Vì Thích Chàng, Ta ... Sẽ Rời Đi!
Ta choàng tỉnh giấc, mọi thứ dần dần rõ ràng. Ta hiện tại đang ở trong 1 căn phòng nhỏ, mọi thứ đồ vật được đặt trong căn phòng điều đậm chất cổ trang.
Mới mấy phút trước, ta và Diêm Vương còn đang tranh cãi.
“Lỗi là do ta sơ xuất, chẳng mấy hắt xì rồi trượt tay gạch lên tên cô, khiến cô phải xuống đây sớm. Haizz…”, Diêm Vương thở dài.
“Vậy thì cho tôi quay trở lại đi thôi, ông có biết mẹ tôi mong nhớ tôi thế nào hay không?”, ta lúc đó vô cùng tức giận, phần nhiều vì sót mẹ quá, mấy năm trờI con đi học xa nhà đâu có được gặp.
“Điều này ta không thể làm, vì ở nơi đó giờ cô là người đã chết! Cơ thể cô ở thế giới đó cũng không còn lành lặn nữa rồi!”
“Hic…hic… Tất cả là tại ông, mẹ tôi phải làm sao đây”, ta nức nở trong sự bất lực.
Diêm Vương đi đi lại lại khiến ta chóng mặt, mì tâm ông ta nhíu chặt vì suy nghĩ. Một hồi, ông ta dừng lại, đưa ra quyết định.
“Cô gái ơi, hãy tha lỗi cho ta, ông trời còn nhiều khi sai sót, huống chi ta. Về mẹ cô, phần đời còn lại bà ấy sẽ sống bình an, hạnh phúc đến cuối đời, ta lấy tất cả công lực tu luyện vạn năm ra bảo đảm với cô. Còn về phần cô, ta sẽ cho cô sống lại!
“Tôi được sống lại thật sao?!!!”, một tia hy vọng trong ta loé lên.
“Đúng, cô sẽ được tái sinh, nhưng là ở một thế giới khác. Cô yên tâm, ta sẽ giữ lại cho cô những thứ hiện tại thuộc về cô. Hãy tiếp tục sống cho hết thọ phần của mình.”
Diêm Vương vừa dứt lời, ông ta phất tay, một luồng đạo quang ập đến bao trùm lấy ta. Và ta được đưa đến đây.
Ta định thần lại, thì bất chợt một người phụ nữ đẩy cửa phòng bước vào. Xông tới ôm chầm lấy ta. Hàng loạt những mảnh ký ức xuất hiện lần lượt trong tâm trí ta.
Ta sống lại lần nữa, vẫn cái tên Lý Thanh Linh, vẫn dáng vẻ vốn có. Khác biệt rằng ta là một tiểu cô nương sống trong thời kỳ cổ đại, cụ thể, đất nước này tên Đại Nam. Mẫu thân ta là một thợ may, phụ thân là chủ một tửu lâu nhỏ.
Mẫu thân ta rất yêu thương ta, nhưng bà lại rất sợ phụ thân, nhiều phần nhu nhược. Phụ thân ta thì gia trưởng, coi mình là trung tâm trong nhà, trọng nam khinh nữ. Tuy phụ thân ta không có lấy vợ lẽ, nhưng ông ta suốt ngày rượu chè, chơi bời. Về đến nhà, ông ta hạch sách mẹ con ta đủ điều, hết mắng chửi mẹ ta không sinh được con trai, lại coi ta là đứa con gái vô tích sự, nuôi tốn cơm gạo.
Mấy hôm trước, ông ta đi đánh bạc với đám cái ngục trong làng, rồi thua sạch. Không còn tiền cược, ông lấy tửu lâu và ta ra để đặt cược, đến cuối cùng vẫn là trắng tay, thậm chí còn bị người ta ném ra khỏi sòng bạc. Thật nhục nhã vô cùng!
Rồi hôm sau bọn cai ngục đến, sai người đánh đập cha ta thậm tệ, cướp quyền cai quản tửu lâu, rồi bọn chúng đòi lôi ta đi cho bằng được. Mẫu thân ta hoảng hốt, lấy áo che kín ta, rồi đưa ta lên xe ngựa, chạy trốn về nhà di nương. Ta vì sợ hãi mà ngất trên đường đi, mãi đến hôm nay mới tỉnh dậy.
