Thấy anh im lặng, cô cũng không dễ dàng bỏ qua mà lại nói: "Lúc nãy tôi thấy anh uống rượu, bây giờ thì anh lại tính chạy xe đưa mẹ con tôi đi khám thai, bộ anh có ý định khiến ngày này năm sau là giỗ của tôi với con anh à?"
"Cô câm miệng cho tôi!" Anh gầm lên, lạnh mặt quát.
Quách Tuế Tuế bị quát chỉ đành câm miệng mà đi theo anh, đến chiếc xe của Phó Hàn Sinh thấy anh mở cửa xe cả hai đều cùng ngồi vào ghế sau, tài xế khởi động xe sau đó hỏi: "Thiếu gia, chúng ta đi đâu ạ?"
"Đến bệnh viện tư của thành phố!" Phó Hàn Sinh nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần, anh ta bắt đầu lười phản ứng với cô gái đáng ghét ngồi cạnh.
Ngồi trên xe với không khí vô cùng ngột ngạt, mà Quách Tuế Tuế lại là người rất hoạt bát cô bắt đầu hỏi chuyện tài xế, hỏi anh ta tên gì, nhà ở đâu, có vợ con chưa.
Anh ta nói: "Tôi có vợ rồi mà chưa có con, vợ tôi nói năm nay nếu sinh con thì không đẹp tuổi, nên tính qua năm sau mới sinh!"
Cô gật gù: "Đúng rồi, sinh con đẻ cái là chuyện quan trọng vẫn nên tính toán kỹ càng một chút, nếu không phải tôi đột ngột có thai thì tôi tính qua tới hai năm sau mới sinh con!"
"Cô mang thai hả? Trai hay gái?" Tài xế hứng thú.
"Ừ tôi mang thai, mới có hai tháng à chưa biết rõ giới tính!" Quách Tuế Tuế mỉm cười dịu dàng xoa bụng mình, ánh mắt cô chứa đựng vô vàng sự yêu thương.
Phó Hàn Sinh hé mắt, nhìn cô gái ngồi cạnh mình đang làm vẻ mặt người mẹ hiền lành mà không khỏi khiến anh mím môi.
"2 tháng vẫn còn nhỏ, bây giờ tôi thấy trai gái gì cũng là con vàng con bạc hết, có con được là mừng rồi." Tài xế nói.
"Hì hì, ba mẹ tôi cũng muốn tôi kết hôn sinh con, bây giờ tôi mang thai vẫn chưa báo tin này với ông bà, nếu tôi mà nói chắc họ vui lắm!" Quách Tuế Tuế ngốc nghếch cười.
"Thế cha của đứa bé là ai vậy cô?" Anh ta hỏi, ngay lập tức trong đầu anh tài xế nảy ra câu trả lời to gan, chẳng lẽ...
"..."
Phó Hàn Sinh và Quách Tuế Tuế đồng thời im lặng, tự nhiên anh hỏi câu gì mà khó trả lời quá vậy? 20 phút sau, họ đã đến bệnh viện tư, vào khoa sản mà Phó Hàn Sinh muốn đến, đầu tiên anh đưa cô đi kiểm tra thai kỳ và sức khoẻ sau đó lại hỏi bác sĩ có thể sét nghiệm and với đứa bé trong bụng không.
Làm xong xuôi, bệnh viện hẹn Phó Hàn Sinh 5 ngày sau sẽ có kết quả giám định, nhưng anh lại muốn có kết quả liền trong ngày mai, lúc này cũng đã chín đến mười giờ, Quách Tuế Tuế bắt đầu buồn ngủ Phó Hàn Sinh thấy thế cũng đưa cô về.
Trên đường về cô đã ngủ thiếp đi, mà lúc ấy cô cũng quên không nói địa chỉ nhà mình là ở đâu, cuối cùng Phó Hàn Sinh đành ra lệnh cho tài xế lái xe về căn nhà của mình.
Đặt cô ngủ trên giường, anh chỉ lạnh nhạt nhìn gương mặt của Quách Tuế Tuế mà đánh giá, cô có gương mặt với đôi mắt to tròn bầu bĩnh đáng yêu, chiều cao thì thấp hơn anh một cái đầu, tuy nhiên body đường cong thì vô cùng rõ nét.
Tổng quát mà nói, Quách Tuế Tuế không phải là người có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành gì, nhưng Phó Hàn Sinh lại cảm thấy khó hiểu chẳng lẽ hai tháng trước chỉ vì say rượu nên anh nhắm mắt ăn quàng sao ta?
Trước giờ dù cho anh có đào hoa, thay bồ như thay áo thì cũng chưa bao giờ để lại sản phẩm cho ai, huống hồ từ lúc chia tay tình cũ 7 năm thì mấy năm nay anh có quen thêm ai nửa đâu.
Cuộc sống của Phó Hàn Sinh mấy năm này chính là công việc, và rượu chè, chứ ít khi gái gú lắm. Vì chỉ cần động vào cô gái nào thì nỗi nhớ của anh dành cho cô ấy cứ dai dẳng.
Bây giờ Trần Hi cũng đã lấy chồng sinh con, Phó Hàn Sinh anh cũng nên buông bỏ rồi, thở dài anh lại nghĩ nếu như đứa trẻ này thật sự là con của anh, thì anh muốn mình sẽ là người nuôi dạy nó.
