Seri: Đồng Thầy Trần Triều

Seri: Đồng Thầy Trần Triều

Hồi 1: Dòng Tộc Diệt Vong Chương 1: Giấc Mơ Hỗn Loạn

Trong cơn ác mộng. Những cảnh tượng vô cùng lạ lẫm xuất hiện, chúng không ngừng lặp đi lặp lại như tra tấn thần kinh của người đang phải chứng kiến, hình ảnh chân thực như bản thân mình đang có mặt trực tiếp, những lời nói vang lên in hằn vào tâm trí không cách nào phai mờ, nó như là một lời nguyền, một lời nguyền của xa xưa áp lên thân xác người bị nguyền rủa, vận mệnh đã được định đoạt, và sứ mệnh đã được giao, buộc bản thân mình phải bước lên con đường đã được định sẵn.

Tại một ngôi làng nhỏ bình yên thuộc một vùng núi Phía Bắc nước ta, ngày tháng quanh năm ngôi làng này luôn luôn bình yên một cách lạ thường, người dân nơi đây sống hòa thuận vui vẻ tối ngày có nhau, bề ngoài mà người bình thường có thể thấy là vậy, nhưng sâu trong con người họ, là một thứ vô cùng bí ẩn được truyền đời suốt bao năm tháng.

Đó là ngôi làng của dòng tộc họ Hoàng. Dòng tộc này đã tồn tại từ rất xa xưa, chính xác hơn là thời chính quốc Văn Lang, tồn tại theo dòng lịch sử cho đến nay. Trải qua thời thế thăng trầm, lúc suy lúc bại, nhưng sự truyền đời là thứ không bao giờ biến mất.

Đến nay tuy vẫn còn rất nhiều chi họ Hoàng rải rác khắp nơi trên đất nước hình chữ S này, nhưng họ đã dần trở thành những người bình thường, không còn biết đến sự tồn tại của các thế lực âm tà, chỉ còn số ít bộ phận là vẫn giữ được sự truyền đời của các Bí Pháp, Pháp Thuật, các bí mật của lịch sử. Và đó chính là ngôi làng tôi muốn kể đến. Làng Linh Mộc, Tân Trào...

Vào một đêm của ngày nọ, ngôi làng ấy đã sảy ra một sự việc thảm khốc, cho đến sau này khi nhắc lại, những người biết sự thật thì chỉ lắc đầu thở dài vì tiếc nuối, còn những kẻ gây ra lại ung dung tự tại như chưa từng có chuyện gì.

Khi này thời điểm đã là nửa đêm, mọi người đã lên giường nghỉ ngơi sau ngày làm việc mệt mỏi, để lại khung cảnh có phần yên ắng, ảm đạm.

Bỗng, một ngọn lửa lớn bùng lên đánh thức người làng dậy, giọng người đàn ông lớn tuổi vang lên mang theo sự hối thúc vội vàng.

- Chạy đi, hãy đưa đứa bé này về nơi an toàn, nó là hi vọng của dòng tộc ta.

Thời gian cấp bách, người kia không ngừng lên tiếng căn dặn trước lúc rời đi.

- Hoàng Đình Sơn, ta biết dòng tộc này gặp phải nạn lớn, nhưng nó sẽ không bao giờ dập tắt, sự truyền đời của dòng tộc ta mãi mãi tồn tại, con hãy nhớ lấy.

Hoàng Đình Sơn vội vàng lên tiếng hỏi.

- Chú, tại sao mọi người không cùng nhau chạy trốn?

Người kia thở dài mà đáp.

- Nơi này là nơi tổ tiên đã khai phá lập làng, lập nên dòng tộc như bây giờ, không thể nói đi là đi được, có chết thì ta vẫn sẽ ở lại đây chết trên chính mảnh đất này, mau đi đi, chậm trễ ta e rằng không kịp nữa.

Im lặng một hồi lâu, khi này lửa bùng lên càng lúc càng dữ dội, những tiếng kêu than vang lên càng lúc càng thêm ai oán. Lòng nóng như lửa đốt, người kia không ngừng hối thúc.

- Hoàng Đình Sơn, hãy nhớ lời ta căn dặn, đi đi hãy đi thật xa nơi này.

Ngôi làng chìm trong biển lửa, chúng điên cuồng nuốt trọn tất cả mọi thứ đang cản trở đường đi của nó, khói tỏa ra kín cả một khoảng trời rộng lớn, cảnh tượng thê lương diễn ra trong màn đêm vô tận.

