Bên ngoài, bầu trời xám xịt và u ám, nhưng đó vẫn là bầu trời của thế giới mà tôi đã sống.
Những tán cây xanh thẫm, những ngôi nhà xa xa mờ ảo qua làn sương mỏng. Cả thế giới dường như đang chìm trong một sự tĩnh lặng đáng sợ, yên bình mà xa cách.
Tôi đứng đó, hít thở mùi hương của đất trời, lắng nghe tiếng gió thì thầm qua những kẽ lá.
Khoảnh khắc này, dù có đau đớn và mệt mỏi, tôi vẫn muốn giữ nó mãi.
Bởi tôi biết, đây có thể là lần cuối cùng tôi được ngắm nhìn thế giới này.
Một thế giới đã từng đầy những nỗi buồn, nhưng cũng từng có những niềm vui, những khoảnh khắc quý giá mà tôi chẳng thể nào quên.
Tôi nhắm mắt lại, để mặc cho gió cuốn đi những giọt nước mắt chực trào.
Chẳng còn gì có thể giữ tôi lại, chỉ là một chút lưu luyến, một chút tiếc nuối cho những điều chưa kịp hoàn thành, cho những ước mơ dang dở.
Và rồi, tôi tự nhủ với chính mình rằng, mình đã sẵn sàng.
Tôi đứng bên cửa sổ, hơi thở trở nên yếu ớt nhưng tâm trí lại như bị kéo về quá khứ, về những kỷ niệm mà tôi tưởng đã bị lãng quên.
Cánh cửa sổ mở ra để gió lạnh thổi qua, len lỏi vào từng kẽ tóc, từng làn da.
Tôi khẽ nhắm mắt lại, để cảm giác ấy làm dịu đi nỗi đau đang hành hạ cơ thể mình.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, một bài thơ chợt hiện lên trong tâm trí tôi, bài thơ mà đàn anh khi xưa từng đọc cho tôi nghe vào một chiều thu êm dịu tại sân trường đại học.
Tôi cố từng chút mở đôi môi trắng bệch, khô khốc của tôi để đọc.
" Chúng ta như lá rơi trong gió, Cuốn nhau vào dòng chảy vô định
Tình yêu như tia sáng cuối ngày, Dẫu tắt dần nhưng mãi không phai
Trong đêm tối, ta tìm thấy nhau, Như ánh sao giữa bầu trời xa xăm
Dẫu có mất nhau trong biển người, Hãy nhớ, ta đã từng yêu như thế. "
Từng câu thơ như vang vọng trong đầu tôi, làm trái tim tôi thắt lại.
Ngày ấy, anh đã mỉm cười khi đọc cho tôi nghe bài thơ này, ánh mắt anh dịu dàng và ấm áp.
Khi đó, tôi chỉ coi đó là những lời thơ đẹp, không hề nghĩ rằng sau này, mỗi câu, mỗi chữ lại mang một ý nghĩa sâu sắc đến nhường nào.
Giờ đây, đứng bên cửa sổ, tôi mới hiểu rõ những cảm xúc mà bài thơ ấy muốn truyền tải.
Giống như lá rơi trong gió, tình yêu của tôi cũng đã từng đẹp đẽ, nhưng cuối cùng lại bị cuốn vào vòng xoáy của định mệnh.
Dù vậy, ký ức về tình yêu ấy, về những người tôi đã từng yêu thương, sẽ mãi không phai nhòa trong trái tim tôi.
Tôi nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài, lòng tràn ngập những cảm xúc đan xen.
Mắt tôi ươn ướt, không biết do gió lạnh thổi vào hay do chính những nỗi niềm không thể nói thành lời.
Tôi thầm thì đọc lại từng câu thơ một lần nữa, như để tự an ủi bản thân, như để giữ lại một chút gì đó từ quá khứ đã qua.
Tôi đứng bên cửa sổ, tay run rẩy, cố gắng giữ vững để đọc những dòng chữ từ bài thơ mà đàn anh từng đọc cho tôi nghe.
Ánh trăng mờ ảo chiếu qua lớp kính, hòa quyện với gió lạnh thổi vào, tạo nên một không khí tĩnh lặng nhưng đầy đau thương.
Nhưng cơn đau trong bụng tôi ngày càng dữ dội, và tôi cảm thấy cơ thể mình như sắp không còn sức lực để đứng vững.
Một cơn chóng mặt ập đến, tôi cảm thấy chân mình trở nên yếu ớt như không còn cảm giác.
Tôi cố gắng bước lùi ra xa khỏi cửa sổ, nhưng cơ thể đã phản bội lại tôi.
Tôi ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, hơi thở trở nên khó khăn, và tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo của mặt sàn xuyên qua lớp quần áo mỏng.
Có lẽ tôi sắp phải rời đi rồi!
Thần chết đến thật nhanh, tôi ước họ có thể đến lâu hơn một chút.
Tôi ước họ có thể sẽ bị lạc đường.
Tôi ước họ sẽ không đến đưa tôi đi.
Tôi ước mình có thể sống lâu hơn một chút.
Tôi ước tôi không bị bệnh.
Tôi ước có thể quay trở lại khoảng thời gian tôi với bà.
Lúc đó, cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra.
Đàn anh, người mà tôi không ngờ lại đến vào thời điểm này, bước vào với vẻ mặt lo lắng.
Nhìn thấy tôi nằm bất động trên sàn, anh lập tức chạy đến, đôi mắt tràn đầy sự hoảng hốt và đau xót.
" Tâm An, em không sao chứ? Đã nói là phải nghỉ ngơi rồi mà, em xuống giường làm gì? Nào, anh đỡ em lên. "
Anh nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng nâng tôi lên, đưa tôi trở lại giường.
Những cử chỉ của anh rất cẩn thận, nhưng trong sự vội vàng vẫn không thiếu phần ấm áp.
Anh đặt tôi nằm xuống, kéo chăn lên để tôi ấm hơn một chút, và rồi ngồi cạnh giường, giữ tay tôi trong tay anh như thể muốn truyền cho tôi chút sức lực còn lại.
Ánh mắt của anh không rời khỏi tôi, nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Tôi nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm chân thành mà anh dành cho tôi.
Trong giây phút đó, tôi biết rằng dù có đau đớn và mệt mỏi đến đâu, tôi vẫn không cô đơn.
Và khi ánh trăng vẫn nhẹ nhàng chiếu sáng căn phòng, tôi cảm thấy như có một chút yên bình, một chút an ủi trong vòng tay của người bạn cũ mà tôi không hề ngờ tới.
Updated 21 Episodes
Comments
Oanh Nguyen
😘😘😘😘😘😘😘
2024-09-14
0
🌫 𝚈𝚜𝚊𝚔𝚒 𝙰𝚖𝚘𝚎 🎴
Huhuu văn phong ấn tượng quá đii🥺💗
2024-08-30
1
。Tiểu bạch 。♥️《3》🌷
Cái này là tg tự vt hả???
2024-08-29
2