Chương 2: Biến Cố Của Quá Khứ

Hai mươi năm trước.

Tại khu rừng thuộc làng Linh Mộc.

Lúc này, trong một khu rừng hoang đang diễn ra một trận chiến vô cùng thảm khốc, cuộc chiến này xảy ra giữa hai thế lực dòng tộc Họ Hoàng và Hàng Long Giáo.

Thời điểm ấy là khoảng 11 giờ đêm, trong khu rừng đen tối ánh sáng từ những bài Sát Chú không ngừng lóe lên, sáng cả một vạt rừng, trong chớp mắt lại tắt lịm đi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cảnh tượng cứ lặp đi lặp lại từ rất lâu.

Cả hai bên lâm vào cảnh thảm chiến từ rất lâu rồi, thương vong là điều không thể tránh khỏi, xác chất thành rừng, xương chất thành núi, máu chảy thành sông, thịt nát xương tan, gân người cuốn trên cây, màu trắng màu đỏ hòa trộn lại với nhau tạo nên một khung cảnh đúng như cõi địa ngục núi thây biển máu, la liệt trong khu rừng hoang lạnh.

Hiện tại lợi thế đang nghiêng về phía Hàng Long Giáo, lực lượng chúng đem tới gần như là gấp ba so với phía dòng tộc họ Hoàng, với số lượng tưởng chừng như áp đảo ấy sẽ nhanh chóng tiêu diệt đi, nhưng không.

Dòng tộc ấy mạnh mẽ hơn chúng tưởng tượng rất nhiều, tuy là lực lượng đông đảo, nhưng cũng phải chật vật lắm mới có thể hạ được.

Trở lại thời điểm trước khi sảy ra trận thảm chiến, mọi thứ vẫn rất bình yên, đúng như câu nói " Bình Yên Trước Cơn Bão" vậy, trong khi người của dòng tộc họ Hoàng vẫn đang vô tư với cuộc sống thường ngày, không chút mảy may suy nghĩ đến làng mình sắp phải đón nhận lấy một đại họa lớn, thay đổi toàn bộ đại cục của sau này.

Nhưng có một người trong số dân làng đó, vẫn có dự cảm không lành sắp sảy đến, đó là ông Hoàng Mạnh Quyết Trưởng Tộc họ Hoàng.

Vào đêm đó, khoảng độ 9 giờ đêm khi mọi người đã lên giường đi ngủ. Ông lặng lẽ đứng ngoài sân quan sát về tứ phía, trong lòng lúc này bất an đến kì lạ, đôi lúc ông còn đưa ngón tay lên bấm bấm, miệng lẩm nhẩm như đang suy diễn về chuyện nào đó, nhưng mọi thứ vẫn rất mơ hồ, trong lúc ông thôi diễn vận mệnh thì chỉ lờ mờ nhận được thông điệp " Diệt " càng khiến cho ông lo lắng.

Chợt ở hướng bìa rừng cách nơi ông đứng không xa, một vài thân ảnh mặc áo đen, trên lưng là chữ Sát đỏ rực vô tình lọt vào tầm mắt, hiểu rằng dự cảm và thông điệp " Diệt " của ông đã đúng, ông vội vàng cho triệu tập Hoàng Đình Sơn đến và căn dặn.

Sơn là một người đàn ông độ chừng 30 tuổi, anh là người có vóc dáng cao lớn khỏe mạnh rắn rỏi, nhưng lại rất hiền lành và chịu thương chịu khó, tuy trên người là những Bí Thuật, Cổ Pháp cao siêu, nhưng anh không bao giờ phô trương thanh thế hay là bộc lộ ra ngoài tránh tự chốc phiền toái vào thân. Là người tiếp theo thế chân chiếc ghế Trưởng Tộc thay Ông Quyết, nên là ông Quyết rất khắt khe và nghiêm túc trong việc dạy dỗ.

Anh có gia đình, vợ và một đứa con trai năm nay chừng một tuổi, anh và vợ lấy nhau khá muộn, cho nên mãi sau này 30 tuổi rồi mới có con đầu lòng.

Bấy giờ giọng Ông Quyết gấp gáp vang lên.

- Con hãy cầm lấy nó và đưa gia đình con chạy đi, phải chạy thật xa nơi này, làng ta đã có kẻ xâm nhập, không thể ở lại lâu.

