Kiếm Quân Không Phải Là Nữ Chính!
Trời đã vào Đông, tuyết đổ như thác, khí lạnh thấm vào từng ngõ ngách Thịnh Kinh.
Anh quốc công phủ nắm ở ngõ Ô Y phía nam, hôm nay giăng đèn kết hoa, chiêng trống tưng bừng. Tân nương da trắng tựa tuyết, khoác trên mình bộ hỉ phục bằng lăng la tơ lụa, cười đến hạnh phúc. Trắng cùng đỏ tương phản khiến nàng tăng thêm vài phần diễm lệ.
Ấy là tiểu thiếp thứ mười tám của Anh quốc công.
Nói về vị quốc công này, dùng bốn chữ ăn chơi trác táng thôi là không đủ. Ỷ vào sản nghiệp tổ tiên để lại mà không nể nang ai, đánh bạc chơi gái, hút chích rượu chè, các loại tệ đoan không thiếu món nào. Mỗi ngày tỉnh dậy trong ôn nhu hương, nửa đời sống mơ màng hồ đồ. Cứ việc nhiều người khinh thường nhưng cũng không ít kẻ âm thầm hâm mộ.
Trái ngược với không khí vui mừng trong phủ, Thanh Hiên các một mảnh yên tĩnh, chỉ có đám nha hoàn chốc chốc lại phải chạy ra chạy vào để thêm than củi sưởi ấm.
An Song Thành năm ba tuổi bị người đẩy vào trong hồ nước rét lạnh, từ đó trên người để lại bệnh căn, cơ thể yếu ớt. Bắt đầu vào Đông, nàng đã toàn thân khó chịu.
Thấy nàng nằm yên trên giường, người quấn chăn bông, phồng lên như quả bóng, tiểu nha hoàn Thanh Thanh không nhịn được phì cười.
Chỉ thấy người trên giường mơ màng nói: "Thanh Thanh dám giễu cợt chủ tử, phải phạt."
Giọng nói non nớt, mang theo một chút nũng nịu đặc trưng của trẻ em. Hai má bánh bao mũm mĩm hơi ửng hồng, mắt to tròn ánh lên vẻ lém lỉnh. Song Thành như một chú mèo con lười nhác.
Thanh Thanh vội vàng xin tha: "Thanh Thanh không dám."
"Vẫn phải phạt! Phạt ngươi ngày mai phải làm thêm ba đĩa bánh Hoa Quế."
Tiểu nha hoàn tuy ngoài miệng nói sợ hãi nhưng trong lòng lại không nghĩ như thế. Nàng đã phục vụ bên cạnh Lục tiểu thư từ nhỏ, biết rõ tính nết của người.
Thân ở địa vị cao, có lẽ không ít người sẽ sinh ra cảm giác ưu việt, tỷ như tam, ngũ, thập nhất di nương hay tứ, ngũ, bát tiểu thư thường xuyên vì vài chuyện lông gà vỏ tỏi mà đánh mắng hạ nhân, thậm chí liên lụy đến mạng người.
Nhưng vị trước mắt, dù là đích tiểu thư của công phủ, Trường Nhạc quận chúa được Thánh Thượng sắc phong, thái độ của ngài với bọn hạ nhân lại rất ôn hòa. Thanh Thanh cảm thấy mình phải may mắn lắm mới được hầu hạ người như vậy.
Dù mẹ đẻ quốc công phu nhân mất sớm, quốc công đi bước nữa cưới vợ kế, trong nhà nuôi mười tám vị di nương, sinh được năm vị công tử, chín vị tiểu thư. Nhưng có phong hào quận chúa trong người, địa vị của Lục tiểu thư là vững chắc, không ai dám bắt nạt hay khó xử, cùng lắm chỉ là chị em ganh ghét cọ xát đôi chút, không ảnh hưởng gì.
"Được rồi, em lui xuống đi."
Thanh Thanh cung kính vái chào rồi lui xuống, khép cửa phòng cẩn thận.
Trong phòng yên tĩnh, tiếng chiêng trống náo động bên ngoài thật không lễ phép mà tràn vào. Ồn áo quá, Song Thành không ngủ được, bèn ngồi dậy, bọc cả cơ thể trong chăn kín mít. Nàng bước đến bên song cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy, một mảnh lạnh lẽo phả vào mặt.
Song Thành hơi rụt người lại, nắm chặt chăn, mắt hướng ra bên ngoài, dõi theo mấy tấm lụa đỏ giăng trước viện của mình.
Mới qua hai năm, còn chưa hết tang kỳ của mẫu thân mà người kia đã lại tổ chức hỷ sự, nghênh đón người mới. Cũng không biết mẫu thân dưới suối vàng có mắng to đồ súc sinh không, hay người sẽ tức quá đội mồ sống dậy. Nếu được như thế thì tốt quá.
