Ở một thành phố xa hoa nọ, trong một căn biệt thự vô cùng đẹp mắt. Hai bên đường được trồng những bụi hoa hồng, những bông hoa đang nở rộ khoe sắc thắm. Đó là loài hoa mà mẹ của hắn rất yêu thích. Trong không khí còn thoang thoảng một mùi hương của hoa nguyệt quế, được trồng ở trước cổng hàng rào ở nhà hắn. Mang lại một mùi hương khá dễ chịu.
Nhưng không, một không khí đầy thơ mộng như vậy nhưng bên trong căn biệt thự nọ đang có một cuộc chiến ngôn từ diễn ra đầy căng thẳng. Hắn và gia đình đang cãi nhau.
Gia Huy mang một dáng vẻ vừa giận vừa hơi tuổi thân, nhưng vẫn cố kìm nén mà nói chuyện nhẹ nhàng với ba của hắn: "Con là một thằng như vậy đó, đó là tính hướng của con. Việc này xã hội đang ngày càng chấp nhận, sao ba mẹ không chấp nhận được vậy hả."
Ba hắn đang nổi giận đùng đùng, khuôn mặt ba hắn đỏ ửng lên như một ngọn núi lửa sắp phun trào: "Mày là đứa con duy nhất trong cái nhà này, mày còn phải kế thừa gia sản. Sinh con đẻ cái để nối dỗi cho dòng họ nhà này nữa chứ."
Thật ra hắn cũng không ngờ ba hắn là một người khá là cổ hủ như thế. Từ bé ba là người luôn dễ dàng nóng giận với hắn ông cũng hay đánh hắn khi hắn không nghe lời, làm sai việc gì đó, nhưng Gia Huy biết ba hắn rất thương hắn. Người ta hay nói thương cho roi cho vọt mà.
Ba hắn cũng không phải là người khó tính, ông là người luôn sẵn sàng tiếp thu những cái mới. Hắn cũng từng nghĩ một ngày nào đó khi hắn nói ra tính hướng của mình ba hắn cũng sẽ dễ dàng chấp nhận.
Nhưng không sự thật hoàn toàn ngược lại, không biết vì lí do gì ba hắn đã biết trước khi hắn nói ra.
Trái ngược hoàn toàn với ba của hắn. Mẹ Gia Huy, bà Tiên là một người phụ nữ hiền hoà, bà là người rất dịu dàng.
Nếu ba hắn là người gây ra vết thương thì mẹ của hắn sẽ là người chữa lành nó.
Bất ngờ ba hắn chuẩn bị vun tay lên đánh hắn lần nữa, mẹ hắn thấy vậy liền nhào ra cản, khiến cho ông phải dừng tay lại. Bà liền quay qua nhìn Gia Huy.
Mẹ của hắn rất xinh đẹp, nét đẹp tựa như đoá hoa ban mai, thời gian không thể nào làm mẹ hắn già đi được đối với hắn mẹ luôn là người đẹp nhất. Hiện tại vì hắn, trên gương mặt xinh đẹp này chỉ toàn nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn khiến hắn phải đau âm ỉ trong lòng. Mẹ hắn cất giọng nghèn nghẹn nói với hắn: "Huy, con nghe lời ba đi."
Hắn nhìn mẹ hắn khuôn mặt hắn vì đau, vì buồn, một phần cũng vì tức ba hắn mà hắn phải nở một nụ cười đầy chua xót bèn nói: "Mẹ cũng theo phe ba ư. Ba mẹ thật là...."
Hắn bỗng nghẹn lại không biết nên nói lời gì tiếp theo. Đôi mắt của hắn vì cố gắng kìm chế để không khóc mà hằn lên từng tia máu, sau đó hắn cụp đôi mắt lại nhìn chằm chằm xuống đất như không muốn đối diện với họ nữa.
Im lặng một chút Gia Huy hít sâu vào để cố gắng giữ bình tĩnh: "Ba muốn người kế thừa gia sản này ba hãy kiếm thằng con khác đi. Con không cần gia sản này."
Ba của hắn chỉ ngón tay vào hắn run run vì tức quá mà chỉ nói được lắp ba lắp bắp: "Mày..mày...mày...mày đi khỏi nhà tao liền."
