Trong phòng, Trần Tam đã dậy từ sớm, thu dọn đồ đạc vào tay nải,đồ đạc y ích nên dùng tay nải cho tiện. Y mặc bộ y phục xanh lục thêu viền hoa vàng hôm qua đã thử, mái tóc không còn búi cao nữa mà giờ đây đã buộc nửa đầu lả lơi, vẻ mặt tươi tỉnh sau giấc ngủ ngon dài. Bên ngoài tiếng xe ngựa rầm rộ, tiếng người nói ồn ào cả lên, cả tiếng chất đồ lên xe cũng ầm ầm như sấm.
"Xong chưa?"
Tướng quân bước vào, trên người mặc áo giáp dũng mãnh, khoác lên áo choàng đen huyền bí, tóc buộc đuôi ngựa cao đeo khấu bạc tinh xảo.
Trần Tam vừa thấy,ngớ người một lúc,vì y chưa từng thấy ai oai hùng như thế, rồi lại cúi đầu cười mỉm thu dọn đồ.
"Tướng quân, hôm nay người mặc đẹp thật đó. "
"Vậy... vậy hả... cảm... cảm ơn nha. "
Lý Nhân đang vờ ra oai, chợt kết quả nhận lại lại còn bất ngờ hơn mình tưởng,lúng túng gãi đầu đỏ mặt, từ đó đến giờ ngoài cha mẹ ra chẳng ai khen mình đẹp như thế, hôm nay tự dưng có người khen nên không khỏi ngại ngùng.
"Đợi học trò một tí, học trò sắp xong rồi. "
"Nhanh lên đó. "
Nói rồi Lý Nhân bỏ đi, nhưng tai vẫn còn đỏ hồng, thở phì phò ra khói vì xấu hổ, còn Trần Tam chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của hắn, cười tủm tỉm ngọt ngào như thiếu nữ.
Loay hoay cả buổi sáng, cuối cùng cả hai cũng lên xe ngựa.
Trần Tam nhìn những khung cảnh quê mình lần cuối, lòng thầm nghĩ không biết bao giờ gặp lại,y nhìn tới đâu liền đau nhớ tới đó, vừa muốn đi lại vừa muốn ở. Những cành cây to lớn xanh mát đã từng che nắng cho y, đã từng che mưa trong những ngày chơi muộn. Dòng sông xanh biếc mà y thường hay chơi, kể cả ngôi nhà lá đơn sơ cũ kĩ cũng làm cho y xót xa. Những cảnh vật đó ngày nào còn cùng y vui đùa,nâng đỡ y, lớn lên cùng y, gắn bó như bao kỉ niệm giờ đây lại ngậm ngùi chia ly, ngậm ngùi tiễn biệt người bạn tri kỉ. Có lẽ trên thế gian này không gì đau đớn ngoài việc từ biệt một trang kỉ niệm.
Nhắm mắt buông xuôi, cảm nhận ánh nắng nơi này cuối cùng. Y cười từ giã, nước mắt hơi rưng rưng.
"Nhớ đừng quên bọn tớ nhé!"
"Khi cậu làm quan rồi đừng quên tớ nha. "
Các bạn học của y cũng tranh nhau từ biệt, có đứa thì chỉ rưng rưng nước mắt, có đứa thì quay mặt vào trong khóc nấc lên, mọi người cũng vây quanh mà tạm biệt, khung cảnh lúc đó tuy buồn nhưng cũng chất chứa niềm vui kỉ niệm.
"Tam à,khi nào làm quan nhớ lời thầy dạy nhe con. "
Thầy Đỗ Tánh bước ra, tóc đã bạc phơ,khom khom mà dặn dò học trò của mình, thầy không mong y nhớ tới thầy, thầy chỉ mong y sống tốt, sống không với ý quân tử, sống ngay thẳng không trái lương tâm, như vậy là thầy an tâm rồi.
"Dạ,con nhớ rồi. "
Trần Tam bái lạy thầy lần cuối.
Y bước lên xe ngựa, vén rèm vẫy tay với mọi người, lại ngắm nhìn thiên nhiên lần cuối, lòng đầy tiếc nuối không cam tâm, từ nay sẽ không gặp chốn yên bình này nữa,mà sẽ mãi ở chốn quan trường,sẽ không còn những ngày tháng êm đềm nữa mà chỉ là sổ sách và công việc.
Nhưng đến cuối cùng, người bạn tri kỉ nhất của y ----A Yên,lại không đến.
"Xem ra không thể gặp bạn ấy lần cuối rồi. "
Xe ngựa phi nhanh, chẳng mấy chốc rời khỏi làng, phi trên đường cát khô hạn dưới cái nắng đổ mồ hôi.
______________
Trong xe chỉ có Trần Tam và Lý Nhân...
"Khát nước không?"
"Dạ thưa không. "
Lý Nhân hỏi Trần Tam. Trong xe từ lúc xuất phát đến giờ chỉ đúng vỏn vẹn hai tiếng nói chuyện.
"Ngươi có nhớ nhà không?"
"Học trò... rất nhớ ạ. "
"Có gì mà phải nhớ?"
Lý Nhân làm tướng lĩnh đã lâu, không còn chút tình cảm với quê hương nữa, hắn bây giờ là con người kiên cường với trái tim sắt thép nên việc nhớ quê hương là điều hắn thấy vô cảm nhất.
Trần Tam nhìn hắn, hiểu được tính cách công việc,lại mỉm cười quay mặt xuống.
"Tướng quân... không nhớ cũng phải, ngài đã là tướng lĩnh dũng mãnh rồi, chút tình cảm cỏn con đó cũng không cản chân ngài lo cho giang sơn xã tắc, như vậy thật đáng khen. "
"Thật ra... có nhiều thứ học trò nhớ lắm..."----Trần Tam nói tiếp.
Trong xe im lặng hồi lâu...
____________
Chợt Lý Nhân lên tiếng:
"Thật ra...ta... cũng không phải con người sắt thép,ta... cũng biết thương nhớ chứ. "
Nói rồi Lý Nhân quay lên nhìn Trần Tam, vừa đúng y cũng nhìn hắn.
"Thế tướng quân... thương nhớ ai?"
"Ta... thương nhớ người mình yêu. "
"Thế... ngài yêu ai vậy?"
Nói đến đây, Lý Nhân nhìn thẳng vào mắt y, cái nhìn đầy ngọt ngào mà cười nói:
"Là một người... xuất thân tầm thường,mà ta đã gặp qua. "
"Vậy sao?"
Trần Tam vẫn chưa hiểu ý của Lý tướng quân là gì.
_____________
Đến giữa trưa, cả hai cũng tới cổng thành.
Vì làng của Trần Tam cách không xa kinh đô nên chẳng mấy chốc nhanh đến.
Khi qua cửa thành phải có ngọc bội chứng minh mình có liên quan đến triều đình, sau khi được quan lính xác nhận mới được vào.
"Nè, xong rồi đó, mau xuống đi. "
Lý tướng quân vén màn, kêu "Trần cô nương" xuống xe ngựa,khung cảnh lúc này sao kì lạ quá, một người ngồi trong xe,vẻ yểu điệu xinh đẹp như thê tử, còn người ngoài kia lại mạnh mẽ như phu quân chính hiệu.
Updated 80 Episodes
Comments