Phép Thử Sai Trái

Phép Thử Sai Trái

Trang 01

Tới thời điểm hiện tại, tui thật sự không hiểu nổi, sao lại có thể chơi thân với Tuấn Khanh.

Một con người có tính kỉ luật cao như anh ta lại gặp phải một đứa tinh nghịch ranh mãnh như tui.

Tui và anh thân nhau từ thời sinh viên. Nhớ rõ là tui thua anh một lớp, rồi còn ra trường trước anh vì biết trước bản thân không có năng khiếu học hành.

Rồi khoảng thời gian tầm một năm chúng tui mới gặp lại nhau.

Anh giờ thì hay rồi, hẳn là một giảng viên giỏi.

Chả bù cho tui chỉ là thằng nhóc rảnh rỗi với cái sở thích móc len đến đau cột sống.

Chúng tui gặp lại nhau trong một ngày mưa hối hả. Tui thì tay cầm đống móc khóa len chạy hì hục tìm chỗ trú, lại va phải vào một con xe hơi đậu bên đường.

Ai mà ngờ anh là chủ xe đó, rồi anh cũng không ngại ngần sợ m dơ xe mà cho tui lên.

Cả hai nói chuyện về cuộc sống hiện tại khá nhiều. Đến khi anh đưa tui về đến nhà mới chịu thôi.

Cũng từ ngày hôm đó, tui và anh bắt đầu liên lạc lại cho nhau. Dù gì số điện thoại, mọi phương thức liên lạc cả hai vẫn còn giữ.

Tui thì rảnh rỗi, nên hay lảng vảng trước thư viện thành phố, nơi mà Tuấn Khanh làm việc.

Đôi lúc cũng muốn vào xem, nhưng tính người sôi động mà lại sợ nơi đông người nên thôi.

Ui má...đám học viên của anh ta đều là trai tài gái sắc. Nhưng mà, để so được với tui thì không thể.

Nói thật thì, nhan sắc tui không phải là tầm thường đâu ! Ka ka ka !

Mà dù có đẹp đi nữa, cũng có lợi gì đâu. Tài giỏi như anh ấy vậy mà lại có giá trị hơn rất nhiều.

Nhìn anh ta đi, cả đám học viên đang vây quanh nhí nhố cả lên.

Tui cũng chỉ biết đứng từ xa rồi ngó theo.

Nhưng có lẽ Tuấn Khanh đã nhận ra sự hiện diện của tui, anh chậm bước chân lại. Mặc đám học viên đang chào hỏi gì đó.

- Yo...Gia Khiêm ! Đến đón anh à !

Tui khựng người, không phải khựng lại vì anh mà vì đám học viên của anh. Tụi nó long lanh đôi mắt nhìn chằm chằm tui như sinh vật lạ.

Biết tui ngại nên anh liền giải vây.

- Mấy đứa nhìn chi mà ghê vậy ? Thầy thu tiền đó nha !

Lại có đứa thốt lên ý kiến.

- Bộ anh ta là của thầy chắc ! Tụi em ngắm thì đã sao ?

- Em nói đúng rồi ! Cậu ta là của thầy đó !

Cả lớp trầm trồ, rồi bất lực nhìn anh tiến về phía tui.

- Xe đâu ?

- Hở ! Em đi bộ ra mà !

- Hở ? Lại đón anh kiểu này !?

- Hở ??? Nhà em kế bên đây mà !

- Hở ??? Ồ thế à !

Lâu ngày gặp lại, ấy vậy mà vẫn giữ nguyên cách nói chuyện ngày nào. Chắc là tui và anh cùng chung một tần số.

Anh bảo hôm nay đi với học trò nên cũng chẳng có xe. Giờ theo tui nên bị học trò bỏ rơi rồi.

Nên Tuấn Khanh quyết định sẽ về nhà tui một lát, rồi lại bắt tui đưa anh về nhà anh. Đúng là lôn khành.

Cả hai đi chợ có máy lạnh, là cái cửa hàng tiện lợi đó, tại tui với anh thích màu nè dị.

Không mua gì nhiều, chỉ là tay xách nách mang đến mức treo lên tới cổ.

Tuấn Khanh thì thích bò kho, còn tui thì rất giỏi đứng cạnh xem anh nấu, chứ tui có biết nấu đâu.

Anh ta hí ha hí hửng như đứa trẻ, nhìn kiểu gì cũng không ra 25 tuổi. Mà tui cũng bẹo hình bẹo dạng dáng đi chứ có bình thường giống anh đâu.

Nói thật, cả hai mà hợp lại chả khác gì hai chú hề.

Vào nhà tui, anh có phần kinh ngạc.

- Ui...một mình mà ở cái nhà to thế á !

- Nhà của bà con ! Họ cho em ở nhờ, cứ như là trông hộ ấy mà !

- Rồi họ đâu ?

- Định cư nước ngoài hết rồi !

Cả căn nhà với phong cách của Nhật. Đa số là gỗ và kính.

Tui dẫn Tuấn Khanh vào gian bếp, rồi loay hoay phụ giúp anh vài việc vật vãnh.

Đến phút cuối cùng anh mới chịu mở lời hỏi tui.

- Ban nãy....ở nhà sách ! Anh thấy em cứ bẽn lẽn né tránh anh rồi lặng người ?

Tui kinh ngạc, không ngờ anh lại quan tâm đến cảm xúc của tui trong khoảng khắc đó.

Tui tính tình vốn thẳng thắn, nên không e ngại mà nói luôn.

- Em ganh tị thôi ! Lâu ngày không gặp, anh lại được nhiều người chú ý đến như vậy !

Tuấn Khanh dừng hẳn lại mọi hoạt động. Anh ta mở to đôi mắt nghiêm túc nhìn tui.

- Em ganh tị với đám sinh viên ? Úi trời, Gia Khiêm nè ! Đám sinh viên đó của anh, làm sao sánh được em hả ? Hai ta là mối quan hệ thân thiết như nào ! Thui, trở lại bình thường đi ! Trả lại Gia Khiêm tinh nghịch cho tui, chứ trầm ngâm như này tui không quen !

Tui phì cười thoải mái, hai tay cũng tự nhiên như bao giờ hết, xoa xoa lên chiếc bụng của anh.

Là thói quen của một thời đã qua. Anh cũng không phản ứng mạnh mẽ, cũng cười thích thú.

- Lâu quá chưa sờ he !?

- Vẫn như ngày nào nè !

- Vậy he ! Vậy hồi tắm chung nữa không ?

- Giề...! Đó giờ em với anh có tắm chung lần nào đâu !

- Ha ha ha ha....!

Buổi tối hôm nay thật náo nhiệt, cũng đã lâu lắm rồi mới có lại cảm giác nhộn nhịp trên bàn ăn, dù chỉ có hai người.

Anh thích nghe tui nói chuyện, tui thì thích rôm rả mãi vài câu chuyện xàm xí cho anh nghe.

- Xong rồi ! Em đưa anh về nè !

- Ok ! Đợi anh một cái !

Vẫn chưa kịp bước ra khỏi cửa, cả bầu trời bắt đầu ầm ầm tiếng sấm rền vang.

Tui vừa cứng người vì sợ sấm sét, anh hiểu ý nên liền quay đầu lại phía tui kiểu luyến láy.

Tui, vừa vui trong lòng vì kiểu gì Tuấn Khanh sẽ ở lại đây qua đêm.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play