Anh vươn bàn tay xoa xoa bụng của cô gái đang ngủ say, ánh mắt anh cực kỳ dịu dàng dành cho đứa trẻ. Qua thời tuổi trẻ bốc đồng, anh chỉ còn lại trong mình là những điều hối tiếc nhất. Vốn tưởng cuộc sống của mình sẽ vô vị nhàm chán như thế cả đời, thì có cô gái mang theo đứa con của anh xuất hiện, tuy tình cảm Phó Hàn Sinh không thể dạt dào như bao người khi được làm cha, nhưng mà ít nhiều gì cũng có cảm giác ấm áp.
Ngủ một giấc đến nửa đêm Quách Tuế Tuế bỗng giật mình tỉnh giấc, lờ mờ nhìn khung cảnh xung quanh là một màn lạ lẫm: "Hình như đây đâu phải nhà mình?" Nhưng mà mặc kệ, toilett ở đâu vậy?
Đứng dậy đi xung quanh, Quách Tuế Tuế bỗng giật mình phát hiện Phó Hàn Sinh đang nằm ngủ gục bên cạnh giường mình? Chuyện gì xảy ra? "Này, này anh tỉnh dậy cho tôi!" Cô vươn tay ra sức đánh thức anh ta dậy.
Phó Hàn Sinh đang ngủ ngon trớn mà bị gọi dậy, hai mắt anh lim dim nhìn cô, anh cất giọng trầm khàn: "Chuyện gì?" Giữa đêm khuya cô ta lại lên cơn à?
Quách Tuế Tuế lườm anh: "Còn chuyện gì nữa, đây là đâu? Sao anh lại gục bên cạnh giường tôi, còn nữa toilett ở đâu vậy, tôi buồn tiểu..."
"..." Phó Hàn Sinh muốn phát cáu, nhưng anh kìm nén lại cơn giận trong lòng mà thầm nhủ, cô ta đang mang thai con mình, không được tức giận! Không được nổi cáu!
Gương mặt anh khó đăm đăm, mà nhìn Quách Tuế Tuế sau đó thở dài: "Đi theo tôi!"
Cô nhanh chân đi theo, đứng trước toilett Quách Tuế Tuế chạy vọt vào, đèn cảm ứng bật lên. Cô thoả mãn vì giải quyết được nổi buồn tiểu của mình, 5 phút sau cô bước ra. Thì đã thấy Phó Hàn Sinh không kiêng nể gì mà nằm trên chiếc giường mà lúc nãy cô đã ngủ.
Quách Tuế Tuế cau mày: "Phó Hàn Sinh anh cút ra chỗ khác ngủ coi..." Tôi với anh không phải người yêu, cũng chẳng phải vợ chồng gì thì ngủ chung làm gì, bộ anh thiếu gái ngủ cùng lắm à?
"Ngoan ngủ đi, tôi mệt rồi!" Anh kéo tay Quách Tuế Tuế để cô ngã vào lòng mình sau đó cứ thế ôm cô mà ngủ ngon lành. Khoé môi Quách Tuế Tuế giật giật, tỉnh táo được vài phút cơn buồn ngủ lại ập đến.
Sáng hôm sau, Phó Hàn Sinh giật mình tỉnh giấc nhìn thấy Quách Tuế Tuế đang ngủ say trong lòng mình mà không khỏi kinh ngạc, anh nhíu mày nhớ đến chuyện của tối hôm qua mà thở dài một hơi vì sự mất mặt của mình.
Nhẹ nhàng tách cô ra khỏi người, Phó Hàn Sinh giống như là đang chạy trốn mà rời khỏi phòng ngủ, Quách Tuế Tuế không biết gì cứ tận hưởng một giấc ngủ ngon lành.
Còn anh thì đã sửa soạn thay đồ để chuẩn bị đi làm, trong căn nhà này có vài người giúp việc, anh bỏ lại một hai câu dặn dò liên quan đến Quách Tuế Tuế, anh liền đến Phó thị làm việc.
Cả ngày hôm đó Phó tổng cứ luôn thẩn thờ khác lạ, khiến cho nhân viên lẫn trợ lý điều không khỏi cảm thấy khó hiểu, bọn họ hội họp thành hội bàn tán: "Hôm nay Phó tổng làm sao vậy?" Một cô nhân viên tò mò hỏi.
"Tôi đoán chắc là đang tương tư cô nào rồi!" Trợ lý nam nhỏ giọng góp lời.
"Vậy là anh không biết chuyện của cô Trần Hi, người yêu cũ của sếp tổng chúng ta rồi!"
"Đang nói chuyện gì thế? Túm Tụm lại làm gì?" Một cô gái khác góp mặt hỏi.
"Khụ... không có gì đâu!!!" Đội nhóm buôn dưa của bọn họ tạm thời giải tán.
Giải quyết xong công việc, đến buổi chiều hôm nay anh tan làm sớm, mà còn vô cùng hiếm hoi khi không tụ tập bạn bè nhậu nhẹt ở quán bar mà lại chọn trở về nhà, anh cứ lái xe về nhà trong tâm trạng lâng lâng mà mơ màng.
Updated 36 Episodes
Comments