Trong biển lửa ấy, những bóng người mang trên mình chữ Sát xuất hiện.

- Nhất định phải tìm ra Cổ Tịch của dòng tộc chúng nó, kế hoạch thành hay bại là quyết định ở lần này, các ngươi xông lên, đừng để xót lại thứ gì.

Cả hai bên lao vào giao chiến một cách kịch liệt, Sát Chú lóe sáng lên, những thân xác bị nằm lại la liệt, máu đã phải đổ xuống nhuộm cho mảnh đất này là sự đau thương, đầy bi thảm.

Hùng buồn bã nhìn khung cảnh tang thương lúc bấy giờ, từ anh khẽ buông một hơi thở dài đầy tiếc nuối. Làn sương mờ ảo che phủ khung cảnh ngôi làng ấy, đưa Hùng đến nơi khác, một diễn biến khác.

Cùng thời điểm xảy ra đại chiến ở làng Linh Mộc, tại một con ngõ nhỏ thuộc Thị Trấn, trong đêm khuya giọng trầm khàn của một người đàn ông chừng ngũ tuần vang lên.

- Khốn kiếp, mày dám hủy đi Cổ Tịch của dòng tộc, hậu quả hôm nay mày sẽ phải nhận lấy. Đi chết đi.

Có vẻ như hắn lúc này đang rất tức giận, hai mắt vằn lên từng tia máu hằn học, hàm răng nghiến chặt tạo thành những tiếng ken két đầy sự độc đoán. Cơn giận dữ đã lên đến đỉnh điểm, người kia tay nặn Quyết, miệng đọc chú mà quát lên.

- Dương Linh Quỷ Sát. Diệt..

Dứt câu Chú, từ sau lưng người kia, thân ảnh quỷ dị xuất hiện cùng với Sát Khí nồng đậm như sương, thứ đó dương cặp mắt thập phần tà ác nhìn về người đối diện, Âm Phong lạnh lẽo từ tứ phía kéo đến bao trùm lấy khung cảnh.

Dưới ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo, thân ảnh quỷ dị ấy lao vọt đến, đưa những móng vuốt sắc lẹm xẻ đôi người đối diện ra làm hai mảnh. Máu và nước mắt rơi xuống, hòa vào lại với nhau thành thứ hỗn hợp tanh đắng, tanh của mùi máu, đắng của nước mắt.

Giọng người kia lại trầm trầm vang lên.

- Người của dòng tộc nhà Trần sao? Hay là Atula Huyết Quỷ? Mày nghĩ mày có thể làm gì được? Hãy cứ chìm trong sự tức giận đi, sẽ sớm thôi...Hahahaaaaa

Đối diện, giọng của người phụ nữ vang lên, âm điệu mang theo sự oán hận đến cùng cực vì đã mất đi tất cả.

- Cấm Thuật " Atula Huyết Quỷ " Khởi....hãy giết hắn đi, ta đã giải phong ấn bây giờ thân thể này là của ngươi.

Cảnh tượng ở con ngõ nhỏ khép lại, làn sương che phủ, đưa Hùng về một nơi khác.

Bấy giờ trên một đỉnh núi cao, thân ảnh một người đứng trầm lặng hướng ánh mắt về phía xa xăm mà thở dài.

- Hậu Nhân của dòng tộc họ Hoàng, ta kì vọng rất nhiều ở con, hi vọng tháng năm sau này con sẽ trở thành một con người chính nghĩa, đi theo đúng con đường mà cả dòng tộc đã kì vọng? Hoàng Thiên ta già rồi, mọi trách nhiệm con hãy cố gắng gánh vác lấy nó.

Người đó quay lưng bước đi, để lại phía sau là màn đêm tịch mịch đáng sợ.

Hùng như chiếc bóng mờ ảo, anh phải chứng kiến tất thảy các sự kiện của quá khứ, giống như một điềm báo trước của một thế lực tâm linh, đang muốn truyền tải một dữ kiện vô cùng quan trọng, tâm trí rối bời, đôi mắt biểu lộ sự sâu xa sầu thảm xa xăm. Khung cảnh ấy vậy lại biến mất, thay vào đó là một nơi khác.