Trên tay Ông Quyết là một cuốn sách có màu nâu bạc khá cũ kĩ, có lẽ đã từ rất lâu rồi, vì nó là thứ quan trọng, và Sơn cũng là người ông tin tưởng nhất, nên việc giao phó lại thứ này và thúc giục Sơn chạy trốn là điều hiển nhiên, có lẽ còn ẩn tình nào trong đó. Sơn đưa tay nhận lấy mà sốt sắng đáp.

- Sao vậy chú, rốt cuộc là có chuyện gì?

Ông Quyết khẽ thở dài.

- Ta vừa rồi đã bắt gặp những kẻ mặc áo đen, trên lưng chúng có chữ Sát lập lờ phía bìa rừng, không biết bằng cách nào, nhưng chúng đã tràn vào đến đây.

Sơn bất ngờ lắm, chỉ cần nghe đến chữ Sát là anh đã đoán ra được đó là thế lực nào, anh vội trả lời.

- Là Hàng Long Giáo sao? Tại sao chúng lại vào được đây?

Ông Quyết cũng chỉ lắc đầu mà nói ra nghi vấn của mình.

- Ta cũng không biết chắc chắn là gì, nhưng linh cảm của ta là đã có kẻ bán đứng phản bội lại dòng tộc, mà kẻ này lại có huyết thống chính nhất với chúng ta.

Sơn càng thêm bất ngờ khi nghe được tin này từ người chú của mình, như tiếng sét đánh bên tai, anh vội vàng mà thúc giục.

- Vậy thì tất cả chúng ta cùng rời đi, nếu toàn lực bỏ chạy thì nhất định sẽ thành công, không biết chúng đem tới số lượng là bao nhiêu, nhưng ít ra chúng ta vẫn có thể thử.

Ông Quyết thở dài ảo não.

- Không thể con à, nơi này là nơi tổ tiên khai hoang lập làng, lập nên dòng tộc như bây giờ, không thể nói bỏ đi là bỏ đi được, nơi đây là hồn cốt của dòng tộc chúng ta, dù có chết thì ta chỉ chết ở chính mảnh đất này.

Sơn biết, vốn nơi đây là nơi sinh ra và lớn lên của tất cả mọi người, là nói chôn rau cắt rốn, không thể nói bỏ là bỏ được, còn hương hỏa của tổ tiên bao đời, nếu rời đi thì ai là người chăm nom hương hỏa đây, anh thở dài.

- Chẳng lẽ không còn cách khác sao chú?

Ông Quyết hai mắt cương nghị, đáp.

- Con cứ yên tâm mà đi đi, chúng ta sẽ không sao, hãy nhớ cho kĩ Hoàng Đình Sơn, nhất định phải chạy thoát và nuôi đứa bé này nên người, nó là hi vọng, là hi vọng của cả dòng tộc này, mau đi đi, còn chần chừ thì ta e rằng không kịp.

Bỗng một tiếng hét thảm từ phía cuối làng vang lên.

- Trời ơi có kẻ phóng hỏa, mau mau tới dập lửa, mau...mau....

Đang căn dặn Sơn lúc chuẩn bị rời đi, bỗng từ cuối làng, tiếng kêu la thảm thiết vang lên làm ông thoáng chút hoảng hốt, vội vàng xua Sơn chạy đi, còn bản thân ông nhanh chóng triệu tập người chạy đến cuối làng.

Về phần Sơn và vợ thì cùng nhau chạy trốn, tìm cách thoát khỏi nơi này. Trước khi đi Sơn quay lại bằng một hành động bất ngờ, anh quỳ xuống trước mặt Ông Quyết mà nói.

- Cả đời này con coi chú như là cha mẹ, ngày hôm nay làng gặp chuyện con không thể giúp gì cho mọi người, trước lúc con đi, mong chú hãy nhận lấy 3 lạy này của con, hi vọng sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.

Nói rồi Sơn vái 3 vái dài trước mặt Ông Quyết, thấy hành động của thằng cháu mình như vậy, ông biết là không thể làm gì khác ngoài lặng im. Vái xong 3 vái Sơn đứng dậy mà quay người rời đi. Ông Quyết đứng đó nhìn theo gia đình của Sơn mà thở dài.

