Lá Cây Cô Đơn: Nơi Tìm Về An Lạc
Cái chết có đáng sợ không?
Tôi cũng chẳng biết, nhưng có một điều tôi biết rằng biết trước cái chết của chính mình mới là điều đáng sợ.
Cái chết không phải dấu chấm hết của cuộc sống mà đó chính là sự lãng quên!
Căn phòng bệnh nơi tôi đang nằm giống như một thế giới khác, tách biệt hoàn toàn với sự sống bên ngoài, lạnh lẽo và cô độc.
Những bức tường xung quanh đều sơn trắng, một màu trắng lạnh lùng và vô hồn, như muốn nuốt chửng mọi cảm xúc và ký ức còn sót lại.
Không có một dấu hiệu nào của sự ấm áp hay sự sống, chỉ là những khoảng trống mênh mông, trống trải đến rợn người.
Trần nhà cao với dãy đèn huỳnh quang phát ra thứ ánh sáng nhợt nhạt, chói lóa nhưng chẳng mang lại chút hơi ấm nào. Ánh sáng ấy làm cho căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn, như đang chiếu rọi lên một nơi chốn đã bị lãng quên.
Ánh đèn đó khiến mắt tôi cay xè nhưng tôi không muốn nhắm lại. Tôi sợ nếu nhắm mắt, tôi sẽ không bao giờ mở chúng ra nữa. Và sẽ không thể nhìn thấy chúng nữa.
Phải chăng tôi đang luyến tiếc thế giới này hay sao?
Phải!
Tôi thật sự không muốn chết, nhưng tôi không thể chịu nổi.
Tôi đau lắm! Tôi thật sự rất đau.
Cơn đau đã khiến tôi trở nên tồi tệ hơn. Tôi không muốn chết nhưng tôi cũng không muốn ở lại đây.
Tôi nhớ bà ngoại, hình ảnh bà ngoại tận tình bảo bọc, chăm sóc tôi nay đã không còn.
Chiếc giường kim loại dưới tôi nằm, cứng nhắc và phát ra những tiếng kẽo kẹt khẽ mỗi khi tôi cử động, giống như nó đang cười nhạo cái tình cảnh đáng thương của tôi.
Ga trải giường tuy trắng tinh tươm nhưng lại thô ráp, lạnh lẽo, làm tôi cảm thấy mình như đang bị vùi lấp trong một cái vỏ bọc vô cảm.
Trong khoảnh khắc này, tôi không còn cảm nhận được nỗi đau từ căn bệnh đang gặm nhấm cơ thể mình.
Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng và cô đơn. Không ai ở đây cùng tôi, không một bàn tay ấm áp nào nắm lấy tay tôi, không một giọng nói dịu dàng nào gọi tên tôi.
Chỉ có tiếng máy móc đơn điệu, đều đặn theo từng nhịp đập của trái tim yếu ớt.
Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tôi đã làm gì sai?
Sao tất cả những thứ tồi tệ đều đổ dồn vào cuộc đời tôi?
Tôi chưa đủ khổ hay sao?
Lúc đó tôi chỉ biết bật khóc trên chiếc giường bệnh.
Không một ai đến thăm tôi cả. Tôi đã bị lãng quên từ lâu.
Tôi đã từng hy vọng, dù chỉ là một chút, rằng đến cuối đời, tôi sẽ không phải chết trong cô độc.
Nhưng giờ đây, khi hơi thở dần ngắn lại, tôi nhận ra điều duy nhất tôi có thể làm là chấp nhận.
Chấp nhận rằng cuộc đời này chưa bao giờ thuộc về tôi. Cha mẹ chưa từng yêu thương tôi, chồng tôi cũng đã xa rời tôi từ lâu.
Tôi chỉ là một cái bóng, lặng lẽ trôi qua những tháng ngày đầy đau đớn.
Xung quanh giường, những thiết bị y tế được xếp ngay ngắn, lạnh lẽo và đơn điệu.
Màn hình của chúng nhấp nháy với những đèn LED nhỏ, xanh đỏ lập lòe như những con mắt vô hồn, theo dõi từng nhịp thở, từng nhịp đập yếu ớt của trái tim tôi.
