Chapter 3

Những ngày dài kết thúc bằng những câu nói đường mật anh dành cho tôi.

Cứ thế theo dòng thời gian và lớn lên tôi cũng đã quen dần cảm giác ở bên anh.

Ngày cuối cùng của năm học để thi chuyển cấp, tôi vùi đầu vào học rất nhiều lúc đó cảm giác sợ hãi của tôi đang rất lớn, tự biết rằng học lực của mình không phải là yếu nhưng chuyện năm xưa đã một phần nào đó dính mãi trong trí nhớ của tôi.

Học càng nhiều càng làm tôi mệt mỏi và có suy nghĩ tiêu cực cho bản thân mình, nước mắt tôi đang dần tuôn ra và tôi đang chìm trong đống tiêu cực hỗn độn.

Tôi đang dần chìm sâu vào những suy nghĩ đó thì tiếng gõ cửa và giọng nói quen thuộc đã vang lên :

- Mở cửa cho tôi với.

Tôi nghe giọng đó tôi biết ngay là Bảo Khang đã đến , tôi không muốn anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại này và cười tôi , tôi đã tự lau đi nước mắt và bước ra mở cửa với một khuôn mặt vui tươi và hỏi thăm anh ấy :

- Hết khoảng thời gian kèm tớ rồi cậu vẫn qien đường đến đây à.

Tôi nói giỡn với Bảo Khang thêm vài câu :

- Cậu mê tớ phải hong ?

Bảo Khang mặt đỏ ửng lên bước vào trong phớt lờ và lơ đi tôi giống như thể tôi là một vật vô hình vô dạng vậy đó.

Tôi ngồi xuống bàn và muốn nhờ anh chỉ cho tôi một vài bài tập nâng cao nhưng anh đã không đồng ý và ra điều kiện nếu thực hiện anh ta mới chỉ cách giải cho tôi.

Tôi cũng không biết điều kiện gì nhưng tôi đã đồng ý vì với tôi hiện tại học là quan trọng nhất.

Anh chỉ muốn hỏi tôi vài câu và bắt buộc tôi phải trả lời thành thật :

- Lúc nảy cậu đang khóc phải không?

- Trả lời thành thật nhé nếu không phải sự thật thì đưng mong tôi chỉ bài.

Bảo Khang như kho tàn kiến thức nơi tiếp thông tin mới cho tôi , tôi dựa vào anh mà học nên tôi cũng trả lời thẳng thắn :

- Đúng vậy.

Tôi nhìn anh sau câu trả lời đó thì nét mặt của anh đã thay đổi , tôi liền quan tâm hỏi anh thử xem anh có ổn hay không, nhưng không thể nào vì một lời nói mà tác động vào tâm lý anh được nhỉ.

Tôi cũng không nói gì thêm, tôi liền chỉ tay vào quyển tập ngỏ ý là anh chỉ bài tập cho tôi.

Anh cũng hiểu ý của tôi nên đã tiến lại gần chỉ cách giải.

Cả một buổi trưa đó hai chúng tôi học bài và giải bài cùng nhau, mặc dù tôi không giúp gì nhiều cho anh nhưng cũng có thể động viên và tiếp thêm động lực.

Bài tập đã hoàn thành anh lại hỏi tôi một vài câu hỏi về chuyện tình cảm riêng tư của bản thân tôi :

- Cậu có chú ý bạn nữ nào chưa nhỉ ?

- Thấy cậu cũng có nhiều bạn theo đuổi chắc có rồi nhỉ?

- Vậy cậu đã chọn được bạn nữ nào chưa?

Câu hỏi dồn dập khiến tôi cũng khó lòng mà trả lời hết nên tôi chỉ đáp lại một từ duy nhất :

- Không

Khuôn mặt căng thẳng của anh bỗng biến mất đi.

Tôi cũng không hiểu tình trạng này như thế nào nữa.

Đến khi anh về tôi đã ôm anh một cái tỏ ý cảm ơn về buổi học hôm nay.

Tôi cảm giác được hơi ấm và tim anh ấy đang đập rất nhanh. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng những cảm nhận của tôi là sai.

Anh đứng bất động đợi tôi thả ra, một lúc sau tôi cũng chịu hạ tay xuống , anh đi thật nhanh xuống cầu thang và chạy về. Tôi cứ ngỡ anh bị ai rược đuổi không đó , chạy về tốc độ rất nhanh.

Tính về vai vế thì ba mẹ Bảo Khang lớn hơn ba mẹ tôi nên tôi phải kêu Bảo Khang là anh nhưng lúc đó có lòng đố kị với ghen ghét từ lúc tiểu học nên tôi không kêu Bảo Khang là anh mà xưng hô ngang hàng với nhau.

Tôi nhớ lại kí ức lúc tiểu học cơ miệng tôi lại tự động cười mỉm , tôi không thể điều khiển được. Nhưng cũng đúng đó là khoảng thời gian ngây thơ và đẹp đẽ nhất của tôi.

Hot

Comments

Afiq Danial Mohamad Azmir

Afiq Danial Mohamad Azmir

Tôi cần đọc tiếp, tác giả có thể giúp không?

2023-07-14

1

Donny Chandra

Donny Chandra

Đọc đến đây mà lại hết chương rồi, tác giả mau ra chương mới đi.

2023-07-14

1

Gusti Raihan

Gusti Raihan

Một câu chuyện đáng yêu và xúc động ❤️

2023-07-14

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play