Chắc Chắn

Chắc Chắn

Bị Đuổi Xuống Lớp B.

- “Bùi Phương Loan ! Sao em dám ngủ trong giờ của tôi hả ? Nếu em không muốn học thì xuống lớp B ngay cho tôi ! Nơi này không dành cho những người lì lợm và lười biếng như em !”

Cô Mười dạy Anh ở trên bục giảng nhìn xuống cuối lớp, chỗ Loan đang ngủ mà hét lên.

Cả lớp đang bình thường thì đều đưa ánh mắt về phía đó ra vẻ hóng hớt sau tiếng thét qua chiếc micro chói tai của cô Mười.

Loan đang gục mặt xuống bàn ngủ thì lờ mờ tỉnh dậy sau tiếng thét chói tai đó của giáo viên. Đang ngu ngơ không rõ xung quanh thì đập ngay vào mặt cô là những ánh mắt chế diễu cùng với đó là những lời xì xào đầy ác ý công kích về phía mình.

Loan tự hỏi mình và cũng hỏi người bên cạnh : “Có chuyện gì vậy ?”

Oanh bên cạnh nghe thế thì mặt mày khó coi, ra sức ra tín hiệu mắt cho cô. Nhưng Loan vẫn không hiểu mà ngây ngô hỏi cô bạn cùng bàn : “Mắt cậu bị sao vậy ?”

Nhưng chưa để cô kịp nói gì thì cô Mười đã đi xuống, thân hình cao có 1m5 của cô ấy lướt qua từng chỗ ngồi một để đi về phía chỗ của Loan đang ngờ nghệch phía dưới.

Vừa đi giáo viên dạy Anh vừa nói : “Nếu em cứ ngủ như vậy thì thật là một sự sỉ nhục lớn đối với danh hiệu lớp A này. Tôi nghĩ em phù hợp hơn nếu xuống lớp B ngồi nghe giảng.”

Loan tỉnh luôn cả ngủ khi nghe mấy câu này của một giáo viên mà nổi tiếng là nói gì làm nấy như cô Mười, góp phần không ít của những ánh mắt khinh bỉ ấy của bạn học cùng lớp.

Sau tiết học đó, cô Mười đã trực tiếp dẫn cô xuống lớp B ở tầng dưới của toà nhà T. Trên đường đi, không biết đã bao lần cô đã sinh ra cái ý định muốn quay lại lớp để nói lời tạm biệt với một người quen mà cô rất rất muốn gặp lại, nhưng cái chân cô vẫn nối theo sau bước chân của cô Mười.

Đứng trước cửa lớp B, Loan trong lòng có chút hỗn loạn, không biết bản thân cần làm gì nữa. Giáo viên Anh - cô Mười đã bước vào trước rồi, Loan thấy thế thì cũng cắn răng mà bước vào bên trong. Vừa ra chơi nên trong lớp vẫn còn kha khá người ngồi ở chỗ của mình.

Những học sinh này nhìn cô với ánh mắt tò mò xen lẫn có chút bất ngờ. Từ trước đền giờ, lớp A không hay ngao du nhiều với những lớp kém hơn như lớp B, C, D, E nên học sinh của lớp A với các lớp còn lại căn bản là không quen biết nhiều. Nhưng có một điều mà mấy người này biết, đó là những người của lớp A rất khó gần, hay nói thẳng ra là rất chảnh chó.

Trong tiếng bàn tán sôi nổi của ít nhiều học sinh trong lớp thì cô Mười ho một cái gây chú ý rồi giới thiệu : “Đây là Bùi Phương Loan, do ngủ trong giờ nên được chuyển từ lớp A xuống đây. Các bạn cố gắng chiếu cố bạn mới nhiều hơn nhé !” Rồi cô ấy cũng không nói nhiều mà trực tiếp rời đi, trước khi đi còn vứt cho Loan một ánh mắt ghét bỏ, để Loan tự mà gồng gánh mọi thứ.

