Khúc mắc

Tôi đem toàn bộ kể ra một lần cho cô Kanae nghe. Tất nhiên cũng không có gì dài dòng, cũng chỉ là giấc mơ đó như thế nào, tôi đã thấy những gì, cũng không quá nhiều.

Cô Kanae nghe xong cảm giác hơi bất ngờ, cũng khó trách, nếu để cho một người không chuyên môn biết thì có lẽ họ còn nghĩ đây là một loại triệu chứng gì đó liên quan đến thần kinh không chừng.

Cô Kanae nói "Em cảm giác người đó là nam hay nữ ?" Lần này là tôi bất ngờ, không rõ tại sao cô lại hỏi như thế nhưng vẫn đáp "Có vẻ là nữ ạ". Cô Kanae lại hỏi "Sao em có thể nghĩ là nữ". Tôi đáp "Vì một thoáng vừa rồi, em cảm thấy dường như mình đã thấy người đó nên em đã chạy theo, chỉ là gần tới thì người đó lại biến mất".

Cô Kanae nghiêm mặt hỏi "Hara này, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô đây". Tôi giật mình nghĩ "Phải ha, cô hỏi mình sao nghĩ người đó là nữ cơ mà ?" nên liền vội đáp "Là...", tôi lại giống như mất đi ý thức, lý do là gì vậy, là gì vậy chứ, tôi không nhớ được. Vì quá khó chịu, tôi bất giác ôm đầu, cô Kanae vội vàng đỡ tôi nằm xuống.

Không lâu lắm, tôi lại có ý thức trở lại nhưng lần này người tôi nhìn thấy không chỉ có cô Kanae và Totsu mà là cả ba mẹ tôi. Tôi mơ màng gọi "Ba, mẹ..."

Mẹ nắm tay tôi nói "Mẹ ở đây". Tôi lại cảm giác có gì đó không đúng lắm, nhìn lại thì thấy đây là bệnh viện. Totsu ngồi cạnh giường nói "Vừa tan trường không lâu, cậu ngủ được thì ngủ thêm một chút đi".

Tôi giật mình nói "Hết buổi học rồi sao ?". Totsu gật đầu đáp "Đúng vậy, vừa hết tôi theo chân thầy Homura tới đây, còn cô Kanae túc trực bên cậu cả buổi rồi, ba mẹ thì được thông báo nên cùng tới đây".

Tôi gật đầu ồ một tiếng. Mẹ tôi lo lắng hỏi "Có việc gì sao con, sao con đột nhiên bất tỉnh kiểu đó hả ?".

Cô Kanae liền đáp "Bác sĩ nói có vẻ như Hara đang gặp một vấn đề nan giải nào đó, đến nỗi dường như có lúc em ấy không muốn tỉnh lại"

Ba tôi vội vàng tiến tới gần giường hỏi "Có chuyện gì vậy con, đến mức như thế rồi"

Tôi bối rối không biết làm sao, tôi lúc này đột nhiên hơi đau đầu, tay vô thức bỏ mẹ tôi ra mà lấy đầu.

Cô Kanae định gọi bác sĩ nhưng tôi đã lên tiếng "Khoan đã cô, em không sao đâu ạ". Nhưng mà cô không nghe, vẫn chạy đi gọi bác sĩ. Bác sĩ nhanh chóng chạy tới, nào là rọi đèn, nào là thử..., mấy cái mà tôi không hình dung được bằng từ ngữ.

Sau một lúc thì ông ấy nói "Quái lạ thật chứ". Ba mẹ tôi là người có ăn học, tôi, Totsu, cô Kanae và thầy Homura cũng là như thế. Họ, kể cả tôi đều nhìn bác sĩ với cặp mắt không tin được.

Không phải vì vị bác sĩ này ăn nói thôi kệch mà là gặp một việc đến mức phải thô kệch thì không rõ việc tôi gặp phải nghiêm trọng đến mức nào nữa. Ba tôi vội hỏi "Thế nào hả bác sĩ, con tôi nó thế nào ?"

Bác sĩ trầm ngâm đáp "Lúc được mang vào đây, cháu bé có tình trạng hôn mê sâu, nhịp tim lại rất nhanh, chúng tôi đã dùng biện pháp để cháu bé có thể dễ dàng hít thở,... cháu bé lại không bị bệnh tim, triệu chứng khác biệt rất nhiều, giống như là đang cố làm một việc gì đó mà không được, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc đó. Nhưng bây giờ, cháu ngoài trừ hơi mệt mỏi một tí thì tinh thần dường như chẳng đáng ngại gì"

Mọi người nghe rất chăm chú, ba mẹ tôi lại càng như thế, ba tôi vội hỏi "Thế là thế nào hả bác sĩ ?". Bác sĩ nhắm mắt đáp "Về cơ bản thì cháu bé chỉ hơi mệt một tí, có lẽ vì áp lực học tập quá nhiều nên bị như thế, mọi người có thể đưa cháu về nhà được rồi".

Giọng điệu vị bác sĩ rất lạ, giống như kiểu cố gắng tìm ra một lý do cho chính thắc mắc của mình đồng thời cũng muốn để ba mẹ tôi yên tâm.

Nói xong, liền đi ra ngoài, ba tôi thì đi nộp tiền viện phí, mẹ tôi thì đi ra ngoài với cô Kanae, Totsu thì ở lại trông chừng tôi, kể lại cho tôi tình huống hồi sáng nay, thầy Homura cũng ở đó để trông nom tôi, nói cho tôi biết tình hình lúc Totsu vác tôi tới trường như thế nào. Một tiếng sau, khi mọi chuyện xong xuôi, cô Kanae và thầy Homura tự về nhà, còn Totsu thì lên xe cùng gia đình tôi.

Về tới nhà, mẹ tôi chẳng nói gì cả, kéo tôi vào nhà tắm, cởi đồ của tôi ra, bắt tôi phải tắm bằng nước nóng, mẹ tôi đích thân tắm cho tôi, tôi hiển nhiên lúc này phải im lặng. Ba tôi thì lo cơm nước, Totsu trong thời gian đó thì chép bài giúp tôi, may mắn là cậu bạn này chữ cũng tạm được.

Tôi tắm xong, mẹ tôi mặc đồ cho tôi rồi ẵm tôi lên phòng, Totsu trông thấy cũng trêu ghẹo "Lớn già đầu vẫn còn cần mẹ bế". Tôi không nhịn được, quay sang liếc cậu ta một cái. Mẹ tôi đối với mấy chuyện này đã không còn lạ gì, đối với Totsu cũng chẳng khác gì con cháu trong nhà nên mới không để ý nhiều chuyện của bọn tôi.

Mẹ tôi ngồi trên giường hỏi "Con đã mơ thấy gì, kể cho mẹ nghe đi". Không cần hỏi cũng biết tại sao mẹ tôi lại biết, Totsu tò mò vừa chép bài vừa vểnh tai nghe.

Tôi đem những việc tôi mơ kể lại, không khác bao nhiêu so với những gì mẹ tôi được nghe. Totsu chép bài xong liền nói "Cậu thấy cô bạn đó trong giấc mơ sao ?"

Tôi lạ lùng hỏi " Sao cậu biết tôi cảm giác đó là nữ chứ không phải nam ?"

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play