Gia Huy quay lưng đi không một sự luyến tiếc, bỏ lại ngôi biệt thự đó là hai người ba mẹ hắn. Khi cậu đi, mẹ cậu lại không thể ngừng khóc những giọt nước mắt này lại chứa chan một sự yêu thương, như chất chứa một nỗi niềm gì đó không thể nói ra. Gương mặt ông Tuấn cũng hiện lên đầy sự bất đắc dĩ, đau lòng. Ông dang tay ra ôm bà, ánh mắt hướng về phía cổng nơi bóng dáng Gia Huy đang dần khuất.
......................
Hắn đang ngồi trong một quán cà phê chờ đợi cô em họ của mình mang vật dụng cá nhân đến cho hắn. Mà vì lúc tức giận bỏ đi hắn chẳng đem gì trên người, trên người của hắn lúc này chỉ có được vài trăm ngàn, với cái điện thoại. 'Lúc đó sao mình mạnh miệng quá vậy ta, giờ không một xu dính túi' Hắn thở dài.
Bỗng chuông cửa của quán cà phê kêu lên leng keng, hắn ngẩng mặt lên nhìn ra cửa thấy cô em họ của mình đã tới. Em họ của hắn tên là Trịnh Băng Băng lớn lên vô cùng xinh đẹp, cô có một gương mặt khả ái, luôn là tâm điểm mọi ánh nhìn. Duy nhất chỉ có một đều em họ anh không có đó là chiều cao.
Cô là người em rất thân với hắn, nếu nói về những người chơi chung khác giới với Gia Huy chỉ có cô. Mà cô cũng là người đầu tiên biết được tính hướng của hắn. Không phải do hắn nói mà là do cô quá nhạy cảm với mọi thứ.
"Em đến rồi đó hả."
Gia Huy thấy cô đến cũng đi lại xách túi đồ cô đem đến cho hắn, nhìn trông cũng khá là nặng. Gồm có một chiếc vali và một cái túi, hắn cũng không biết bên trong có gì.
Băng Băng bĩu môi liếc nhìn anh họ của mình, trông có vẻ hơi đáng thương mà đầy đáng ghét. Cô nhìn vào đống đồ mình đem đến chỉ chỉ vào rồi nói: "Bác hai nói với em là đây là quần áo và tiền sinh hoạt của anh, cũng không nhiều lắm đâu ráng mà sài tiết kiệm."
Im lặng một chút cô bèn nói tiếp: "Bác hai nói do ba anh ghét anh rồi không thích gặp mặt anh trong thành phố này nữa nên là chuyển trường của anh đến nơi nào đó. Em không biết, trong đó có ghi địa chỉ đó. Anh sẽ ở nhà bạn của mẹ anh."
"Mà em cũng nghe nói là xa lắm đó, với cả hình như đó là một vùng khá là nghèo nàn."
"Em đừng có mà hù anh, anh không sợ đâu."
Gương mặt hắn hiện lên vẻ cười như không cười nhưng đầy chua xót hắn im lặng nhìn ly nước trên bàn, rồi ngẩn lên nhìn Băng Băng như í chỉ bảo cô nói tiếp.
Băng Băng nâng ly nước trên bàn lên uống một ngụm: "Em hết biết nói gì với anh rồi, anh gan quá ha sao hông gán đợi có mọi thứ trong tay xong rồi hả come out?."
"Mà thôi dù sao em cũng ủng hộ anh."
Cô nhìn anh rồi cười, làm hành động cổ vũ anh trai mình rồi nói: "Cố lên."
"Cảm ơn bé Băng lùn nha. Anh cũng không muốn come out đâu nhưng không hiểu sao ba anh biết nữa." Hắn nói xong lại thở dài.
Cô nhìn hắn ánh mắt sắc như dao, như có thể đâm thủng người Gia Huy hàng trăm nhát: "Suốt ngày chê em lùn đi."
Cô nhìn đồng hồ trên tay giọng nói đầy vẻ hoảng hốt: "Chết rồi trễ giờ em hẹn bạn em mất rồi."
Cô đưa tay xách túi xách trên ghế, bèn chạy đi thối hả.
Tiếng chuông cửa leng keng vang lên, chỉ còn hắn một mình ngồi đó 'Thằng anh của em giờ chẳng biết đi đến đâu nữa mà nó không lo. Nó xem anh nó không quan trọng bằng cuộc hẹn với bạn nó nữa mà.' Hắn đành thở dài bất lực cười khổ.
Updated 45 Episodes
Comments