Chương 2: Cơ duyên

Ta chạy hết tốc lực xuyên qua màn đêm, vượt qua khu rừng đầy những bụi rậm gai. Ra khỏi khu rừng, ta thấy một chiếc xe ngựa chở gạo đang được chất hàng lên. Đợi cho phu xe xếp hàng xong, ta trèo lên rồi chọc cho thủng một bịch gạo, tạo một khoảng không gian cho mình. Dù không biết rằng chuyến này ta sẽ tới đâu, nhưng ta phải đi thật nhanh, thật xa.

Trời vừa rạng sáng, những tia nắng đầu tiên trong ngày đã đánh thức ta. Xe ngựa đang đi chuyển chầm chậm, chắc rằng sắp dừng lại. Ta thấy mình đã đến một thị trấn nhỏ, xung quanh là khu chợ, quầy hàng to nhỏ đan xen những tửu lâu. Ta lấy trong tay nải ra 5 đồng để lại chỗ bao tải ta chọc rách, rồi nhảy xuống xe.

Thấy bụng cồn cào, ta ngồi lại ở một quầy bánh bao. Ta mua mấy chiếc bánh bao lót dạ, nhân tiện hỏi ông chủ:

"Ông chủ cho ta hỏi, thị trấn này cách kinh thành bao xa?"

"Ra là cô nương đây lên kinh thành! Vậy thì cô sắp tới nơi rồi đó, thị trấn chúng tôi nằm ngay phía tây kinh thành. Từ đây tới kinh thành cũng chỉ 2 canh giờ nếu đi bằng xe ngựa."

"Đa tạ ông chủ!"

Ta thanh toán, rồi đem bánh ra bàn ăn, tranh thủ nghỉ ngơi đôi chút.

Bất chợt, một bà lão đang đi trên đường bị một chiếc xe ngựa chạy nhanh đâm phải, hất văng bà qua chỗ ta. Ta hoảng hốt đỡ lấy bà, rồi hét ầm lên

gọi tên phu xe quay lại, nhưng hắn mặc kệ thúc ngựa chạy nhanh hơn. Mọi người xung quanh cũng bị hoảng sợ một phen, nhưng rồi cũng phớt lờ bà đi mà tiếp tục công việc của mình

Chân bà lão bị va đập mạnh, khả năng cao là bị gãy. Ta mong chóng bảo bà leo lên lưng ta. Cõng bà được một đoạn, ta thấy một y quán. Ta rẽ thẳng vào đó không chần chừ.

"Làm ơn giúp chúng tôi với, bà tôi bị tai nạn sợ là gãy chân rồi!"

Chưởng quầy là một công tử trẻ tuổi, mặc y phục màu lam nhạt, thấy chúng ta vội vã lại khẩn thiết, hắn cũng mau chóng tiến tới giúp đỡ. Động tác hắn vô cùng nhuần nhuyễn bẻ lại khớp xương chân của bà lão, một tiếng thét thấu tận trời xanh vang lên. Nhưng rồi mọi thứ qua đi, bà lão ổn định lại tinh thần, cảm tạ hắn rồi quay qua cảm tạ ta.

"Đa ta đại phu cứu giúp! Đa tạ cô nương tốt bụng, mạng này của ta nhờ cô đem về!"

"Trong tình cảnh đó, ai cũng sẽ làm như con thôi ạ! Bà đừng phải để bụng quá nhiều!"

Ta quay qua chỗ chưởng quầy hỏi hắn chi phí chữa trị và thuốc thang. Hắn liền mỉm cười:

"Ngày hôm nay, y quán ta mới khai trương, khám và phát thuốc miễn phí cho mọi bệnh nhân. Đây là thuốc của bà lão, cô nương hãy cầm lấy rồi về sắc cho bà uống liên tục ngày 2 cữ. Khoảng một tháng sau, hãy đưa bà ấy tới đây, ta sẽ kiểm tra lại giúp bà."

"Ta thay bà đa tạ đại phu! Ngài còn trẻ như vậy mà đã có thể mở được tiệm thuốc của riêng mình, lại còn hành y giúp người, sau này ắt hẳn hồng phúc vô lượng!"

Sau khi cáo từ đại phu, ta đưa bà lão về nhà. Theo sự chỉ đường của bà, chúng ta đến một căn nhà tranh nhỏ cạnh bờ suối.

"Cho ta mạn phép hỏi, tiểu cô nương đây tên là gì? Người từ đâu tới?"

