Chương 2: Làm quen

Sau khi kết thúc ca học, Lộc Yên Nhiên đứng lên dọn đồ về nhà. A Như tan học sẽ giúp gia đình bày quán bán thịt nướng nên đã sớm chạy đi.

Trên đường về, Lộc Yên Nhiên bước thật nhanh, lại lần nữa bắt gặp Mộ Khúc Bạch đang ngồi xổm ven đường cho mèo ăn, như trong giấc mơ.

Nam sinh có khuôn mặt trắng như ngọc khiến bao cô gái phải ghen tị, đôi mắt đào hoa liễm diễm sắc xuân và đôi môi mỏng bạc tình. Dưới ánh mặt trời, cậu đẹp như đang sáng lên vậy.

Lúc Lộc Yên Nhiên đến gần thì Mộ Khúc Bạch bèn đứng lên chào cô.

Lộc Yên Nhiên không biết vì sao, dù đã rõ lý do nhưng vẫn hỏi một câu: "Cậu cũng về đường này à?"

Mộ Khúc Bạch cười: "Nhà tớ ở phía Tây thành phố."

Lộc Yên Nhiên tỏ ra kinh ngạc đáp: "Nhà tớ cũng vậy."

Mộ Khúc Bạch cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ, cười hỏi: "Vậy sau này mình về nhà chung nhé? Nữ sinh về một mình không được an toàn."

Trong lòng Lộc Yên Nhiên dâng lên cảm giác khó tả, cô bèn hỏi Mộ Khúc Bạch một câu: "Nhà cậu không có tài xế sao? Tớ tưởng với điều kiện nhà cậu thì cậu sẽ ngồi xe về."

Mộ Khúc Bạch ngạc nhiên nhìn cô, Lộc Yên Nhiên cũng ý thức được, hôm nay Mộ Khúc Bạch mới chuyển tới, dù giấc mơ hôm qua có thật đến đâu, thì cũng không phải là hiện thực.

Lẽ ra phải sau ba tuần nữa thì gia thế của Mộ Khúc Bạch mới bị những học sinh tài năng của ngôi trường này đào ra.

Cha của Mộ Khúc Bạch là doanh nhân đứng đầu thành phố Z, nằm trong top 100 doanh nhân thế giới.

Bây giờ cô không nên biết chuyện này.

Mộ Khúc Bạch lại không thắc mắc, chỉ là cười đáp: "Tớ muốn rèn luyện thân thể. Với lại khoảng cách từ trường về nhà tớ cũng không xa lắm."

Lộc Yên Nhiên chỉ mỉm cười không nói gì.

Giống y như giấc mơ, sau khi đưa Lộc Yên Nhiên về đến nơi, Mộ Khúc Bạch bèn ngỏ ý muốn kết bạn Zalo, Facebook với cô.

Lộc Yên Nhiên nhìn dáng vẻ thiếu niên dưới những vì sao lấp lánh, bèn mím môi đồng ý.

Mộ Khúc Bạch nở nụ cười, chiếc răng nanh thoát ẩn thoát hiện.

Lộc Yên Nhiên vào nhà, nhìn bóng lưng khuất dần của Mộ Khúc Bạch.

Sau khi làm xong mọi việc, Lộc Yên Nhiên chào bà ngoại rồi vào phòng. Lúc đang nằn trên giường, cô nhận được tin nhắn của Mộ Khúc Bạch.

Mộ Khúc Bạch: Tớ có thể hỏi bài cậu được không? (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠) Nghe nói cậu là lớp phó học tập. (⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)

Lộc Yên Nhiên phân vân một lúc vẫn đáp: Được chứ, cậu cứ hỏi đi.

Đầu bên kia, Mộ Khúc Bạch nở nụ cười gửi cô mấy câu đề toán, Lộc Yên Nhiên nghiêm túc trả lời.

Mộ Khúc Bạch: Đã trễ rồi, tớ không làm phiền cậu nữa, chúc cậu ngủ ngon nhé. (⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠✧

Lộc Yên Nhiên nhìn lên đồng hồ thì quả thực, đã 10 giờ rồi.

Lộc Yên Nhiên: Cũng chúc cậu ngủ ngon.