Mẫu thân của Song Thành, Anh quốc công phu nhân quá cố chỉ là con gái một vị quan tri huyện cửu phẩm ở biên quan. Sở dĩ có thế lấy được phụ thân chỉ vì ngoại tổ phụ từng cứu tổ phụ một mạng, từ đó lập ra hôn ước cho đời sau. Vốn dĩ là một đoạn giai thoại, chỉ vì phụ thân quá mức không nên thân mà bị vặn thành bi kịch. Báo ân trở thành báo oán.
Phụ thân phong lưu thành tánh, có thể hái cả rừng hoa thì sao cam tâm chỉ thưởng thức một đóa. Sau khi mẫu thân vào cửa mới biết trong phủ đã có chín phòng tiểu thiếp, con cái cũng sinh một đống. Nhưng ván đã đóng thuyền không thể xoay chuyển, mẫu thân nhận mệnh, an phận thủ thường. Sau khi sinh ra Song Thành thì càng đóng cửa không gặp người.
Ai cũng nói mẫu thân yếu đuối vô năng, không thể giành được tình cảm của trượng phu. Nhưng Song Thanh biết rõ, mẫu thân thông minh, có khả năng, xuất chúng hơn bất cứ ai.
Song Thành vừa sinh ra đời đã có thể ghi nhớ mọi chuyện. Nàng thậm chí còn nhớ rõ ngày mình ra đời, bên ngoài cũng một mảnh phong tuyết như hôm nay. Trí nhớ càng là tuyệt hảo, đã nhìn qua là không quên được. Khi còn nhỏ, mẫu thân thường ôm nàng vào lòng cảm thán con ta quá mức thông minh, giá mà được sinh ra ở thế kỷ hai mốt thì có thể phát triển càng toàn diện.
Khi đó, Song Thành mới bốn tuổi, cái hiểu cái không. Mẫu thân luôn luôn kể những câu chuyện kỳ lạ, miêu tả những sự vật kỳ quái, nói ngôn ngữ xa lạ. Nàng cũng không dịu dàng hiền thục giống như thể hiện ra bên ngoài. Mỗi khi phụ thân nạp thiếp hay say khướt ở hoa lâu được người ta nâng về, nàng sẽ tức giận mắng to đồ mất nết. Mỗi khi bị tổ mẫu răn dạy, nàng sẽ giả vờ thuận theo, về tới phòng thì châm biếm lão yêu quái. Nàng âm thầm quản lý tốt của hồi môn, kinh doanh cửa hàng của mình phát triển rực rỡ, thời cuộc trong triều nàng cũng có thể phỏng đoán một hai.
Một người như thế, nếu là nam tử ắt hẳn làm nên một phen sự nghiệp. Đáng tiếc nữ nhân không tài mới là đức, tài năng của nàng sẽ chỉ mang đến tai ương chết người.
Có lần nhìn thấy một chú chim sẻ gãy cánh, mẫu thân vô thức rơi nước mắt. Song Thành ngồi bên cạnh, nghe được rõ ràng nàng nói muốn về nhà, muốn tự do bay lượn trên bầu trời. Cuộc sống nơi này khó khăn quá, ép nàng đến mức thở không nổi.
Song Thành chỉ có thể hoảng loạn, im lặng dùng bàn tay nhỏ bé của mình vuốt ve bả vai đang run lên của nàng.
Lại một năm, Hoàng Thượng tổ chức đi săn mùa thu. Tất cả các nhà quý tộc, quan lại đều phải mang theo gia quyến tham dự. Anh quốc công cũng nằm trong số đó, hai mẹ con Song Thành cũng được dịp đi theo.
Trên đài cao, Hoàng Thượng nâng ly chúc mừng thái bình thịnh thế. Vừa dứt câu, hàng loạt mũi tên đã phóng lên vùn vụt. Phản quân tiền triều mai phục, âm mưu giết vua đoạt vị.
Hoàng Thượng được cấm quân bảo vệ, hoảng loạn chạy trốn. Nhưng hậu cung thì không được may mắn như thế. Đương kim Thái hậu bị dọa cho run chân, bị bỏ lại phía sau. Vừa lúc có một mũi tên bay đến, cứ tưởng sẽ đâm thủng trái tim Tháu Hậu, thì mẫu thân đã xông lên dùng tấm lưng của mình che chắn cho người.
Cuối cùng phản loạn bị dẹp. Mẫu thân bị thương nặng được các thái y chữa trị trong lều trại dựng tạm. Thái Hậu cảm nhớ ơn cứu mạng, hỏi nàng muốn được ban thưởng thứ gì. Lúc đó, Song Thành đứng ở đuôi giường, rõ ràng nhìn thấy một tia quyết tuyệt trong mắt mẫu thân.
"Thần phụ xin một phong hào cho Song Thành."
Nàng nói như thế, không khách sáo quanh co lòng vòng, cũng không giữ đạo khiêm tốn của thần tử.
Thái hậu hơi sửng sốt sau đó đồng ý. Phong hào quận chúa của Song Thành có được như thế.
Trường Nhạc, Trường Nhạc, mãi mãi vui vẻ. Ngụ ý tốt đẹp, nhưng có người đã dùng cả tính mạng để đổi lấy.