- Ta biết con cũng không còn thời gian, có thể là ngày hôm nay hoặc cũng có thể là ngày mai, cũng không thể chắc nữa, thứ lời nguyền trên người con thật sự quá là tà ác, thật xin lỗi vì đã không thể giúp gì được cho con, Nghĩa à, hãy theo chúng nó đi, nếu thật sự đã không thể cứu vãn được hai đứa nó thì ít nhất hãy thay gia đình nó nuôi dạy thằng bé cho thật tốt.

Từ phía sau một bóng người bước đến, đưa tay đặt lên vai Ông Quyết. Bóng người ấy dần dần xuất hiện, trên vai người nọ là những ngôi sao vàng lấp lánh đang tỏa ra sự chính khí cương trực, là hào khí của dân tộc ta, trên cổ áo là binh chủng thuộc lực lượng của đất nước, người kia thở dài đáp.

- Anh Quyết, mọi chuyện hôm nay đều nhờ cả vào anh, có lẽ thời thế của chúng ta đã hết, phần còn lại thì để lại cho bọn trẻ gánh vác. Em phải đi đây, tạm biệt anh, bình an nhé.

Ông Quyết cũng đưa tay lên đặt lên vai người kia, ông khẽ gật đầu.

- Nghĩa à, mọi chuyện nhờ cả vào em, hãy đi đi, cố gắng nuôi dạy đứa bé thật tốt.

Đưa chiếc mũ Kêpi lên đầu, người tên Nghĩa kia cũng vội vàng rảo bước ra ngoài, trong thoáng chốc thân ảnh người nọ cũng đã biến mất vào trong màn đêm vô tận.

Tiếng hét thảm mỗi lúc một âm vang, khi này không chỉ là một người mà là rất nhiều người đang cùng gào thét tạo nên một âm hưởng chết chóc, in hằn vào sâu trong tâm thức của những người còn lại.

- Cứu..cứu..cứu tôi với, có kẻ đánh lén, là đám người Hàng Long Giáo là bọn chúng.....

Ông Quyết nhanh chóng triệu tập dân làng đi đến nơi xảy ra hỏa hoạn. Đứng trước đám cháy, hai mắt ông lóe lên tia nghiêm nghị, giọng ông đanh thép như một mệnh lệnh.

- Tất cả hãy giữ ý chí chặn lại kẻ thù, nhất định không thể để chúng đạt được mục đích, dù có chết thì chúng ta cũng chỉ chết trên mảnh đất của tổ tiên, như vậy sau khi chết mới xứng đáng đối diện với tổ tiên ở dưới kia.

Trong biển lửa, những thân ảnh mặc áo đen trên lưng là kí hiệu Sát màu đỏ xuất hiện. Đứng đầu đám Hàng Long Giáo là một kẻ mang trên ngực trái kí hiệu Phó màu vàng, từ hắn áp khí bùng lên áp đảo.

Đi sát phía sau là ba người có kí hiệu Thần màu đỏ, cuối cùng là một đội quân hùng hậu theo sát, từ chúng tuy không có áp khí tỏa ra, nhưng Sát Khí thì vô cùng nồng đậm, tay lăm lăm vũ khí sáng loáng.

Người mang chữ Phó bước lên phía trước đối diện với ông Quyết, hắn nhìn Ông Quyết một lượt như đang đánh giá, sau một hồi lâu hắn cất tiếng, chất giọng như chuông đồng.

- Ngày hôm nay chúng mày không giao ra Cổ Tịch của dòng tộc ra thì chết, thuận tao thì sống, chống tao thì chết, ý mày sao hả lão già?

Ông Quyết nghe được lời nói mang theo sự thách thức từ kẻ kia, ông hai mắt đanh lại mà đáp.

- Muốn lấy được Cổ Tịch của dòng tộc tao thì mày phải bước được qua xác tao, không thì đừng hòng.

Tên kia ngạc nhiên lắm, nghĩ rằng người đứng đối diện mình đây phải có thực lực ngang ngửa hoặc hơn mình thì mới dám cứng đầu như vậy, nhưng áp khí từ người ông Quyết tỏa ra theo như hắn đánh giá thì cũng chỉ ngang với đám Sát Thần mà hắn đem tới, nhoẻn một nụ cười bí hiểm mà đáp.

