Chương 2

Để có thể làm vui lòng Uyển Đình và chiếm lấy tập đoàn của gia đình cô hắn đành nhẫn nhịn tất cả xuống nước để xin lỗi cô.

"- Uyển Đình em đừng giận anh nữa mà, anh biết sai rồi em muốn đánh mắng gì anh cũng được hết."

Khi nghe những lời nói đó từ hắn cô đã không có ý định tha thứ nhưng cuối cùng cô lại mềm lòng mà bỏ qua tất cả nhưng chính sự mềm lòng không đáng có này đã khiến cô phải ân hận cả kiếp trước, cũng chính sự mềm lòng này đã đẩy gia đình cô vào chỗ nguy hiểm. Mấy ngày sau đó hắn không đến bên cạnh Tử Yên nữa, lúc nào cũng chỉ biết ở cạnh cô chăm sóc cho cô cùng cô đón lễ thất tịch bên nhau, hắn cho Uyển Đình cảm nhận được dư vị ấm áp và ngọt ngào ở thế gian này.

"- Kiến Minh anh thật sự từ bỏ cô ta vì em sao?"

"- Ừm, chẳng phải anh đã hứa với em rằng anh sẽ thay đổi vì em sao?"

"- Sao thế không tin anh à."

"- Em tin anh mà."

Có thể nói chính vì những lời đường mật ngọt ngào mà hắn dành cho cô đã khiến Uyển Đình chấp mê bất ngộ mà tin.

"- Uyển Đình dạo này Kiến Minh đối xử với cậu rất tốt có phải cậu cũng nên đề phòng chút không?"

Minh Viễn có ý nhắc nhở cô nhưng đáp lại sự quan tâm từ anh Uyển Đình không những không cảm kích mà còn tức giận với anh.

"- Minh Viễn cậu có ý gì?"

"- Tớ chỉ có ý muốn nhắc nhở cậu thôi."

"- Chồng của tớ tớ tự biết anh ấy là người thế nào."

Nói xong Uyển Đình tức giận bỏ đi, sau khi có được lòng tin từ phía cô hắn bắt đầu để ý đến tập đoàn của gia đình Uyển Đình.

"- Uyển Đình em không giỏi về việc quản lý tập đoàn mà ba cũng đã có tuổi rồi, hai anh của em cũng không có ý định tiếp quản tập đoàn."

"- Ý anh là gì."

"- Anh muốn giúp đỡ cho ba để ông ấy có thể an dưỡng tuổi già."

"- Chuyện này...."

"- Em không tin tưởng anh sao?"

"- Không phải em không tin anh...mà thôi được rồi em sẽ thưa chuyện với ba."

"- Được rồi vậy em nghỉ ngơi sớm đi."

"- Dạ."

Hắn nhẫn nhịn tất cả chỉ để chờ đến giây phút này, hắn muốn trả thù cho đứa con đã mất của hắn, muốn cho cô sống không bằng chết.

"- Uyển Đình tôi nhất định sẽ khiến cô phải đau khổ, phải sống trong địa ngục."

Hắn chỉ biết đến con của hắn với Tử Yên còn con của cô thì sao nó cũng là con ruột của hắn mà. Thời gian dài nhẫn nhịn và chịu đủ thứ nhục nhã cuối cùng hắn cũng chiếm lấy được lòng tin của ba Uyển Đình, hắn toan tính mua chuộc lấy các cổ đông lớn trong tập đoàn, cuối cùng cái ngày mà hắn mong đợi cũng đến rồi hắn trực tiếp cướp lấy mọi thứ từ tay ba cô. Bởi vì chuyện này mà ba Uyển Đình lên cơn đau tim rồi cũng đột ngột ra đi, mẹ cô vì quá đau lòng mà tự vẫn theo. Uyển Đình trong lúc đang đi Pháp để dự đám cưới của một người bạn thì bỗng nhận được một cuộc điện thoại.

"- Tiểu thư, tiểu thư có chuyện không hay rồi."

"- Chuyện gì mà giọng cô run như vậy."

"- Ông chủ lên cơn đau tim đã... đã."

Nghe đến đây giọng Uyển Đình có chút run.

"- Ba tôi làm sao cô mau nói đi."

"- Ông chủ lên cơn đau tim...qua đời rồi ạ, bà chủ vì quá đau lòng nên tự vẫn rồi ạ."

"- Cô nói cái gì?"

Uyển Đình ngay lập tức mua vé bay về ngay, cô chạy thẳng về bệnh viện. Chân cô đứng không vững nữa khi nhìn thấy ba mẹ thân thể lạnh ngắt nằm trước mặt mình, cô không biết trong suốt một tuần cô đi gia đình đã phải trải qua những gì.

"- Rốt cuộc... đã.. đã có chuyện gì xảy ra vậy chứ."

