Sự ngờ vực len lỏi trong tâm trí

   Tôi đi theo ông quản gia tới phòng làm việc của Lincol và tôi nhận ra là các thị nữ và người hầu ở đây đều nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Điều đó khiến tôi rất đỗi ngạc nhiên, khi ở nhà thì bị người hầu kỳ thị mà giờ vô cung tôi lại được yêu quý. Vừa tới cửa phòng làm việc của Lincol là các người hầu đã mở cửa cho tôi vào, cánh cửa mở ra là cảnh các quan chức và Lincol đang ngồi làm việc rất là chăm chỉ. Khi Lincol liễn mắt lên nhìn tôi bèn cúi người hành lễ, các quan chức thấy thế cũng liền cúi đầu. Có vẻ họ rất tôn trọng vị hoàng thái tử phi có xuất thân thường dân này.

- Thưa điện hạ, ngài cho gọi ta là có việc gì ạ?

     Thấy thôi hơi lúng túng nên anh ta bèn ngoắc tay lại

- Ta có việc muốn hỏi nàng nhưng có vẻ là ta hơi bận nên lát nàng xuống dưới ngồi uống trà với ta nhé!

- Vâng thưa điện hạ.

- Vậy em có thể về nghỉ.

   Mặt anh ta có vẻ hơi xanh xao, chắc có lẽ do mấy ngày thức đêm làm việc. Tôi cúi người xuống rồi đi ra ngoài.

- Thưa điện hạ, ngài có muốn đi tham quan hoàng cung không ạ?

    Giọng của ông quản gia vang lên, có vẻ ông ấy được lên theo hầu tôi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Ông có thể dẫn ta tới thư viện được không?

- Dạ vâng.

   Dứt lời ông lấy liền đưa tay ra hiệu, tôi đi theo ông ấy được một quãng thì ông ấy dừng lại trước một cánh cửa rất rất lớn và uy nga, lộng lẫy. Tôi đưa tay đẩy cửa và một mùi hương hơi ẩm xộc thẳng vào mũi, chính xác là mùi ẩm của các trang sách cũ và cổ. Tôi đi lòng vòng một hồi và tìm được mất quyển sách ma pháp, mặc dù Alruna được mệnh danh là thiên tài ma pháp nhưng tôi chả biết cái gì cả. Sau khi lật được mấy trang đầu tiên thì tôi đã hiểu cái thế giới này phức tạp như nào. Tôi lần lần đọc và ghi nhớ các pháp trận, mặc dù tôi không có tài năng nhưng việc học thuộc và ghi nhớ thì quá dễ dàng với một người đã học lên cao học như tôi. Sau khi học và ghi nhớ được mấy quyển thì tôi đứng lên và đi lấy thêm sách. Lúc đi ngang qua kệ sách lịch sử, tôi có thấy một cậu nhóc có ngoại hình y đúc Lincol, chắc có lẽ là hoàng tử nào đó. Cậu ta có vóc dáng khá nhỏ con nhưng gương mặt lại đẹp y chang thiên thần, cậu ta tựa vào đống sách và ngủ. Điều đó tạo nên sự cuốn hút của riêng cậu ta, tôi không đi lại gần chủ nhìn một lúc rồi rời đi. Tôi dành cả buổi trưa trong thư viện và bỏ luôn bữa trưa trong phòng, việc đọc sách quả thật là rất cuốn nên tôi không thể rứt ra khỏi.

- Thưa tiểu thư....

    Giọng nói non nớt vang lên, tôi quay lại nhìn thì hóa ra là Lucy. Cô ấy đứng im và bẽn lẽn nhìn tôi.

- Có gì không Lucy??

- Dạ thì tiểu thư có tiệc trà với hoàng thái tử điện hạ ạ.

   Cô ấy nhắc làm tôi như nhớ ra việc gì đó rất kinh khủng, tôi liền bật dậy và nhanh tay cất hết đống sách đi. Sau đó tôi cùng Lucy đi về phòng để thay đồ. Sau khi được Lucy chỉnh trang xong thì tôi cùng cô ấy đi ra vườn để gặp Lincol. Vườn hoa trong hoàng cung có rất nhiều loại hoa và màu sắc khác nhau, khó cso vườn hoa nào cso thể so sánh được với hoàng cung. Đi ra giữa vườn thì tôi thấy có mái vòm rất sặc sỡ và bên trong còn kê thêm cái bàn với cái ghế. Lincol, anh ta đã ngồi sẵn ở đó và đôi mắt xanh ngọc trong veo đang nhìn về phía xa xăm. Khi tôi đi lại gần thì anh ta đứng dậy cùi người, tôi cũng cúi người hành lễ.

- Nàng ngồi đi.

- Vâng ạ.

    Tôi ngồi xuống thì anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Mặc dù khuôn mặt anh ta với ngũ quan đầy đủ nhưng do thức đêm nhiều ngày khiến cho quầng thâm mắt của anh ta rất rõ.

- Điện hạ gọi ta có việc gì không ạ?

- Nàng có vẻ khác nhưng lời đồn trước đây ta nghe.

  Tôi không ngờ ngoài lời đồn là đứa con ngoài giá thú của công tước thì Alruna còn có những tin đồn khác.

- Tin đồn gì thế ạ?

    Anh ta mỉm cười nhưng nhìn rất rợn người.

- Ta nghe rằng nàng rất thờ ơ với mấy lời chế nhạo nhưng hôm qua có vẻ như nàng tỏ ra khó chịu. Có chuyện gì với nàng sao?

   Tôi không ngờ anh ta lại tinh ý và tìm hiểu hôn phu mình kỹ như thế, tôi hơi mỉm cười rồi trả lời anh ta:

- Không có đâu ạ, tại ta chỉ nghĩ cho điện hạ thôi ạ.

- Nghĩ cho ta ư?

- Vâng ạ.

Tôi cố nói sao cho trót lọt vụ này vì dù sao tôi cũng chẳng phải Alruna. Anh ta đang ngơ ngẩn thì tôi đã lên tiếng trước:

- Thưa điện hạ, ý của ta là nếu ta để cho những người khác tiếp tục nói xấu sau lưng thì sẽ ảnh hưởng tới địa vị của điện hạ ạ.

Tôi vừa dứt lời thì anh ta được một trận cười.

- Quả nhiên là không sai.

Tôi đang ngơ ngác thì anh ta giải thích ngay:

- Nàng quả thật là một người cực kỳ sắc sảo, ta cũng không ngờ được sẽ bị nàng chọc cười như vậy đấy. Lúc trước ta cứ nghĩ nàng là một người cực kỳ nhạt nhẽo đấy.

Anh ta cười làm tôi thấy cực kỳ khó xử, vì không muốn tiếp tục với cái chủ đề ấy nữa tôi bèn lên tiếng:

- Thế điện hạ tính xử lý như nào ạ?

- Ta ấy hả?.....Chắc ta sẽ phạt họ đúng như luật của đế quốc thôi, còn nếu nàng không thích thì ta có thể xử theo cách nàng muốn.

Anh ta nở nụ cười mà lòng tôi thấy rợn, quả nhiên anh ta là kẻ điên trong truyền thuyết. Tôi đang nghĩ nói gì trong bầu không khí khó xử này thì:

- Từ khi nàng vô cung ta vẫn chưa thấy kỵ sĩ của nàng đấy!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play