- Mạnh miệng quá nhỉ, là tự mày đã chọn. Tất cả nghe lệnh, Giết không chừa một tên.

Đám người được lệnh, tất cả lao đến chìm trong cuộc hỗn chiến, tiếng hô như mệnh lệnh tăng thêm nhuệ khí cho đám người Hàng Long Giáo.

- Xông lên.....

- Xông lên.....

- Giết chúng cướp lấy Cổ Tịch.

Ánh lửa bùng lên giận dữ, hai bên đã có người phải nằm xuống, máu không ngừng chảy, lửa không ngừng cháy, tiếng gào thét không ngừng vang lên, tạo nên khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Nước mắt đã phải rơi, máu đã phải đổ xuống, dòng tộc họ Hoàng bị đẩy vào thế khó, không ngừng vừa đánh vừa lui, rút về phía rừng, phân tán lực lượng của đối thủ, cũng là để tìm đường thoát cho bản thân mình.

Nhưng đám người Hàng Long Giáo kia đâu có để yên, khi người của dòng tộc họ Hoàng rút về rừng cũng là lúc hàng toán Sát Lân được phân bổ xung quanh làng xuất hiện ra, chúng dần dần tụ lại thành một trận đồ bao quanh lấy đám người của dòng tộc họ Hoàng bên trong, tiếng la hét không ngừng vang lên, ánh sáng chớp tắt của những bài Sát Chú cũng đang dần yếu đi, lịm dần rồi vụt tắt.

Ông Quyết là Trưởng Tộc cũng là người mạnh nhất trong dòng tộc. Lúc này ông đã bị thương rất nặng do phải một mình phải đấu với bốn kẻ mạnh nhất của Hàng Long Giáo, dù mình là người có thực lực nhưng lấy ít đối nhiều thì điều đó luôn luôn là không thể. Chỉ riêng ba kẻ Sát Thần kia đã có thực lực tương đương với ông, chưa kể đến tên Phó Giáo Chủ, thực lực ít nhiều cũng phải gấp đôi, mặc dù từ đầu hắn ít tham chiến, nhưng chỉ riêng áp lực từ hắn tản ra đã có thể đánh giá được.

Sức người có hạn, theo thời gian thì cũng phải hao mòn, ông Quyết dần bị đè ép một cách hung bạo. Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Bị ép vào bước đường cùng, Ông Quyết đưa ra quyết định đó là " Đồng Quy Vu Tận " tự bạo Hộ Pháp của bản thân, khiến cho hai tên Sát Thần đứng cạnh đó mà chết theo.

Vụ nổ qua đi, ông khi này quỳ thụp trên đất, làn khí xung quanh người ông tỏa ra dần dần tan biến hòa vào hư không vô tận, thân thể mang nhiều vết thương chí mạng, không ngừng ộc ra từng ngụm máu lớn.

Tự bạo Hộ Pháp đã khiến cho Căn Cơ bị phế bỏ, và toàn bộ pháp lực suốt bao nhiêu năm qua biến mất, chính thức trở thành một người bình thường theo đúng nghĩa.

Trong thảm cảnh, Ông Quyết vẫn không chút sợ hãi, đôi mắt vẫn lóe lên tia nghiêm nghị, giọng nói vẫn đanh thép mà hét lớn.

- Dòng tộc ta ngày hôm nay bị tiêu diệt, nhưng sẽ không bao giờ dập tắt đi sự truyền đời. Cái thứ bán nước cầu vinh như chúng mày vĩnh viễn sẽ không đạt được mục đích của mình đâu, đến cuối cùng chúng mày vẫn chỉ là tay sai cho người ta, thật tội nghiệp.

Tên Phó Giáo Chủ nghe vậy thì cười lên khằng khặc đáp.

- Tay sai ư? Liệu rằng lão có từng nghĩ đến chuyện, một thằng tay sai có thể thay đổi cả vận mệnh của một đất nước chưa? Hay lão chỉ chui lủi trong rừng suốt ngần ấy thời gian, sống theo lối cổ hủ của các lão già thuộc thế hệ trước? Giờ lão mở mắt ra xem, đám tay sai như bọn tao sẽ làm gì?