Mẫu thân ôm ta mãi mới chịu buông, bà nghẹn ngào:
“Con ngất cả một ngày trời, mẹ sợ muốn chết đi mất thôi. Phụ thân con giờ đây không biết sống chết ra sao. Giờ con mà có mệnh hệ gì, mẹ cũng chẳng thiết sống nữa.”
Nghe bà nói vậy, ta vừa thương bà, vừa thấy oan ức cho chính mình.
“Đến giờ này rồi mà mẹ còn lo cho ông ta hay sao? Cả nhà ta ra nông nỗi này, cũng là ông ta ban cho. Ông ta ích kỷ, ăn chơi vô độ, ông ta chưa bao giờ coi mẹ là vợ, coi con là con!!!”
Nghe những lời của ta, bà chỉ biết im lặng. Điều này bà luôn rõ, nhưng trong thời đại này, phận phụ nữ xác định là sống phụ thuộc vào đàn ông. Nếu may mắn, gặp được người chồng tốt, thì sống hạnh phúc đến cuối đời, còn ngược lại chỉ biết ngậm ngùi đắng cay.
Người mẹ trước đây của ta cũng vậy, cha ta phản bội bà, bỏ mặc bà chăm lo cho hai đứa con thơ. Bà cũng chỉ biết nhịn ăn, nhịn mặc, làm lụng đến bạc đầu mà nuôi nấng các con. Đến khi các con trưởng thành, phiền não mới phần nào vơi đi, nhưng mà rồi lại gặp cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…
Lần này, ta nhất quyết bảo vệ mẫu thân của mình, nhất định cho bà được sống cuộc sống sung túc. Hai mẹ con ta đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng, thì di nương ta xông vào với vẻ mặt lo lắng, gấp rút:
“Mấy tên cai ngục đến tận làng ta tra tìm Linh nhi rồi! Bọn chúng hung hãn xông vào từng nhà!”
Tay mẹ run lẩy bẩy, hiện tại bà vừa lo sợ, vừa bất lực vô cùng.
“Linh nhi của ta, phải làm sao bây giờ?!!!”
Để không liên lụy đến mọi người, ta phải trốn đi thật nhanh. Ta nắm chặt tay mẹ, quay sang nhờ dì:
“Dì ơi, hiện tại mẹ con không chốn nương thân, nể tình nghĩa ruột thịt, dì hãy cho mẹ con ở lại đây được không ạ? Còn con, ngay bây giờ còn sẽ rời đi thật xa, tuyệt đối không để nhà dì bị ảnh hưởng.”
Di nương ta vốn mạnh mẽ và quả quyết hơn mẹ ta rất nhiều. Bà không chần chừ mà đồng ý.
“Linh nhi con đừng lo, mẹ con ở lại đây dì sẽ chăm sóc. Giờ con đã trưởng thành, ta tin con sẽ tự chăm sóc được cho bản thân mình. Hãy đến một nơi thật xa, bắt đầu lại từ đầu, mọi người sẽ chờ tin con!”
Ta nghe được vậy yên lòng, nhanh chóng thu gom ít quần áo đồ đạc để rời đi. Di nương cũng lấy ra ít đồng tích cóp bấy lâu nay, đưa cả cho ta. Ta chỉ biết cảm tạ dì, ơn nghĩa cứu giúp trong hoạn nạn này, ta nhất định sẽ báo đáp.
Tối hôm đó, bọn cai ngục xông vào nhà di nương, truy tìm ta ráo riết. Nhưng ta đã cao chạy xa bay, ta chạy thật nhanh, giờ đây ý thức của ta chỉ còn là phải hướng về phía trước.Ta hiểu rằng, chỉ có chạy đi thật nhanh thật xa, ta mới có cơ hội sống sót.
Updated 30 Episodes
Comments
Nấm Nhỏ
Diêm Vương kì ghê nha
2024-10-27
0
Khang Hỷ
ủa Diêm Vương :)))
2024-09-23
1
Khang Hỷ
xuyên không rồi
2024-09-23
1