“Làng mình hình như bà con đã bỏ đi hết rồi hả chú? Trên đường vào nhà chú cháu thấy trong làng chỉ còn lác đác vài người còn bám trụ ở lại đây. Chú kể cháu nghe sự tình làng mình được không?”
Chú Ba rót ra ly nước trà bốc khói lên nghi ngút đẩy tới trước mặt Minh, rồi ngồi vẻ mặt buồn chán đáp:
“Cháu uốn miếng nước cho đỡ khát đi, chuyện trong làng đúng như những gì lúc nãy cháu thấy rồi đó. Hiện tại trong cái làng nhỏ này chỉ còn hơn năm hộ gia đình còn ở lại đây thôi, chủ yếu những người còn ở lại là vì không có tiền để đi nơi khác sinh sống và những người không nở bỏ tài sản để mà ra đi, trong đó có hai cha con của chú nè..”
“Sao bà con trong làng không mời thầy về giúp hả chú?”
Ông trầm ngâm một lát rồi giải thích:
“Chú cùng bà con cũng thử cách tìm thầy về rồi, nhưng mà khi đến đây đều sợ hãi quay lưng bỏ chạy ra khỏi làng, bà con có chạy theo hỏi thì chỉ nói làng này không thể cứu vãn được nữa. Cũng có vài người đồng ý ở lại giúp, nhưng rồi cũng không có giải quyết được gì mà còn ngược lại phải chết thảm ở đây luôn đó.”
“Vậy để chiều nay cháu đi dạo một vòng quanh làng mình xem tình hình như thế nào, chú dắt cháu đi được không?”
Chú Ba gật gù vui vẻ:
“Được, chiều chú cháu mình đi..”
Minh đưa tay chỉ ra phía cửa:
“Hình như trước cửa có một đứa bé đang chạy vô kìa chú..”
Chú Ba nhìn ra phía cửa thấy một đứa bé trai độ tầm 10 tuổi. Trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi vừa chạy vào tới nơi nó đứng thở hỗn hển gấp gáp nói:
“Bác Ba ơi, cuối làng mình lại có người chết rồi ạ..”
Chú Ba nghe nói thì há hốc mồm, ấp úm hỏi lại:
“Con nói cái gì? Lại có người chết rồi sao?”
Nó gãi gãi đầu:
“Con cùng mọi người đang đi qua đó, sẵn tiện ghé kêu bác đi cùng ạ..”
Chú Ba vơ vội cái nón lá đội lên đầu:
“Ừ, đợi bác một chút..”
Chú Ba quay sang nhìn Minh vẻ mặt hơi ái ngại:
“Cháu ở nhà, lát thằng Thành nó nấu cháo gà rồi hai đứa ăn trước đi. Chú chạy ra giúp bà con một tay..”
Minh vội khoác ba lô lên vai, nhìn chú Ba đáp:
“Cháu cũng không đói lắm, cháu đến đây để giúp bà con trong làng. Bây giờ sảy ra chuyện cháu muốn cùng chú qua đó.”
Chú Ba suy nghĩ chần chừ một lát, rồi gật đầu hối thúc:
“ Được, cháu đi theo chú qua đó phụ giúp người ta một tay.”
Minh theo chân chú Ba cùng với đứa bé nhanh chóng chạy vội về phía cuối làng. Vừa qua đến nơi thì thấy bà con bu quanh kín mít, chú Ba bước tới đám đông hỏi:
“Nè Bà con, trong đó ai lại là người xấu số bị giết chết vậy?”
Bà con thấy chú Ba tới thì vội dạt sang hai bên, một ông lão độ tầm 60 tuổi bước đến nheo mắt nhìn chú Ba và Minh đáp:
“Người này hình như bị lạc vào trong làng mình rồi bị giết thì phải.”
Chú Ba ngoáy cổ liếc nhìn cái xác tỏ ra thương tiếc:
“Đi đâu không đi lại vào trong làng này rồi chết thảm như thế không biết.”
Ông lão lắc đầu chán ngán:
“Chắc là họ không biết nguy hiểm luôn rình rập trong làng nên mới chết thảm như này, mà cậu thanh niên sau lưng kìa là…”
Không để bà con và ông lão thắc mắc. Chú Ba đưa tay kéo Minh tới trước mặt rồi giới thiệu:
“Đây là cháu của tui tên là Diệp Minh ở bên làng Chổi, Minh nó qua đây để giúp bà con làng mình nè.”