Loan có chút ngại ngùng, cùi gầm mặt xuống vì xấu hổ với lời giới thiệu đầy ác ý của cô Mười. Loan nhìn thấy có một chỗ trống ở cuối lớp thì bước nhanh xuống. Đặt cặp xuống rồi ngồi xuống chỗ trống đó.

Ngay lúc này, có một đám con trai đi đến, người đi đầu có một bộ tóc nhuộm màu vàng kim. Cậu ta nhặt một cuốn sách của cô lên, nhìn qua rồi lại đập xuống một cái thật mạnh vô cùng dù côn nói : “Này ! Cậu tên là Loan nhỉ ? Cậu có biết bên cạnh cậu là chỗ ngồi của ai không mà sao dám tự tiện ngồi như vậy ?”

Loan nhìn đám đó một vài giây rồi tỏ ra yếu đuối nói : “Tớ... tớ... là học sinh mới nên... nên quả thực tớ không biết chuyện đó.” Cô dưng dưng, trên khoé mắt xuất hiện vệt sáng của nước mắt, ngay sau đó là cô khóc nấc lên.

Quân thấy vậy thì là một mặt bối rối, lắp bắp nói : “Cậu... cậu... lão tử đã làm gì cậu đâu mà tự dưng lại khóc ?”

Nhưng chưa để cậu kịp nói thêm câu nào thì chuông vào lớp cũng đã reo lên. Loan ngay lập tức ngừng khóc mà quay ra sắp xếp lại mấy cuốn sách của mình. Quân thấy vậy thì biết là mình đã bị lừa nên vô cùng cay cú mà chỉ tay vào mặt cô chửi : “Con ả mít ướt ! Có một ngày lão tử sẽ lột ra cái mặt nạ đó của ngươi ra ! Chờ đó !” Sau đó thì cũng cùng đám anh em quay về chỗ ngồi của mình.

Cảnh này cũng được không ít người nhìn thấy, những đứa con gái thấy cô như thế thì chỉ trỏ này nọ về phía cô mà xì xào bàn tán.

Trong mắt Loan lúc này có chút thế lương, nhưng cuối cùng thì lại cứng rắn lại, thầm chửi trong lòng : “Đúng là cái lớp B này chẳng ra cái thể thống gì cả. Còn bà Mười dạy Anh chết tiệt đó nữa, không nói không rằng đã đưa mình xuống cái nơi quỷ quái này rồi ! Cũng gần cuối năm rồi mà sao không nương tay gì hết ! Thật là !” Cô nhăn nhó.

Thấy đã vào tiết rồi mà giáo viên vẫn chưa vào thì cô mới với lên vỗ vào vai một cô bạn phía trên, hỏi tiết sau là tiết gì. Cô bạn có mái tóc dài đó quay xuống định trả lời thì lại bị bạn cùng bàn tóc ngắn bên cạnh kéo lên nói nhỏ : “Cậu nói chuyện với thứ như cậu ta làm gì chứ ?”

Cô có chút khựng lại, thu tay lại, cô cũng biết bản thân mình đã quen với việc bị cô lập rồi nên... nhưng Loan vẫn không ngừng lại được mấy thứ cảm xúc tiêu cực đó. Cô đã phải cố nhịn lại, tránh để rơi những giọt nước mắt.

Không mọi người phải chờ đợi lâu, cô Nguyễn Thu Thuỷ - giáo viên dạy Văn bước vào đầy tự tin. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc quần đen, phối với một cái áo cộc tay màu đỏ thẫm, thêm điểm nhấn cho trang phục đó là một cái ghim cài bằng vàng được cài ở trước ngực. Cùng với đó là cái cặp sách đen quen thuộc, lần này khác với những lần trước ở chỗ, chiếc cặp sách ấy được người khác xách hộ. Theo sau cô Thuỷ còn có hai người con gái, một người xách hộ cô giáo cái cặp sách còn một người còn lại là cần trong tay một tệp tài liệu nhỏ.

Hot

Comments

anhkhoa,’3

anhkhoa,’3

Truyện hay nha

2024-11-29

0

Bảo Nhiên

Bảo Nhiên

Trời ơi ! Là Loan đó

2024-07-11

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play