giỏi lại vừa đẹp trai. Lúc này trong tim tôi đã rung động một phần nào đó nhưng tôi chỉ cho rằng là tình cảm bạn bè bình thường mà thôi.
Updated 26 Episodes
Comments