Tiếng máy móc kêu đều đặn, rì rầm nhưng vô cảm, như một bản nhạc nền của một cuộc đời đang dần trôi đến hồi kết.
Ống thở và dây dẫn chằng chịt quấn quanh cơ thể, như đang giữ tôi lại, không cho tôi thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
Không khí trong phòng nặng nề với mùi thuốc khử trùng, một mùi hăng hắc, khô khốc, và tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cảm giác lạnh lẽo từ máy điều hòa phả ra liên tục, làm tôi rùng mình, như thể những cơn gió lạnh đang len lỏi qua từng lớp da thịt, thấm sâu vào trong xương tủy.
Cửa sổ bị đóng kín, nhưng ngay cả khi mở ra cũng chỉ để lộ một bầu trời xám xịt, u ám, chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào.
Tất cả trong căn phòng này đều như đang đứng yên, chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra, giống như nó đã chuẩn bị sẵn để đón nhận một linh hồn sắp ra đi.
Những vật dụng trong phòng, những bức tường, những âm thanh đều toát lên vẻ lạnh lẽo, xa cách, như muốn nhắc nhở rằng đây là nơi cuối cùng, nơi mà tất cả sẽ dừng lại.
Mỗi giây phút trôi qua ở đây giống như một sự kéo dài vô tận của nỗi đau và sự tuyệt vọng, khi tôi dần dần cảm nhận được mình đang rời xa thế giới này, một cách chậm rãi và cô độc.
Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau nhói từ bụng lan ra khắp cơ thể như những lưỡi dao đang cắt sâu vào từng thớ thịt.
Hơi thở dồn dập, từng nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực như muốn vỡ tung ra. Tôi nhắm mắt lại, cắn răng chịu đựng, rồi từ từ trượt khỏi chiếc giường lạnh lẽo.
Đôi chân run rẩy, yếu ớt chạm xuống sàn nhà băng giá.
Tôi gần như không còn cảm giác gì ở đôi chân nữa, chúng như thể không còn thuộc về tôi.
Cả cơ thể nặng nề như đeo đá, nhưng tôi vẫn cố gắng đứng lên.
Mỗi bước đi là một cơn đau thấu tận xương tủy, nhưng tôi không cho phép mình gục ngã. Tôi phải đến bên cửa sổ, dù chỉ một lần cuối, để ngắm nhìn thế giới mà tôi sắp phải rời xa.
Tôi bám chặt vào mép giường, từng bước lê lết trên sàn nhà trắng toát.
Mỗi bước chân là một cuộc chiến với chính mình, với cơn đau nhức đang xé nát từng phần cơ thể.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, từng giọt từng giọt rơi xuống, hòa lẫn với cảm giác kiệt sức đang bao trùm lấy tôi.
Cuối cùng, tôi cũng đến được bên cửa sổ. Tôi đưa tay run rẩy chạm vào tay cầm, bàn tay lạnh ngắt bám lấy chiếc khóa sắt.
Mất một lúc, tôi mới gom đủ sức lực để xoay chiếc khóa cứng nhắc và đẩy cánh cửa nặng nề ra.
Gió lạnh từ bên ngoài lập tức ùa vào, luồn qua từng kẽ hở, khiến tôi rùng mình.
Tôi cố gắng đứng thẳng, đôi mắt mờ đục nhìn ra ngoài, cố gắng thu vào tầm mắt chút ánh sáng cuối cùng của thế giới này.
Updated 21 Episodes
Comments
Oanh Nguyen
truyện hay chương đầu tiên đọc thấy đau lòng cho nu9 rồi
2024-09-14
0
。Thiên hạ 。《天河 》
Chào cậu. Mình được giới thiệu qua đây nè. Mở đầu thấy thú vị a. Để mình đọc xem có ổn k nha.
2024-09-08
1
Tiểu bạch( 古莫言)
Công nhận bạn vt hay quá ạ. Tớ ghé vào ủng hộ cậu nek. Mong cậu vt đều đều. Tớ sẽ luôn luôn ủng hộ nè
2024-08-29
2