Tại một ngôi làng xa lạ, trong một đêm lạnh giá, trời rét căm căm. Tiếng của người đàn ông đã ngoài ngũ tuần vang lên, kèm theo hành động quỳ lạy van xin.

- Cậu Đế, tôi cầu xin cậu hãy cứu lấy con tôi, đừng làm nó bị thương, tôi xin cậu mà.

Người được gọi là cậu Đế thấy vậy vội nói.

- Mọi người mau đưa em nó về bản điện của tôi mau lên.

Ngồi trên sập hầu, tiếng của Thủy Thần Yết Kiêu Tả Tướng Quân Đệ Nhất Đô Soái Thủy Quân Nhà Trần sang tai.

- Thanh Đồng, Chuẩn Bị Thượng Đồng Sát Quỷ....

Cậu Đế đưa tay kéo chiếc khăn trùm đầu màu đỏ xuống, miệng quát lớn.

- Thượng Đồng Sát Quỷ.... Cung nghênh Thủy Thần Yết Kiêu " Phạm Hữu Thế" Thượng Đồng....

Thủy Thần Yết Kiêu ứng bóng thi triển ra những phép vô cùng uy nghiêm của đồng nhà Trần, khiến cho nữ quỷ và mọi người hết hồn hết vía vì sự kinh sợ của các phép, và sự uy nghiêm lẫm liệt của Ngài.

Lúc sắp thu phục được nữ quỷ. Bỗng nhiên, bằng một cách không ai ngờ tới, nữ quỷ đột ngột thoát xác chạy đi, nhưng không được lâu, bên ngoài, tiếng của một người thanh niên trẻ tuổi vang lên, mang theo sự uy nghiêm không kém.

- Hoàng Tộc Bí Pháp, Bỉ Ngạn Đồ, Khai....

Hoa Bỉ Ngạn xuất hiện ra trong bán kính vô cùng rộng lớn, đâm trồi nảy nở mọc kín mít màu hoa đỏ trên đất, từ chúng tỏa ra áp khí áp bức đến nghẹt thở, khiến nữ quỷ bên trong vô lực mà chịu trận. Ngay sau đó Hùng lao tới với Sát Chú ánh tím trên tay, một chưởng vỗ đến khiến nữ quỷ như muốn tan hồn lạc phách, tiện tay anh xách nữ quỷ đi vào bên trong bản đền.

Đứng trước gian điện thờ các vị Tiên Thánh trong hàng ngũ Tứ Phủ, Trần Triều, anh choáng ngợp vì sự uy nghiêm bề thế, trên sập hầu là một thanh niên đang ngồi xếp bằng, hướng ánh mắt có phần kì lạ về anh mà lên tiếng hỏi.

- Cậu là ai? Tại sao cậu lại biết bí thuật của dòng tộc họ Hoàng?

Trong vô thức Hùng khẽ đáp.

- Hoàng Thanh Hùng, hậu nhân dòng tộc họ Hoàng, đời thứ 19. Cậu ắt hẳn là Trần Minh Đế?

Cậu Đế sau khi nghe Hùng xác nhận thân phận và biết được tên mình thì kinh ngạc mà đáp.

- Đúng vậy, là em, em đã chờ đợi anh từ rất lâu rồi, không ngờ ta gặp nhau lại trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy.

Trong sân nhà Cậu Đế, Hoan lặng lẽ lao chồm tới Hùng mà cắn, bỗng từ cánh tay truyền tới cảm giác đau nhói, nhìn lại thì đã thấy Hoan cắn vào cánh tay mình từ lúc nào, thấy thế anh liền hét lên.

- Aaaaaaaa, Sao suốt ngày cắn người ta thế, đau chết đi được.....

Hùng lúc này như một bức tượng, anh lặng người chứng kiến mọi sự, lục lại trong trí nhớ, rà soát lại quá khứ xem mình đã từng trải qua cảnh này chưa, nhưng mọi thứ đều rất xa lạ, có lẽ đây là những hình ảnh của tương lai truyền tới chăng. Khẽ thở dài sương mù lần nữa lại bao trùm lấy khung cảnh này và đưa anh đến một diễn biến khác.

Trong một văn phòng công an Thành Phố, Hùng và Cậu Đế lúc này đã bị còng tay mà quỳ trên mặt đất, trước mặt hai người chiếc ghế từ từ xoay lại đối diện, để lộ ra một người trên thân mặc quân phục, cầu vai 3 sao 2 gạch, khuôn mặt cảm giác không giận mà uy khiến cho hai người Hùng cảm thấy bị áp lực đè nặng, tiếng người kia vang lên đầy sự đanh thép.

