Gì đâu mà đáng yêu dữ vậy trời. Cảnh Du giơ tay nửa chừng rồi thụt lại, còn vờ ho lấy lại phong độ — đúng chuẩn trai biết điều, biết giữ khoảng cách, sợ người ta ngại. Mà An Triết cũng không vừa, đang thủ sẵn phản xạ né tránh, lại bị hụt một cái... tự dưng ngơ ngác dễ sợ. Đoạn lúng túng này mà diễn phim thì khán giả ngồi cắn khăn vì quắn quéo mất.
Nhưng cao tay nhất vẫn là câu “Đi đi, anh bao.” Đỉnh! Chốt đơn cái rụp luôn. An Triết nghe “bao trò chơi” là sáng mắt, quăng hết liêm sỉ mà gật đầu cái rụp. Cảm xúc đó, chính là vị ngọt của tuổi mới lớn, ngại ngùng mà thèm khát gần nhau. Ngọt mà không sến, mềm mà không nhũn.
2025-04-09
0
『Suzuki Sonoko』⸁ᵘʸᵘ
Lần nào cũng vậy, cứ nhắc tới Cảnh Du là An Triết lộ hết — từ tai đỏ đến môi bĩu, từ miệng nói “không có gì” đến mắt thì tránh né. Cảnh Du thì vô tư mà không hề vô ý, biết chạm tới giới hạn là rút lại liền. Hai đứa cứ như đang chơi trò kéo – đẩy, một bên kéo tới gần, bên kia đẩy ra xa nhưng không ai dứt khoát cả. Cái kiểu "bạn thân trong sáng" mà chị An nói, nghe vừa đáng yêu vừa đáng ngờ, như thể đang đặt cược xem thước dẻo kia sẽ cong lúc nào.
2025-04-09
0
『Suzuki Sonoko』⸁ᵘʸᵘ
Tình cảm chớm nở mà tưởng mình đang lùi lại. An Triết ngỡ Cảnh Du trở lại vai ông anh trai tốt bụng, ai ngờ trong từng cử chỉ lại khiến tim cậu đập loạn nhịp. Lý trí thì gào lên kỳ lạ lắm, còn con tim lại không chịu yên khi cuối tuần được người ta đích thân tới rủ đi chơi. Đúng là yêu, nhưng còn ngại, còn hoang mang. Và đáng yêu nhất là đoạn... muốn nựng má nhưng không dám. Một bước chuyển nhỏ, mà ngọt hơn cả mùa hè.
Comments
『Suzuki Sonoko』⸁ᵘʸᵘ
Gì đâu mà đáng yêu dữ vậy trời. Cảnh Du giơ tay nửa chừng rồi thụt lại, còn vờ ho lấy lại phong độ — đúng chuẩn trai biết điều, biết giữ khoảng cách, sợ người ta ngại. Mà An Triết cũng không vừa, đang thủ sẵn phản xạ né tránh, lại bị hụt một cái... tự dưng ngơ ngác dễ sợ. Đoạn lúng túng này mà diễn phim thì khán giả ngồi cắn khăn vì quắn quéo mất.
Nhưng cao tay nhất vẫn là câu “Đi đi, anh bao.” Đỉnh! Chốt đơn cái rụp luôn. An Triết nghe “bao trò chơi” là sáng mắt, quăng hết liêm sỉ mà gật đầu cái rụp. Cảm xúc đó, chính là vị ngọt của tuổi mới lớn, ngại ngùng mà thèm khát gần nhau. Ngọt mà không sến, mềm mà không nhũn.
2025-04-09
0
『Suzuki Sonoko』⸁ᵘʸᵘ
Lần nào cũng vậy, cứ nhắc tới Cảnh Du là An Triết lộ hết — từ tai đỏ đến môi bĩu, từ miệng nói “không có gì” đến mắt thì tránh né. Cảnh Du thì vô tư mà không hề vô ý, biết chạm tới giới hạn là rút lại liền. Hai đứa cứ như đang chơi trò kéo – đẩy, một bên kéo tới gần, bên kia đẩy ra xa nhưng không ai dứt khoát cả. Cái kiểu "bạn thân trong sáng" mà chị An nói, nghe vừa đáng yêu vừa đáng ngờ, như thể đang đặt cược xem thước dẻo kia sẽ cong lúc nào.
2025-04-09
0
『Suzuki Sonoko』⸁ᵘʸᵘ
Tình cảm chớm nở mà tưởng mình đang lùi lại. An Triết ngỡ Cảnh Du trở lại vai ông anh trai tốt bụng, ai ngờ trong từng cử chỉ lại khiến tim cậu đập loạn nhịp. Lý trí thì gào lên kỳ lạ lắm, còn con tim lại không chịu yên khi cuối tuần được người ta đích thân tới rủ đi chơi. Đúng là yêu, nhưng còn ngại, còn hoang mang. Và đáng yêu nhất là đoạn... muốn nựng má nhưng không dám. Một bước chuyển nhỏ, mà ngọt hơn cả mùa hè.
2025-04-09
0