Dứt câu nói, hắn lao đến đưa thanh kiếm to bản khắc đầy Chú Ngữ chém một đường qua cổ ông Quyết. " Bịch " và rồi ông Quyết đã nằm xuống với thân xác không được hoàn chỉnh, đầu lìa khỏi xác, hai mắt mở trừng trừng hướng về đám người Hàng Long Giáo. Sau khi chết trên khuôn mặt của Ông Quyết vẫn ánh mắt căm thù mang đầy sự nghiêm nghị ấy, khiến cho tên Phó Giáo Chủ cũng cảm thấy ngạc nhiên.

- Lão cứng hơn tôi nghĩ đấy? Không ngờ cái dòng tộc nhỏ bé này lại có những người cứng rắn như vậy, thật là đáng ngưỡng mộ.

Ông Quyết chết trong sự bi thương của những người còn sống đang phải chiến đấu vì dòng tộc, đó như một hồi chuông cảnh tỉnh về thảm cảnh đang diễn ra, mọi kết cục dường như đã được số phận an bài.

Đầu ông Quyết được Hàng Long Giáo đưa về bản giáo, giao cho một người có cùng huyết mạch với ông, kể từ giây phút này, người mạnh nhất của dòng tộc họ Hoàng đã chính thức nằm xuống.

Ít lâu sau những người cuối cùng của dòng tộc họ Hoàng cũng đã nằm lại, họ đã chiến đấu rất kiên cường vận dụng tất cả những Bí Pháp, Cổ Thuật cả đời mình ra sức cản kẻ thù, nhưng cuối cùng vẫn là kết quả diệt tộc, ngôi làng tồn vinh theo từng năm tháng ấy, đến nay đã hoàn toàn biến mất, hóa vào thành cát bụi của thời gian, chỉ còn lại dấu tích của cuộc hỏa hoạn năm đó.

Tên Phó Giáo Chủ đứng đó lẳng lặng nhìn toàn cảnh sau tàn cuộc của trận đại chiến, trong lòng hắn không chút mảy may động lòng thương xót, vốn từ ngày hắn bước chân vào con đường này, đã xác định rằng không còn ngày quay trở lại, tay đã nhuốm máu thì làm sao nói buông bỏ là buông bỏ cho được.

Cho nên việc của ngày hôm nay cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng để tâm. Thứ hắn nhắm đến là mục đích vô cùng to lớn nhưng mang đầy sự hoang đường kia, nếu có thể biến mục đích thành sự thật thì sẽ như thế nào. Đang đứng lặng im, bỗng phía sau hắn có giọng nói gấp gáp vang lên.

- Báo Cáo Phó Giáo Chủ, nhận được tin báo từ lực lượng do thám báo lại, có một gia đình gồm ba người đã cùng nhau chạy trốn cách đây không lâu, chúng ta có cần đuổi theo không?

Quay lại, Phó Giáo Chủ nhìn tên vừa lên tiếng, mà nói.

- Kệ chúng nó đi, việc của ta ở đây đã xong, việc còn lại để Sát Thần Kha lo liệu, các ngươi thu dọn hiện trường rồi rút về bản giáo.

- Rõ Thưa Phó Giáo Chủ.

Nhận lệnh, tên kia nhanh chóng quay đi thực hiện nhiệm vụ. Một hồi lâu sau Hàng Long Giáo thu quân rút khỏi làng Linh Mộc, để lại đây cái ác chúng vô tình đã gieo nên.

Để tiêu diệt dòng tộc họ Hoàng, thì phía bên Hàng Long Giáo cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ, lực lượng Sát Quân và Sát Lân của bọn chúng chết hơn phân nửa, ba Sát Thần thì chết hai người do Ông Quyết bạo pháp, một kẻ bị thương nặng, còn riêng Phó Giáo Chủ thì cũng bị thương, tuy không quá nặng nhưng sẽ rất lâu mới khôi phục hoàn toàn.

Tuy là ảnh hưởng đôi chút về nhân số, nhưng về tổng thể thì đã đạt được mục đích, tiêu diệt đi một dòng tộc lớn thì cái giá này là xứng đáng, còn về Cổ Tịch thì ở một diễn biến khác.

Hot

Comments

Ms S.

Ms S.

Không ngờ twist cuối cùng lại là như vậy 🤯

2024-12-23

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play