Uyển Đình chạy lại ôm lấy thân thể ba mẹ mà khóc lớn, lúc này cô hối hận rồi cô thật sự hối hận rồi nếu cô không rời đi thì chắc chắn đã cứu được ba mẹ mình rồi. Biết gia đình Uyển Đình xảy ra chuyện Minh Viễn lo lắng mà chạy đến bên cô, anh vỗ về an ủi cô giúp cô lo tang lễ cho ba mẹ. Hai tuần trôi qua mọi việc dần ổn thỏa hơn, nhưng tâm trạng của Uyển Đình càng ngày càng tệ. Suốt khoảng thời gian tăm tối ấy Uyển Đình rất cần có hắn ở bên nhưng cô lại hoàn toàn không biết được rằng chính hắn đã khiến cô thành ra như bây giờ cũng chính vì hắn mà ba mẹ cô mới ra đi. Hôm đó mưa rơi tầm tã khắp cả thành phố, Uyển Đình vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Minh Viễn với người trợ lý của mình cô mới bàng hoàng khi biết được sự thật rằng từ lâu người chồng mà cô hết mực yêu thương đã có âm mưu muốn chiếm lấy tập đoàn của ba, hôm đó ba cô lên cơn đau tim rất cần thuốc để uống hắn lại cố tình vứt những viên thuốc đó đi chỉ để muốn giết chết ông. Uyển Đình thật sự rất hận bản thân, hận vì đã tự tay đẩy ba mẹ vào con đường chết, anh hai và anh ba thì vẫn chưa thấy tung tích đâu. Khi biết được sự thật Uyển Đình vội vàng chạy thẳng ra ngoài để tìm hắn vì cô biết giờ này chắc chắn hắn đang ở bên cạnh cô ta. Lúc cô vừa chạy đến cửa khách sạn thì thấy hắn cùng Tử Yên tay trong tay vui vẻ bên nhau, bao nhiêu hận thù của cô dồn nén bấy lâu nay bởi vì trong một khoảnh khắc mà bộc phát ra. Cô xông thẳng đến tát thẳng vào mặt đôi cẩu nam nữ bọn họ. Tử Yên tức giận quát cô.

"- Con mụ đàn bà điên này sao mày dám đánh tao hả?"

Hắn thấy đoá bạch liên hoa mà hắn trân trọng bị cô đánh tức giận đẩy mạnh Uyển Đình ra.

"- Cô phát điên cái gì hả?"

"- Đúng tôi phát điên rồi, tôi thật sự sai lầm khi trót tin vào những lời ngọt ngào từ anh sai lầm khi để anh bước chân vào tập đoàn của gia đình tôi."

Đổi lại cơn tức giận từ cô hắn chỉ cười lớn rồi nói với giọng khinh miệt.

"- Đó là do cô quá ngu ngốc thôi trách ai bây giờ."

Cô không ngờ người đàn ông mà cô hết mực yêu thương và tin tưởng lại là một tên đàn ông tồi tệ và đểu cáng đến như vậy. Uyển Đình không nhịn nổi nữa mà lao vào đánh bọn họ, hắn ngay lập tức ra hiệu cho đám bảo vệ tống cổ cô đi.

"- Từ bây giờ cô hãy cút ra khỏi nhà tôi, cô bây giờ không còn là vợ tôi nữa."

Nói rồi hắn lạnh lùng bỏ đi để cô ngồi lại dưới cơn mưa một mình, bởi vì tìm không thấy Uyển Đình Minh Viễn lo lắng cho người đi khắp nơi tìm cô. Uyển Đình lang thang bước ra đường lớn thì bỗng một chiếc xe tải chạy đến tông thẳng vào cô, Uyển Đình ngay lập tức ngã xuống máu của cô hoà vào dòng nước mưa chảy khắp mặt đường. Trước khi nhắm mắt cô vẫn nhìn thấy hắn ôm cô ta trong lòng để trấn an thay vì lo lắng cho cô. Một lúc sau đó cảnh sát đến bao vây hiện trường, Minh Viễn cũng nhận được cuộc gọi từ một người quen mà chạy đến. Anh ôm lấy thân xác nhỏ bé mà lạnh lẽo của Uyển Đình vào trong lòng mà khóc lớn, lúc này cô đã rời đi rồi nhìn thấy anh đau khổ như vậy cô thật không cam lòng.

"- Uyển Đình...em mở mắt ra nhìn anh đi mà em đừng bỏ anh đi, anh còn chưa kịp nói cho em biết là anh thích em thích em nhiều như thế nào mà."

