Y nhìn mãi mà không để ý thầy cũng đang nhìn mình, mãi đến khi vị tướng quân bật cười tiếng nam nhi thì y mới hoàn hồn:
"Hahaha.... Sao lại nhìn ta như thế? Bộ chưa từng thấy tướng quân à?"
"Học trò... học trò..."
Ấp úng quá làm sao giải thích đây, không phải y "dê xòm " người khác mà chỉ là cái vẻ đẹp đó quá quyến rũ thôi, nhưng sao nó lại là cái y chưa từng thấy, như trong một khu rừng âm u không ai lui tới lại có một bông hoa nở rộ đẹp đẽ thế này.
Tai y bất giác đỏ lên,môi ngậm chặt không thành tiếng, như ái nữ thẹn thùng trước nam nhân, như cây mắc cỡ chạm vào là rũ xuống, đứng trước cái câu hỏi đó vốn dĩ sẽ trả lời được, cớ sao trong tình huống này lại khó xử như thế.
"À... ngài thông cảm,học trò ta nó không giỏi gặp người lạ,bản tính nó vốn nhút nhát như thế nên khó trách..."
"Không sao, con hiểu mà. "
Thầy chưa nói hết câu, tướng quân liền xua tay cười. Trần Tam có bao giờ sợ người lạ, toàn là thầy nói đỡ hết, nói dối, toàn là dối hết.
Tướng quân uống ngụm trà,quay lên nhìn "ái nữ" thẹn thùng kia:
"Thầy đồ giao phó ngươi cho ta, từ nay ta sẽ phụ trách chăm lo cho thi cử của ngươi,đừng tưởng rằng ta là tướng quân nên không làm được. "
Nói xong quay sang thầy đồ:
"Thầy giao phó cho con, con sẽ cố gắng làm tròn bổn phận, nhưng nếu đã cố hết sức mà không thành,xin thầy đừng trách. "
(ý nói Lý Nhân cố hết sức mà Trần Tam không chịu học thì y cũng bó tay. )
Thầy cười:
"Con yên tâm,ta đảm bảo nó sẽ chăm chỉ học, bởi vì nó ưu tú nên ta mới tiến cử cho con đó. "
"Nếu vậy thì tốt quá. "
Tướng quân đứng lên thi lễ, ngước nhìn thầy nói:
"Chúng con xin về nghỉ sớm để mai hẵng lên đường ạ. "
"Ừ "
_______________
Đêm hôm thanh vắng...
"Trần Tam,sao cậu chưa ngủ nữa. "
A Yên ----bạn học của y, là nam nhân hồi sáng dỗ y khóc,xoay người hỏi. Vốn dĩ các học trò đều có nhà riêng, nhưng y và A Yên đều mồ côi cha mẹ, được thầy đồ nhặt về nuôi dạy,sau được thầy thu dọn một căn nhà lá nhỏ ở vườn dâu tằm, cả hai liền vào đó ở,xem đây như là nhà.
Với họ, thầy vừa là thầy, cũng vừa là cha.
Nhưng theo năm tháng, cha không còn sức nữa, định bụng tuổi già sống ở quê trồng rau qua bữa, khi nào nhắm mắt xuôi tay cũng được, nhưng các học trò của mình còn tuổi trẻ, còn thanh xuân, nên tìm cơ hội cho chúng làm quan, sống dư dả một chút ở phố huyện,chả nhẽ lại ru rú ở nhà, để khi mình chết thì chúng cũng chết theo.
Vì thế thầy đã tiến cử y cho tướng quân.
Nhưng điều đó làm y cảm giác hoài niệm, như sắp rời xa nơi gắn liền với tuổi thơ, như con chim sắp rời khỏi tổ mà không nỡ bay vì lưu luyến,y ước gì bây giờ người bị tiến cử không phải mình mà là người khác, nhưng như thế sẽ làm thầy khổ tâm hơn.
Trần Tam trở mình, ngước lên nhìn A Yên đang nằm gác trên, buồn buồn bĩu môi:
"Ngày mai tớ phải đi rồi, rời khỏi nơi này tớ thấy buồn sao á, không muốn đi. "
A Yên lại an ủi:
"Đừng buồn, được tiến cử thì cơ hội làm quan càng cao, người người đều ước mà không được, bây giờ cậu lại có cớ sao phải buồn?"
"Vấn đề là... tớ không nỡ rời xa thầy. "
A Yên ngồi dậy, trong bóng tối có thể thấy rõ thân hình cao to lực lưỡng, chỉ ẩn sau lớp y phục trắng, tóc đen xõa dài ngồi bần thần nhìn y.
"Chim nào mà chẳng xa tổ? Khi con người lớn lên rồi, ai cũng phải đi xa lập nghiệp, nếu cậu không được tiến cử, thầy cũng phải xa cậu vì già và chết thôi. "
"Nhưng mà..."
"Cậu không thể giữ được quy luật luân hồi, cớ sao phải chấp niệm?"
Đúng vậy, luật luân hồi ai rồi cũng phải chết, tuy biết rõ nhưng con người ta lại cố chấp nắm lấy cộng rơm cứu mạng vô hình, chỉ vì kỉ niệm.
Kỉ niệm của y về ngôi nhà này như hình với bóng, buồn vui, giận hờn đều cùng nó lớn lên, lớn lên cùng các cây xanh quanh đây, cùng với dòng sông trong vắt và người thầy mẫu mực. Tuổi thơ của một đứa trẻ bất hạnh trở nên êm đềm, nay rời bỏ ắt hẳn phải đau đớn.
Y nhớ rõ cây xoài trước nhà thầy, khi còn nhỏ y thường cùng các bạn leo lên để hái trái, trái của nó có vị chua ngọt đặc trưng. Y lại nhớ đến dòng sông, ngày đó y cùng thầy bắt cá đến chiều muộn, đem về nướng lên ăn, khung cảnh thiên nhiên tuy mộc mạc nhưng lại lưu luyến biết bao kỉ niệm,bao tuổi thơ của một đứa trẻ mồ côi.
Ngủ không được, cả hai ra sông hóng gió.
Bờ sông lúc này nước trong thấy cả đá, ánh trăng chiếu xuống như mặt gương phản chiếu đến lung linh. Trên bờ,hai thân ảnh trắng đứng tâm sự, gió đêm hơi lạnh thổi bay tóc họ, tiếng lá xào xạc dưới chân.
"Bờ sông này... biết khi nào tớ gặp lại đây?"
Trần Tam nói, trong ánh sáng chiếu nửa khuôn mặt làm toát lên vẻ nữ nhi, dù là nam nhân nhưng lại đẹp hơn tất thảy.
Updated 80 Episodes
Comments