- Hai cậu đã bị bắt...vì tội tuyên truyền mê tín dị đoan.... Tôi là Thượng Tá Phạm Đình Long, Đội Trưởng Đội Điều Tra Thành Phố....

Hùng như ngẩn người đi sau khi nghe thấy và nhìn thấy số hiệu, biển tên trên ngực áo của người kia. Anh nghiến răng.

- Ông là Phạm Đình Long sao? Không ngờ Giáo Chủ Hàng Long Giáo lại là một Thủ Trưởng công an, thật không thể ngờ được.

Cậu Đế hét lên trong sự tuyệt vọng, trước mắt cậu là thân thể Hùng đã thấm đẫm một màu máu đỏ, anh đang không ngừng thi quyết niệm chú.

- Đừng...Hùng....anh làm vậy sẽ chết, vì dòng tộc xin anh nghĩ lại....

Hùng ngã vật xuống, cả người anh đã mềm nhũn, hơi thở yếu dần, trước khi mất đi ý thức, anh nhìn thấy một người quen thuộc xuất hiện, anh đã từng nhìn thấy hình ảnh của người này trên bức bích họa ghi lại gia phả nhà mình, anh thều thào.

- Sư Tổ? Là người sao?

Người được gọi là Sư Tổ xuất hiện đi đến đỡ thân thể Hùng, khẽ thở dài nói.

- Cứng rắn mạnh mẽ lên, là người mang hai dòng máu của hai dòng tộc Hoàng, Trần chưa bao giờ phải chịu thua trước mọi hoàn cảnh. Chúng ta không cho phép sự yếu đuối xuất hiện.

Mọi thứ cứ lần lượt diễn ra. Hết sự kiện này tiếp nối đến sự kiện khác, anh vô cùng khó hiểu, nếu chỉ là ác mộng thì cũng chỉ tái hiện lại toàn cảnh của quá khứ thôi, nhưng đằng này lại khác, nó cứ vậy mà tiếp diễn các sự kiện của tương lai, rốt cuộc là do thế lực nào đứng đằng sau thao túng tất cả, để cho anh chứng kiến toàn bộ đại cục. Khẽ buông tiếng thở dài, mọi thứ lại dần biến mất đi, thay vào đó lại là một cảnh tượng khác, một diễn biến khác.

Tại một hang động cổ quái vô cùng rộng lớn, Hùng đang đứng đối diện với kẻ được gọi là Kẻ Phản Tộc, cũng là Sát Thần thứ nhất của Hàng Long Giáo, cả hai bên đã đứng vậy nhìn nhau một lúc lâu, không chịu nổi sự yên tĩnh người kia lên tiếng.

- Là Thánh Khí sao? Mày tại sao lại có được hai thứ sức mạnh trên một cơ thể? Chẳng lẽ lời tiên tri của lão đã đúng, không thể được, ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Hùng đứng đối diện gầm lên trong sự giận dữ.

- Lũ chó Hàng Long Giáo chúng mày phải chết, lũ Sát Thần chúng mày phải chết. Tao sẽ thay mặt dòng tộc đòi lại món nợ năm xưa. Chết đi...

Bị đánh văng về sau, người kia biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp, mắt hắn thì không ngừng rà soát một lượt như đang đánh giá người thanh niên trẻ tuổi này, lát sau hắn cất tiếng.

- Hậu Nhân dòng tộc họ Hoàng đây sao? Mạnh lắm, lão Quyết ngày đó trình độ chắc cũng chưa được một nửa của mày bây giờ, trong khi thời thế này linh khí đã không còn được như trước, vậy mà mày vẫn bước chân lên con đường Cường Giả, thật là làm người khác bất ngờ mà. Nói nhiều không bằng hành động, vậy tao sẽ cho mày xem, Thống Khổ Tu Pháp là như thế nào?

Đứng trước thân thể đang nằm bất động trên đất, Hùng cả người toàn là những vết thương lớn, những chỗ cảm tưởng như lộ ra cả xương trắng hếu, vài chỗ máu đã đông lại hiện ra ra vết thương nham nhở ghê rợn, sau đại chiến anh vẫn là người còn đứng vững trên chiến trường, anh nhìn người kia mà nói.