"Dạ con tên là Thanh Linh, ở nhà mẫu thân con hay gọi con là Linh nhi. Nhà con gặp phải biến cố lớn, nên con phiêu bạt tới nơi đây!"

"Vậy lão bà ta xin cảm tạ Linh nhi, nhờ con mà ta thoát được kiếp nạn lần này. Nếu con không ngại, hãy cứ ở lại đây, để ta được báo đáp con. Ta có một đứa cháu gái tên Tiểu Nguyệt, đi làm ở kinh thành, một năm cũng chỉ về nhà được một lần. Hàng tháng, ta đều nhận được chu cấp Tiểu Nguyệt gửi về, không phải lo miếng ăn. Chỉ là sống một thân một mình, thấy cũng trống trải!"

"Thật ra, con hiện tại không chốn nương thân, nếu có thể lưu lại nơi đây một thời gian, đối với con không điều gì tốt bằng! Con xin cảm tạ bà!"

Vậy là ta lưu lại nhà bà lão. Bà đối xử với ta như con cái trong nhà, nhờ vậy tâm trạng ta cũng được giải toả hơn phần nào. Ta còn gửi thư cho mẹ báo bình an.

Ngày qua ngày, ta vừa chăm sóc bà lão, vừa thay bà làm những công việc vụn vặt trong nhà như dọn dẹp, chăm lũ gà, chăm bón cho mấy rãnh khoai, củ cải trong khu vườn nhỏ sau nhà.

Bà lão nhờ ta viết giúp bà một bức thư cho đứa cháu gái của bà. Mấy ngày sau, nhận được hồi âm rằng sau mấy ngày nữa, nàng ấy sẽ trở về.

Gần một tháng trôi qua, bà lão dần bình phục, chân vẫn phải bó bột nhưng đã thấy bớt đau nhức hơn. Vào ngày Tiểu Nguyệt trở về, bà háo hức dậy từ rất sớm, làm mấy món điểm tâm mà cháu gái mình thích, rồi đợi sẵn ngoài hiên nhà. Ta thấy bà cứ tủm tỉm cười, lòng ta cũng vui, vừa mong được gặp Tiểu Nguyệt.

Ta đang tỉ mẩn bắt mấy con sâu ngoài vườn rau, bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng nói lanh lảnh của tiểu cô nương:

"Bà ơi, Nguyệt Nguyệt về rồi đây!!!"

Tiểu Nguyệt đã quay trở lại. Tiểu cô nương thân hình nhỏ bé, ngũ quan đáng yêu vội đặt đồ đạc xuống đất, rồi lao tới ôm chầm lấy bà của mình. Bỗng nhiên, nước mắt nàng tuôn rơi:

"Nguyệt Nguyệt nhớ bà lắm, chân bà sao rồi ạ? Ôi sao bà không báo tin với con ngay lúc đó, con sẽ chạy về với bà ngay lập tức!!!"

"Nguyệt Nguyệt của bà ngoan! Bà biết là nếu báo tin cho con luôn, con sẽ đòi về nhà ngay, nhưng mới tháng trước con đã về nhà 2 tuần rồi, nếu giờ con xin về thêm, ta sợ con sẽ bị chủ nhân trách phạt. Với cả, ở đây có Linh nhi, chính con bé đã cứu mạng ta, rồi ở lại chăm sóc ta tới hôm nay."

Tiểu Nguyệt quay ra nhìn ta, ánh mắt nàng trong veo, lộ rõ sự trong sáng, ngây thơ.

"Đa tạ tỷ tỷ đã cứu giúp bà của ta, ta nguyện làm mọi thứ báo đáp tỷ!"

"Cô nương không cần đa lễ, ta làm vậy vốn không có chút tâm tư nào, chỉ là trên đường thấy cảnh không may theo bản năng giúp đỡ. Ta vốn cũng là kẻ lang bạt, không nhà, không người thân. Bà của cô cho ta tá túc tại đây, có chỗ ăn, chỗ ở đàng hoàng. Thật là chuột sa chĩnh gạo!"

Tối hôm đó, ta và Tiểu Nguyệt cùng nhau chuẩn bị cơm tối. Tiểu Nguyệt nghe được câu chuyện của ta, lại biết được hiện tại ta cũng muốn được đi làm kiếm sống nuôi bản thân mình, nàng liền tỏ ý muốn giới thiệu ta làm người hầu tại Bùi phủ, cũng là nơi nàng đang làm việc.

Chapter
Chapter

Updated 32 Episodes

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play