Nam Thê Võ Tướng
"Tân trạng nguyên của năm nay..."
Quan viên phụ trách đọc thông báo của sĩ tử trịnh trọng nói, hắn ưỡn ngực ra oai, vẻ mặt nghiêm nghị có chút kiêu ngạo.
"Là Trần Tam."
"Oa..."
Mọi người vây quanh đình làng vỗ tay vui mừng, tiếng cười nói của các cô gái mặc áo tứ thân rộn ràng cả lên, các bà các ông đi làm đồng mới về cũng tấm tắc khen cho. Trên kiệu đỏ, chính là vị Trạng nguyên Trần Tam mặc áo bào sang trọng, đầu đội mũ chỉnh tề, vẻ mặt tươi cười tự hào giữa dòng người hoan hô và các trận hoa đỏ thắm.
"Này... Trần Tam, tỉnh dậy đi"
Tiếng nam nhân trong trẻo vang lên, kèm theo đó là trận vỗ vào mặt đau điếng liên hồi.
"Ưm..."
Trần Tam trở mình, nhíu chân mày lại, đầu óc mơ hồ mà mở mắt ra.
"Mặt trời lên đỉnh rồi mà cậu còn chưa chịu dậy, chẳng lẽ cậu muốn chúng ta bị thầy phạt sao?"
Cái gì? Thầy phạt?
Trần Tam tỉnh hồn, bật đầu ngồi dậy, mái tóc đen rối bù xõa dài, trán đẫm mồ hôi, tim đập điên cuồng, hốt hoảng thở dốc khi nghe bạn học của mình nói.
"Khoan...đã. Tớ đã đậu làm quan rồi mà. "
Thanh niên kia ngớ người ra, vẻ mặt khó hiểu mà gãi đầu nhếch môi nói:
"Cậu bị làm sao thế? Chúng ta chỉ mới thi Hương thôi, còn tới tận hai cuộc thi nữa. "
Nói xong, hắn cười nhẹ:
"Chẳng lẽ cậu ngủ nhiều quá nên quẩn trí à?"
Lúc này Trần Tam mới giật mình nhớ lại, liếc nhìn xung quanh, vẫn là ngôi nhà cũ kĩ đơn sơ, bên ngoài có con chó Bá Bá đang gặm xương, mà sau nhà lại có sào gỗ phơi y phục trắng còn ướt, nào chẳng phải khung cảnh làm quan sang trọng.
Trần Tam như hiểu mọi chuyện, liền úp mặt vào hai bắp đùi mà rưng rưng:
"Ớ...sao cậu lại khóc?"
Nam nhân dỗ cậu, cậu ngước lên, tuy đôi mắt thấm đẫm nước, nhưng không có hàng lệ dài.
"Tớ... tớ mơ thấy tớ... làm quan.. tưởng là thật...cho nên..."
Lúc này người bạn kia hiểu ra, phá lên cười:
"Thôi đừng khóc nữa, chỉ là mơ thôi mà. "
"Tiếc quá. "
"Nhanh xuống rồi còn gặp thầy. "
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả hai đến nhà thầy đồ.
_______________
"Trần Tam , tại sao con lại đi trễ?"
Thầy đồ già vuốt hàng râu bạc dài, uống ngụm trà nóng, nghiêm nghị hỏi y.
Trần Tam tái mặt, đứng im đợi phạt, cũng đúng thôi, đã giữa trưa rồi mà cả hai mới đến học, chẳng trách phải bị phạt.
"Con...con xin lỗi... thầy... có thể phạt con..."
"Ừm..."
Thầy đồ già mang guốc tre xuống, ngồi đối diện với y, nói:
"Tuy hôm nay con đến trễ, ắt là phải phạt, nhưng hôm nay con không cần phải học. "
"Dạ thầy?"
Trần Tam giật mình nhìn thầy.