“Con là Diệp Minh, nghe chú Ba kể về làng mình đang phải gánh chịu cảnh sống trong lo sợ mỗi ngày vì những cái chết lạ thường. Nên hôm nay mạo muội qua đây để giúp bà con làng mình ạ.”
Minh nghe chú Ba nói giới thiệu mình trước mặt bà con nên cậu cũng bước tới nói sơ qua về mình và lý do cậu đến đây.
Bà con tập trung ánh dồn qua phía Minh, ai nấy đều trầm trồ trước vóc dáng cao ráo, mái tóc được chải vuốt ngược ra đằng sau. Trên khuôn mặt rám nắng, ngũ quan rất đều đặn và khá điển trai của cậu. Nhưng đổi lại bộ đồ của Minh đang mặc thì trông khá quê mùa, đậm chất của một người thanh niên chỉ biết sống ở chốn nông thôn.
“Cậu có thể giúp bà con sao, cậu qua xem cái xác xem thử có phát hiện ra được điều gì không.”
Ông lão thắc mắc hỏi Minh, cậu vội đáp:
“Con có học chút bùa phép, vậy để con qua xem như thế nào.”
“Nè, chú với bà con trông cậy vào con hết đó.”
Chú Ba vỗ vai an ủi Minh để cậu tự tin hơn. Ông lão cùng bà con đứng nép sang một bên để cho Minh bước vào. Vừa nhìn xuống cái xác đã bị cào xé rách nát cả cơ thể đến nổi trên khuôn mặt cũng không thể nhìn rõ nhân dạng. Minh nhíu đôi lông mày phát hiện trên cái xác còn lai quãng lại một chút quỷ khí nhưng không thể nào phát hiện ra nguyên nhân từ đâu. Bà con đang chăm chú nhìn vào Minh chờ câu trả lời, cậu vội quay ra nhìn mọi người giải thích:
“Cái chết này là do một con quỷ sát hại, xác của người đàn ông này dường như trước lúc chết đã bị con quỷ cào xé rất tàn nhẫn. Nếu như một vong quỷ bình thường sẽ không ra tay tàn độc như thế này. Chắc chắn là có người điều khiển, không biết bà con mình có từng gây thù chút oán với ai không ạ?”
Bà con nghe xong ai nấy trong lòng đều lo lắng những gì Minh vừa nói. Ông lão nhìn Minh thở dài trả lời thay cho bà con:
“Làng tụi tui từ trước tới nay chưa làm mắc lòng ai bao giờ cả. Ai nấy trong làng đều sống hoà đồng vui vẻ với mọi người xung quanh và chưa từng gây thù với những người ở làng kế bên đâu cậu.”
Minh đưa ra suy nghĩ trong đầu của mình:
“Vậy thì chuyện này có ai đó đang âm mưu nhắm đến làng mình.”
Chú Ba đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Minh hỏi:
“Con nói vậy là sao, con giải thích cho bà con ở đây với chú hiểu rõ hơn được không?”
Bà con ai cũng xì xầm nháo nhào lên, Minh lớn tiếng giải thích:
“Nếu như là bị giết hại bởi một linh hồn quỷ bình thường thì đa số sẽ bị giết rồi bắt mất đi hồn phách không để lại dấu vết. Còn cơ thể của người bị giết nằm dưới đất là bị cào xé cho đến chết, hồn quỷ này có vẻ không có tâm thức mà bị điều khiển để ra tay, và người ra tay hình như rất là căm thù bà con làng mình đó ạ.”
“Trong làng bây giờ chỉ còn có vài người thân thuộc, ai mà nỡ ra tay tàn nhẫn vậy cậu, tui nghĩ cậu hiểu lầm rồi đó.”
Ông lão thắc mắc nói với Minh, cậu vội đưa ra suy đoán của mình:
“Con nghĩ là người đó đang ở trong làng của mình, âm thầm ra tay giết hại bà con bằng quỷ sai để không ai nghi ngờ và tìm ra dấu vết đó ạ.”
Updated 22 Episodes
Comments
hay
2024-05-13
0
Susu Nguyen Lê
mình rất thích thể loại truyện như này tác giả viết hay lắm
2023-11-13
1