Cô không ngờ suốt khoảng thời gian dài như vậy anh vẫn luôn âm thầm thích cô mặc cho cô chưa từng đáp lại tình cảm của anh, Minh Viễn cứ ôm lấy cô mà khóc mặc cho sự ngăn cản của cảnh sát. Cuối cùng anh tức giận mà nhìn sang hắn đang giả vờ khóc lóc thảm thương với đám phóng viên bên cạnh, thật ghê tởm. Minh Viễn tức giận lao vào đánh hắn.

"- Mày là tên khốn, chính mày đã hại chết cô ấy chính mày đã hại chết Uyển Đình rồi."

"- Anh đang nói gì vậy hả? Vợ tôi chết tôi cũng rất đau lòng sao anh cứ đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi vậy."

"- Đau lòng sao, đúng là đạo đức giả mà. Tao nói cho mày biết cái chết của cô ấy tất cả đều là do mày gây ra, tổn thương mà cô ấy phải chịu cũng đều bắt nguồn từ mày nên nhất định tao sẽ khiến cho mày phải sống không bằng chết."

Rồi Minh Viễn ôm lấy thân xác nhỏ bé của cô mà rời đi, anh lo chu toàn tang lễ cho cô, tìm ra tung tích của hai người anh trai cô đang bị hắn giam cầm và tra tấn. Anh bắt đầu tập trung vào công việc để phát triển công ty của gia đình và lấy lại tất cả mọi thứ từ trong tay của hắn mà đáng lí nó phải thuộc về hai người anh của cô. Minh Viễn giúp anh hai cô học kinh doanh để sau này có thể tiếp quản sản nghiệp vốn có của ba Uyển Đình. Sau một thời gian rất dài cố gắng anh cuối cùng cũng lấy lại được mọi thứ từ hắn khiến hắn từ trên đỉnh vinh quang mà tuột xuống thành một kẻ tầm thường.

"- Triệu Minh Viễn tất cả là tại mày là mày hại tao."

Hắn như phát điên khi mất đi tất cả, Tử Yên cũng vì hắn quá nghèo mà bỏ đi.

"- Tao đã từng nói là sẽ khiến mày sống không bằng chết mà, cô ấy đã phải chịu đựng những gì thì mày nhất định cũng phải như vậy."

Anh cho người bắt lấy Tử Yên, Minh Viễn giam cầm cô ta và hắn ở nơi tối tăm và lạnh lẽo ngày ngày đều tra tấn bọn họ khiến họ muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong.

"- Tôi biết sai rồi anh làm ơn tha cho tôi đi mà."

"- Tha cho cô sao? Bấy nhiêu đây có nhằm nhò gì so với những gì Uyển Đình từng chịu chứ, cô khiến cô ấy mất đi đứa con, cướp đi hạnh phúc vốn thuộc về cô ấy chỉ bao nhiêu đây thôi thì cô nhất định phải chết rồi."

Tử Yên hoảng sợ nhìn đôi mắt căm thù của Minh Viễn dành cho bọn họ, cô ta thật sự không biết rốt cuộc Minh Viễn còn muốn hành hạ bọn họ tới khi nào nữa. Một thời gian dài sau đó Minh Viễn đưa tất cả chứng cứ thu thập được về sự việc hắn cố ý mưu sát ba vợ cho cảnh sát còn về phần Tử Yên anh cho người đánh gãy chân cô biến cô ta thành người tàn tật vĩnh viễn.

"- Uyển Đình anh đã trả thù được cho em, em nhìn bọn họ đi những người đã từng làm tổn thương em tất cả đều đã phải trả giá rồi nhưng sự trả giá từ bọn họ lại chẳng thể làm em sống lại nữa rồi."

"- Xin lỗi em anh vẫn chưa thể hoàn toàn bảo vệ được cho em, cũng chưa thể nói ra câu "anh thích em" cho em nghe."

Kiếp này của Uyển Đình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, cô có thể sẵn sàng khóc sưng cả mắt để níu giữ người không yêu cô nhưng lại chưa từng quay đầu nhìn về phía người từng yêu cô. Yêu đến đau lòng.

"- Uyển Đình anh không muốn xa em ngàn vạn lần cũng không muốn xa em, thế gian này chẳng còn điều gì để anh phải luyến tiếc mà ở lại nữa rồi. Anh đến bên em nhé, nếu em không trả lời là em đồng ý rồi nhé."

Rồi Minh Viễn cũng tự vẫn theo cô, Uyển Đình chứng kiến anh vì cô mà làm nhiều thứ như vậy, cũng vì cô mà hi sinh nhiều như vậy cô thật sự hối hận vì đã không nhìn ra tình cảm của anh sớm hơn. Bản thân Uyển Đình từng vì yêu hắn mà quên đi bản thân, từng vì hắn mà không ngại mưa giông hay bão tố, cũng từng vì hắn mà khóc sưng cả mắt đến cuối cùng vì hắn mà tuyệt vọng rời đi.

Hot

Comments

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Yêu đến đau lòng

2023-10-03

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play