[KisaKijay]Hoa Rạng Đông
🚫Toàn bộ tình tiết câu chuyện này đều là hư cấu, ship oc, không ship người, không mang đi đâu khi chưa có sự cho phép của tôi. Đây chỉ là sản phẩm tưởng tượng, không mang hàm ý xúc phạm với bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ<3
_______...
Người đời thường bảo nhau rằng, mỗi một loài hoa đều mang trong mình một ý nghĩa riêng của nó, nhưng sự thật thì những điều đó chỉ là do con người chúng ta áp đặt lên những bông hoa, chúng chẳng qua chỉ là những sinh vật khiến thế giới tự nhiên đa dạng hơn mà thôi. Chúng ta mặc định hoa hồng đỏ đại diện cho tình yêu và tặng cho người đặc biệt vào mỗi dịp quan trọng, những bông hoa đó chỉ là thứ vô tri vô giác được con người gán cho các mác "loài hoa đại diện cho tình yêu".
Vậy thì nếu thật sự có một bông hoa có tri giác, bông hoa đó sẽ đại diện cho điều gì?
Chuyện hôm nay không phải là chuyện của bông hoa đó, chuyện kể hôm nay là chuyện về vị chủ nhân của bông hoa đó.
Ngày xửa ngày xưa, có một vương quốc tên là Sunset, vương quốc này được trị vì bởi một vị vua cao cao tại thượng, khó chịu và vô cùng tàn nhẫn.
Kisa có một bí mật động trời, ngoài thân phận là một vị vua, hắn là một người nông dân chăm chỉ với sản phẩm duy nhất là một bông hoa.
Một buổi tối sáng trăng, hắn đi xuống căn hầm sau chiếc kệ sách trong phòng ngủ, chiếc cầu thang dài dẫn thẳng xuống một hang động ngầm với một chiếc hồ lớn ở giữa và rêu phát sáng phủ đầy khắp hang. Điều đặc biệt nhất của nơi này là một bông hoa vàng rực rỡ, sáng bừng ở giữa chiếc hồ trong xanh.
Hắn dừng bước ở bờ hồ, cả mặt hồ phát ra vầng hào quang xanh biếc, sau khi luồng sáng khổng lồ biến mất, một cô gái xuất hiện, mái tóc vàng như đang phát sáng giữa đêm, dài đến mức chạm đến gót chân, làn da trắng ngần, khoác lên người một chiếc váy trắng, đẹp như một nàng tiên.
"Quốc vương đáng kính, ngài đến thăm ta sao?"
Kisa ngồi bên bờ hồ, ngâm chân mình vào trong làn nước lạnh buốt, cười khẩy.
"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà ta phải đến thăm ngươi hả? Archel?"
Cô nàng chu môi, hờn trách.
"Đồ lạnh lùng đáng ghét, ngài đến thăm Rạng Đông thôi chứ gì"
"Cuối cùng thì cũng thông minh hơn chút rồi..."
...
Hôm nay, vương triều Sunset có một buổi tiệc lớn, chào đón một người bạn thân thiết của Kisa, vị hoàng tử của một vương quốc lân cận.
"Đúng là số hưởng nha, được nhìn ngắm mấy cô nàng xinh đẹp thế này, ta thấy hơi ganh tị với ngươi đó"
Vị hoàng tử nhấm nháp ly rượu trên tay, trong khi Kisa còn chẳng thèm mảy may để ý những vũ công mà anh nhắc đến.
"Nhàm chán, ngươi đừng có mà suốt ngày gái với gú, không phải cũng sắp tới lễ đăng quang của ngươi rồi hay sao? Hoàng tử White?"
White có mái tóc màu trắng, đôi mắt đen và rất thích y phục màu xanh lam, yêu thích cái đẹp và rất vui tính.
"Phải, sắp đến ngày đó thật, cho nên ta không ngại ăn chơi thêm một thời gian nữa đâu"
Anh uống hết ly này đến ly khác, cười nói vui vẻ, hát hò, nhảy múa cùng các cô nàng cho đến khi đã say mèm mà nằm gục lên trên bàn.
Kisa im lặng, thở dài, hắn ra lệnh cho người hầu mang White vào phòng nghỉ dành cho khách, bản thân cũng rời khỏi bàn tiệc, đi lướt qua những cặp đôi đang khiêu vũ trên nền nhạc ầm ầm. Bước ra khu vườn thượng uyển với ý định thư giãn đầu óc một lúc.
Nhưng hơi ngoài dự đoán, rằng hôm nay có một vị khách không mời, một cậu thiếu niên trong cái áo choàng màu đen phủ kín từ đầu đến chân. Dưới chân cậu là hai lính canh đã bất tỉnh nhân sự.
Hắn bước về phía cậu, khi khoảng cách chỉ còn ba bước chân, hắn dừng lại, nhìn hai người lính canh rồi nhìn cậu.
"Ngươi là ai, đến đây với mục đích gì?"