Lộc Yên Nhiên cắm sạc điện thoại, nằm xuống, đắp chăn, chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, sau khi Lộc Yên Nhiên rời khỏi nhà thì lại thấy Mộ Khúc Bạch đã đứng chờ trước cửa.

Bên cạnh cậu ấy dựng đứng một chiếc xe đạp, thấy Lộc Yên Nhiên bèn cười hỏi: "Sư phụ, để tớ chở cậu đến trường nhé."

Lộc Yên Nhiên: "Sao cậu lại gọi tớ là sư phụ?"

Mộ Khúc Bạch: "Hôm qua cậu dạy tớ nhiều như vậy, tớ đương nhiên phải gọi cậu là sư phụ. Hôm nay tớ đến đây để rước sư phụ đi học."

Mộ Khúc Bạch nhìn qua Lộc Yên Nhiên, tiếp tục nói: "Đằng nào đều đến trường cả."

Mộ Khúc Bạch thấy Lộc Yên Nhiên không nói gì, bèn ngồi lên xe đạp, hối thúc: "Nào, cậu ngồi lên đi, kẻo trễ giờ học."

Lộc Yên Nhiên chỉ đành ngồi lên xe.

Lúc đến lớp, mọi người đều quay sang nhìn Lộc Yên Nhiên và Mộ Khúc Bạch, vẻ mặt tò mò.

A Như trực tiếp bổ nhào đến hỏi: "Sao hôm nay hai người thân thế? Trong nhóm lớp đều kể việc hai cậu đến cùng nhau đấy?"

Lộc Yên Nhiên: "Chỉ là tiện đường thôi."

A Như: "Nhưng mà...."

Lời A Như chưa hết thì đã bị Mộ Khúc Bạch chen ngang: "Hôm qua tớ hỏi bài cậu ấy nên hôm nay tớ đền ơn thôi."

A Như: "Sao cậu hỏi bài Yên Nhiên được?"

Mộ Khúc Bạch chỉ cười không đáp.

Lộc Yên Nhiên thấy vậy bèn nói: "Hôm qua tớ gặp cậu ấy trên đường về nhà."

A Như gật gật đầu nói: "Hiểu rồi."

Thấy vẻ mặt của A Như, Lộc Yên Nhiên đã đoán được trong đầu cô gái nhỏ suy nghĩ cái gì, cậu ấy hay đọc truyện tiểu thuyết, chắc lại nghĩ đến mấy tình tiết ngôn lù đây mà. Nhưng Lộc Yên Nhiên cũng lười giải thích.

Mấy ngày tiếp theo, Mộ Khúc Bạch đều hỏi bài Lộc Yên Nhiên, A Như cứ than thở rằng cậu ta rất đáng ngờ, nhưng lại không bắt lỗi được gì cả.

Lộc Yên Nhiên lại nhân cơ hội cuối tuần đưa bà ngoại đi khám, vì trong giấc mơ thì bà ngoại sẽ nhân bệnh qua đời.

Suốt thời gian đó thì Mộ Khúc Bạch đã làm bạn với Lộc Yên Nhiên trong mơ, nhưng nếu đã biết tương lai thì không việc gì cô lại để bà xảy ra chuyện.

Quả nhiên bà đã bắt đầu sinh bệnh rồi, may sao bây giờ còn sớm nên bà còn có thể trị được.

Sau chuyện này, Lộc Yên Nhiên càng thêm tin tưởng vào giấc mơ tiên tri. Vì thế, cô đã gửi một tin nhắn ẩn danh đến cho chủ tịch của khu trung tâm thương mại xảy ra hoả hoạn.

Cũng chẳng ngạc nhiên gì khi chủ tịch có thể tìm ra cô. Chỉ hai tháng sau đó, ông ấy gửi cô một số tiền, cảm ơn cô đã cho ông ấy biết chuyện này, đồng thời cho biết ông ấy đã kiểm tra kỹ lưỡng và hứa sẽ đảm bảo cho sự an toàn của khách hàng.

Lộc Yên Nhiên hài lòng đọc xong tin nhắn, tự nhiên thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.

*Còn nữa*

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play