Thái y nói vết thương của mẫu thân tuy hung hiểm lại không ảnh hưởng tính mạng, tĩnh dưỡng vài tháng là khỏi hẳn. Nhưng mẫu thân nằm trên giường ba tháng, cơ thể ngày càng suy yếu. Khuôn mặt nàng trắng bệch, chân tay gầy guộc, sinh cơ dần dần trôi đi, sinh mệnh như một ngọn đèn le lói trước gió.
Hôm đó, gió xuân ấm áp, hoa ngoài vườn nở rộ. Mẫu thân đột nhiên có chút sức lực, dắt tay Song Thành dạo một vòng, sau đó ngồi trên ghế xích đu.
Nàng ôm Song Thành trong lòng, cười thật dịu dàng.
"Song Thành thật xinh đẹp! Con lớn nhanh quá, mới hồi nào còn đỏ hỏn nằm trong lòng ta. Sau này con nhất định phải sống thật hạnh phúc, không được để ai ăn hiếp, nhớ không? Ta là một kẻ xấu xa, không xứng làm mẹ. Xin lỗi con, phải để con ở lại một mình nơi thế giới lạnh lẽo này."
Nước mắt của nàng rơi xuống, thấm ướt vạt áo Song Thành.
Lúc đó Song Thành mới biết, vẻ quyết tuyệt lúc đối diện với Thái hậu chính là quyết tâm rời khỏi thế gian này.
Tay mẫu thân buông thõng, đầu gục vào một bên dây đu.
Năm ấy Song Thành năm tuổi.
Tang lễ của mẫu thân được tổ chức long trọng. Người đến viếng thăm nườm nượp như nước, nhưng Song Thành nào có để tâm. Suốt cả một ngày, bóng hình nho nhỏ chỉ quỳ trước quan tài, không nói một lời.
Đêm đó, tổ mẫu sợ nàng mệt nhọc, gọi người ôm nàng về phòng. Nhưng Song Thành vùng vẫy không chịu, nhất quyết đòi túc trực bên linh cữu. Cuối cùng tổ mẫu tức giận, phất tay áo rời đi.
Mệt mỏi cả một ngày, Song Thành mơ màng gục trên tấm bồ đoàn.
Bị gió thổi lạnh, nàng giật mình tỉnh dậy, mắt mở hé, thấy trên tấm bồ đoàn bên cạnh, một bóng dáng cao lớn quỳ thẳng tắp.
Phụ thân quỳ ở đó, không nói lời nào, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt anh tuấn, vài tiếng nấc nghẹn bị kiềm nén bên trong cổ họng bật ra khe khẽ.
Ông tiếc thương như thể phải chia xa người vợ mà mình hết mực yêu thương.
Song Thành không rõ, phụ thân đến đây làm gì.
Ai bắt ép ông ư?
Không thể nào. Bắt ép thì cũng không nên vào lúc xung quanh không một bóng người thế này.
"Là ta có lỗi với nàng." Ông nói thật khẽ, giọng run run.
Người bên cạnh xa lạ đến mức Song Thành nghĩ rằng mình đang gặp ảo giác. Sự đau khổ, nỗi ân hận quay cuồng trong mắt ông như đang phá vỡ hình tượng ăn chơi trác táng mà ông khổ công xây dựng.
Có lẽ trước nay đều là giả vờ, hoặc phụ thân có nỗi khuất tất nào đó.
Nhưng đã không còn quan trọng nữa, sai lầm là sai lầm, bát nước hắt đi không thể nào hốt lại.
Đêm đó, hai người giả vờ không thấy sự tồn tại của đối phương, âm thầm tiễn biệt một người.
Sau này, Song Thành không sống ở chủ viện nữa, dọn ra Thanh Hiên Các, cách khá xa nơi ở của phụ thân, bắt đầu cuộc sống trầm lặng như trước đây.
Phụ thân thì tiếp tục hô bạn gọi bè, trước sao nay vậy. Một năm sau, đã cưới con gái Hoài Ân Hầu làm vợ kế, hai tháng sau nàng có thai. Lần này là môn đăng hộ đối. Bà nội tất nhiên vui mừng, vứt đứa cháu gái mà mình chẳng mấy yêu thích ra sau đầu.
"Bùm... Bùm... Bùm..."
Tiếng pháo hoa vang vọng. Sau đó là một loạt những tia sáng rực rỡ trên bầu trời đêm.
Chúng chói lòa quá, đến mức đâm vào hai mắt nàng đau đớn. Song Thành đóng sầm cửa sổ, trở về giường.
Một đêm không mộng mị.
Updated 45 Episodes
Comments
♪⚘✘⟳♮‷♮✃ ốm muôn
Woa
2024-01-21
1
♪⚘✘⟳♮‷♮✃ ốm muôn
Ta hóng đến cảnh đó ghê.
2024-01-21
1
♪⚘✘⟳♮‷♮✃ ốm muôn
chịu chơi phết chứ
2024-01-21
1