Chương 3

Từ lúc được Thái Y chuẩn đoán 'mất trí nhớ tạm thời' Diệu Vân liền không lo không nghĩ, đích xác là sống cuộc sống cơm tới há miệng áo tới đưa tay.

Nhưng như vậy không phải rất nhàm chán sao?!

Diệu Vân bốn, năm ngày đầu còn ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng bệnh, cũng vì sợ bản thân 'diễn' không đạt vai nên không dám làm gì quá phận nhưng sau mấy ngay y phát hiện vị Thân Vương này rất mềm lòng với y.

Diệu Vân liền cười hắc hắc tỏ vẻ thời của ta đến rồi!

Thế nên là lại qua một ngày mới y quyết định đi dạo Vương Phủ, cũng để thuộc cấu trúc ở đây. Lỡ sau khi hắn biết y không phải bạch nguyệt quang kia thì đuổi cổ y khỏi phủ hay tệ hơn là xử tử y luôn thì phải làm sao?! Tất nhiên là chạy trốn trước khi việc đó xảy ra rồi nha!

Lúc đi ngang tường viện ở hoa viên, Diệu Vân nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo từ bên kia bức tường.

Thấy y dừng lại không đi nữa, tì nữ theo sau y vội lên tiếng, "Hôm nay trong Kinh Thành có lễ hội đèn lồng nên bá tánh mới tấp nập như vậy ạ, còn lâu lắm mới tới tối nhưng mọi người ai cũng đều háo hức ạ." Tì nữ theo sau y gọi Thu Hạch, nhìn trạc tuổi y, nàng ta là nhà hoàn do Thân Vương phái xuống chăm sóc y mấy hôm nay.

"Hội đèn lồng sao? Nghe có vẻ vui." Diệu Vân tất nhiên biết Thu Hạch theo hầu hạ y còn có chức trách giám sát y, sợ 'y' lại nhảy sông nữa đây mà.

"Thế ta ra xem một lát nhé?." Diệu Vân cười cười, dùng tay xoa tai ngại ngùng.

"Để nô tì bẩm báo Vương Gia trước ạ." Thu Hạch mỉm cười không đồng ý ngay, Vương Phi vừa xinh đẹp dễ mến lại còn mềm mại như vậy, Vương Gia xem như viên ngọc mà nâng nàng đâu thể tự ý quyết định việc này.

Vũ Đoạn ngồi xem báo cáo từ quan viên vài tháng nay, mắt tuy dán vào đó mà lòng lại chẳng ở đó. Không biết người nọ bây giờ đang làm gì, có phải lại đang giả vờ mất trí tìm cách trốn đi không.

"Vương Gia." Nô tài bên ngoài gõ cửa bước vào.

"Thu Hạch, Thân Vương bình thường đều ở phủ sao?." Diệu Vân chán nản chóng má ngồi dưới hiên, y đang chờ tên kia đồng ý cho mình đi đây. Đúng là xã hội ở thời này làm gì cũng khó khăn, ngay cả đi ra ngoài cũng phải được thông qua.

Thu Hạch đang cầm quạt quạt cho y, nghe y hỏi liền hơi dừng. Vương Phi đây là muốn thâm dò tin tức để chuẩn bị trốn sao? hay muốn tự sát nữa?

"Nô tì không biết ạ." Chuyện của chủ tử há để cho nàng biết, có biết cũng chẳng dám nói với Vương Phi đâu. Nàng còn yêu đời lắm.

Diệu Vân thở dài.

Cộc cộc cộc.

"Thu Hạch tỷ, Vương Gia đồng ý cho Vương Phi đi rồi ạ." Nô tài đến báo tin cho Thu Hạch.

"Vậy à." Thu Hạch gật đầu, chỉ là lúc muốn đi thì nô tài kia lại bảo, "Có điều,...Vương gia có một yêu cầu...." Nô tài ho khụ hai tiếng liếc nhìn Diệu Vân.