Chiếc áo choàng đã gần như che hết cả gương mặt của cậu, chỉ chừa lại một đôi mắt màu xanh lục sắc sảo.
"Ta là ai? Ngươi nhìn còn không biết à? Ta đến đây để giết ngươi đó, quốc vương...!"
Kisa không hề tỏ ra sợ hãi, hắn bắt lấy cánh tay cậu, kéo cái mũ chùm đầu xuống. Hành động bất ngờ khiến cậu không kịp trở tay.
"Kijay, ta biết là ngươi, dù có giả giọng kiểu gì, thì mùi hương của ngươi vẫn chẳng có chút thay đổi nào"
Kijay, một kị sĩ thân cận của hắn, người đã đến đây vào ba năm trước, từng suýt mất mạng vì bảo vệ hắn, chưa bao giờ hắn tin rằng, cậu sẽ có ý định lấy mạng của hắn. Kisa tin tưởng cậu, tin bằng tất cả những gì hắn có, thậm chí, hắn đã phải lòng cậu...
"Tại sao lại muốn giết ta?"
Kijay rụt tay lại, xoa xoa cổ tay mình, lạnh giọng nói.
"Ngươi quên rồi sao? Chính cái kẻ mà ngươi gọi là cha đã giết chết cả gia đình ta, cướp lấy tất cả mọi thứ của ta, ta phải khiến ngươi phải trả giá, ta phải mang đầu của ngươi về để làm thoả nỗi hận gia tộc ta!"
Kisa lẳng lặng nghe những lời nói lạnh lùng của cậu, hắn không hiểu được điều đó, bởi chính hắn cũng không biết chuyện đó đã xảy ra, hắn đã không hề có mặt khi cha hắn tàn sát vương quốc của cậu.
Cái này, có lẽ chính là điều mà người đời vẫn thường hay nói với nhau. Chính là cái câu "Đời cha ăn mặn, đời con khát nước". Cha hắn đã phạm phải sai lầm, hắn sẽ phải trả giá cho sai lầm ngày hôm đó.
____
Trở lại vài ngày trước. Hắn đã đi đến hang động ngầm, nơi hắn đã trồng một bông hoa, và hắn đặt tên cho nó là Rạng Đông.
Hắn đã mua hạt giống của bông hoa này từ một tay phù thủy có tiếng, hắn đã trồng nó được hai năm nay rồi, hắn thậm chí còn triệu hồi cả tinh linh để bảo vệ bông hoa, tinh linh đó chính là Archel.
"Khi nào ngài sẽ dùng đến Rạng Đông đây?"
"Sắp rồi, vài hôm nữa có một bữa tiệc, ta sẽ tặng cho người ấy, và ta sẽ tỏ bày tất cả"
Archel thở dài, ngồi bên cạnh Kisa, vỗ vai hắn.
"Ta có một linh cảm rất xấu, có vẻ ngày mai, ngài sẽ gặp phải một tai ương cực lớn...."
___
Archel đã nói rất đúng, tai ương của hắn thật sự đã tới, khi lúc này đây, hắn đang đứng trước mũi kiếm của người hắn dùng cả mạng để yêu thương và tin tưởng.
"Nếu hôm nay, ngươi giết ta, ngươi sẽ không hối hận chứ?"
"Tại sao ta phải hối hận?"
Kisa lắc đầu, lần đầu tiên trong suốt cuộc đời hắn, hắn đang mỉm cười, một nụ cười ân cần và dịu dàng đến lạ. Hắn nhắm mắt, chờ đợi một kết cục dành cho mình, nhưng chuyện đó đã không xảy ra, vì trước khi cậu kịp giết hắn, đã có một thanh kiếm xuyên thủng qua ngực cậu...
Dòng máu bắn thẳng lên gương mặt hắn, cậu khụy xuống dưới chân Kisa, phía sau lưng là một lính canh với thanh kiếm nhuốm màu đỏ thẳm.
Hôm ấy, trời mưa, trăng mờ khuất sau màn mây dày đặc, hắn ôm cậu đến bên Rạng Đông, cho linh hồn cậu mãi mãi ở lại nơi này, cùng với bông hoa làm quà mừng ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Kijay...
"Chúc mừng sinh nhật, ta yêu em..."
Nghìn năm sau đó, cũng chẳng ai hay biết thực hư câu chuyện hôm đó ra sao, chỉ biết một ngày sau khi thích khách bị giết, vị quốc vương đã gieo mình vào hồ nước, tinh linh Archel cũng đã không còn tồn tại trên cõi đời, chỉ còn bông hoa Rạng Đông giữ gìn những mảnh ký ức buồn của vị hoàng đế đáng thương...
___Còn tiếp
Updated 43 Episodes
Comments
Hehe=v=
Ê tự nhiên mình nghe giống kiểu ảnh là chó sao sao á
2024-10-10
1
KaDa🐟
tr ơi
2024-09-25
0
KaDa🐟
sớm muộn j cx ph mê thôi
2024-09-25
0