"Hôm nay ta có khách, tạm cho các con nghỉ hôm nay. "
Trong lòng y thoáng chốc nở rộ ngàn bông hoa đỏ thắm, gương mặt không tự chủ được mà cười lên, như ánh trăng đến ngày lại chiếu sáng cả một vùng biển,soi rọi bóng tối của sự chán nản.
"Con tạm lui xuống đi, ta còn tiếp khách, khi nào cần thì ta gọi. "
"Dạ. "
Y quay lưng đi, hí hửng trong lòng ra sau nhà, kể hết mọi chuyện cho các bạn cùng trang lứa nghe
"Ôi cậu may quá. "
Một người vui thì cả đám vui theo, lâu lâu mới có dịp nghỉ xả hơi một bữa, nay được lại càng như ý.
"Không biết là vị khách nào mà thầy trân trọng dữ ha?"
Vừa nói dứt câu, trong nhà vang lên tiếng nam nhân mạnh mẽ:
"Bẩm thầy con mới đến, đã lâu rồi không gặp thầy. "
Như bị cuốn hút bởi giọng nói đó,y quay lại, lén nhìn vào trong nhà, chỉ thấy qua cửa sổ nhỏ, thầy đồ cười đùa vui vẻ rót trà lại không thấy vị khách kia.
Cái cần thấy lại không thấy, cái không cần lại gặp thường xuyên.
Trần Tam nhón gót hóng tới hóng lui, tò mò muốn biết đó là ai, chợt tiếng thầy vang lên:
"Tam à,con bưng bình trà sau bếp lên đây cho thầy. "
Giật bắn cả người, y run rẩy, tim đập điên cuồng, bước chân không vững đến sau bếp, toát cả mồ hôi, mới nãy y còn hóng chuyện lén lút, bây giờ đối diện lại ngượng ngùng không thôi.
Chỉ là bưng trà thôi mà, sao lại xấu hổ như thế?
Tới cửa,y nuốt nước bọt, hít sâu chuẩn bị tinh thần, nội tâm gào thét cứu mạng,thà cho y lên rừng xuống biển gian khổ còn hơn để y đối diện với chính mình.
Cạch...
"Cảm ơn con. "
Trần Tam đặt bình trà xuống, mắt chỉ đăm đăm vào nó, không rời mà không chớp, chẳng dám nhìn vị khách kia, đôi môi chợt đỏ lên theo cảm xúc, cúi đầu định lui lại bị giọng nói kia ngăn lại:
"Vậy ra đây là học trò của thầy tiến cử sao?"
Trời ơi, đừng nói là mình nhé ----nội tâm y gào thét vừa mừng vừa lo.
"Đúng rồi, nó tên là Trần Tam. "
Trần Tam hết cách, biết là tránh không khỏi,đành cắn răng đối diện.
Y ngước lên nhìn vị khách,đôi mắt long lanh ngây thơ,lỗ tai đỏ ửng lên,tay cúm rúm xếp lại cung kính, miễn cưỡng gắng gượng chào hỏi:
"Học...học trò là Trần Tam, trò của... của...thầy Đỗ Tánh. "
Vị khách kia tươi cười,chống tay lên mặt ngắm nhìn y , rồi lại nói:
"Vậy sao? Còn ta là Tướng quân thống lĩnh khu Bắc Hoàng cung,tên là Lý Nhân. "
Nghe đến tướng quân,y mạo phạm nhìn lên,va phải gương mặt khôi ngô anh tuấn,đôi mắt phượng sắc bén, có vết sẹo dài mờ nhạt đang nhìn y mà cười:
Oa...vị khách này sao đẹp thế.
Còn là tướng quân nữa...
Đứng trước cái vẻ đẹp này, không chỉ là nữ nhân cô nương,mà ngay cả nam nhân là y cũng bị nó hút hồn,tim đập thình thịch mặt đỏ tai hồng mà nhìn không rời cái vẻ đẹp này, từ đó rung động đầu tiên trong đời.
Updated 43 Episodes
Comments
⋆˚࿔Anthiee𝜗𝜚˚⋆
Tr ơi =))
2024-09-30
2