"Vương gia nói Vương Phi mất trí nhớ, đi ra ngoài ngài ấy không yên tâm nên là...ngài ấy sẽ đi chung, cũng tiện bồi dưỡng lại tình cảm phu phu với Vương Phi." Nô tài lại liếc Diệu Vân.

Diệu Vân:"........"

Cám ơn, không cần.

Bên ngoài Vương Phủ, Diệu Vân đứng ngước nhìn người bên cạnh. Lúc trước thấy hắn hơi cao bây giờ đừng kế chẳng khác nào y đang đứng với cây cột điện! Gì mà cao vậy hả?!

Ánh mắt u oán của y làm Vũ Đoạn chú ý đến, thấy ánh mắt thiếu niên không còn vẻ chán ghét mình như xưa khiến hắn hơi bất ngờ.

Nếu y giả vờ mất trí nhớ thì lẽ ra phải ghê tởm hắn mới đúng, ánh mắt này không phải...

Không lẽ, y vì muốn rời đi mà ngay cả cảm xúc thật cũng muốn che giấu?!

Vũ Đoạn càng nghĩ càng tự giễu bản thân, hơi lạnh xung quanh người cũng làm cho người ta sợ phát khiếp.

Diệu Vân lùi lại hai bước, chuyện gì vậy? Tự nhiên mặt hắn u oán thế kia?

"Ngươi...ngươi không bận à." Diệu Vân khụ một tiếng cố khống chế tình hình.

"Ừm." Vũ Đoạn ngoài mặt cũng không phải người nói nhiều, nhìn y một cái liền thôi.

"Vậy....ngươi muốn đi dạo với ta à." Diệu Vân lại hỏi.

"Ừm."

"Ngươi.....không ghét ta sao? Ta quên mất người rồi." Diệu Vân hít sâu.

"Không ghét." Vũ Đoạn nhìn xuống y, "Đi thôi." Hắn nắm lấy tay y kéo người đi dạo theo đường nhỏ.

Thu Hạch biết chuyện không đi theo, để hai người có không gian riêng tư. Hơn nữa, hình như Vương Gia rất vui.

Thu Hạch theo Vũ Đoạn từ nhỏ, biết hắn ra sao bây giờ thấy một mặt như hổ thu vuốt thế này có chút cạn lời.

Quả nhiên, tình yêu sẽ làm cho người ta ngu muội sao.

Nàng nghĩ với tính cách của Vương Gia nhà nàng, sau khi cứu được người rồi thì phải nhốt hay đánh gãy chân mới phải chứ nhỉ?

Cái tình tiết lãng mạn vừa nãy là gì?!

Vũ Đoạn cũng muốn biết bản thân đang làm gì, theo tính cách của mình thì hắn sẽ không đồng ý để y rời phỉ, thậm chí chỉ muốn nhốt y trên giường ngày ngày chờ hắn đến thăm, chăm sóc thôi.

Nhưng mà nghĩ đến người này sau khi tự sát bất thành thì có vẻ không còn chán ghét hắn như xưa, hắn có chút muốn thử. Chỉ là muốn thử thôi, Vũ Đoạn chính xác là bị tình yêu làm mở mắt rồi. Hắn muốn thử xem có thể khiến cho y cam tâm tình nguyện ở lại bên mình không.

Nhưng Vũ Đoạn không biết rằng, người mà hắn quan tâm lại đang ấm ủ âm mưu chuồn nhanh chóng khỏi hắn.

Hot

Comments

Trần Trần

Trần Trần

đừng ngược nha tác giả ơi cho iu nhao lẹ i

2025-02-06

1

Bird🤡

Bird🤡

siêuuuu hóngggggggg

2024-10-10

0

Diệp Tử Y❄ (❤🍀Bỉ Ngạn Hoa🍀❤)

Diệp Tử Y❄ (❤🍀Bỉ Ngạn Hoa🍀❤)

hónggggggg

2024-10-08

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play