- Hoàng Việt Kha, lão thua rồi, đừng cố gắng thêm nữa kết cục này vốn trời đã định, không thể thay đổi, hãy chấp nhận lấy nó tự ăn năn hối cải về những chuyện xấu mà bản thân mình đã làm.

Lão Kha gào lên trong sự tuyệt vọng, vốn lão sẽ không bao giờ nghĩ đến cái ngày mình phải nằm xuống dưới tay của kẻ khác, sự cố gắng trong suốt 20 năm qua, mọi toan tính trong lão khi này đã hoàn toàn sụp đổ.

- Hoàng Thanh Hùng, mày giỏi lắm, con trai của thằng Sơn và con Phương giỏi lắm, chúng mày đã nhìn thấy gì chưa? Chúng mày nhìn đi, xem là chúng mày đã tạo ra một thứ gì? Nó là quái vật chứ không thể còn là con người nữa.

Khung cảnh tại nơi Đại Chiến khép lại, tại nơi làng quê vô cùng quen thuộc, tuy đã rời xa gần chục năm nhưng khi trở lại thì mọi thứ vẫn vậy, vẫn giống như cái ngày anh rời đi hoàn thành sứ mệnh của đời mình. Đó chính là Làng Ẩn, Tân Trào. Đứng trước một cổng rạp đám cưới, anh nhìn người con gái anh từng thương mà nói.

- Tạm biệt em, người con gái anh từng thương, hôm nay là ngày vui của em mà, đừng khóc như vậy, cô dâu mà khóc như vậy là xấu lắm đó, biết chưa? Thôi ngoan nào, nín đi em, đừng khóc nữa, người ta cười em kìa.

Người con gái khóc thút thít trong ngày cưới của mình, những giọt nước mắt hối hận muộn màng rơi xuống, cô nói bằng chất giọng nghẹn ngào đầy xúc động.

- Em xin lỗi, lời hứa năm ấy đã không hoàn thành được, em đã không chờ được anh về, em thật có lỗi, em không còn mặt mũi nào để gặp anh nữa, em đúng là kẻ tồi, em không đáng sống trên đời này nữa.

Hùng nở một nụ cười ngọt ngào, nụ cười này đã từng làm cho cô phải thương nhớ suốt thời gian dài, nhưng thật buồn thay có lẽ đây là lần cuối cùng cô còn được nhìn thấy nụ cười ấy, chỉ sau ngày hôm nay thôi, cô sẽ chính thức bước lên xe hoa về nhà chồng, và chính thức là vợ của người ta, Hùng vẫn ngữ điệu điềm tĩnh vui vẻ mà nói.

- Đừng tự trách bản thân mình nữa được không? Cũng tám năm rồi, thanh xuân của em ngắn lắm, đừng để nó lãng phí như vậy, nếu nói người thất hứa thì phải là anh, anh đã để em phải chờ đợi lâu như vậy, anh mới là người có lỗi. Nhân ngày hôm nay là ngày vui của em, em nghe những lời anh dặn nhé.

Hít lấy một hơi thật sâu Hùng nói tiếp

- Sau hôm nay em chính thức là vợ người ta, về đó em hãy ngoan ngoãn làm con hiền dâu thảo, luôn luôn phải nghe lời gia đình bên ấy, tuyệt đối không được làm gì có lỗi và ảnh hưởng đến bố mẹ và gia đình bên ấy nghe chưa? Cũng tới giờ rồi, em vào đi kẻo mọi người chờ. Anh phải đi rồi, sau cùng anh chúc em trăm năm hạnh phúc.

Hùng lòng đau như cắt khi nhìn cảnh tượng có lẽ cả đời này anh không bao giờ muốn chứng kiến, vì sao ư, vì đây là người đã từng cho anh cảm giác yêu là gì, và cũng là người con gái đầu tiên của đời mình, trong giấc mơ anh hai mắt đã ướt đẫm lệ, ở thực tại cũng vậy, trên chiếc giường ọp ẹp của mình, anh cũng đã tuôn những giọt lệ của sự buồn tủi. Khẽ thở dài mà gạt nước mắt, bỗng phía sau anh tiếng của một người con gái khác vang lên.

- Anh à, mình cưới nhau được không? Em nghĩ đến giờ phút này mọi chuyện đã ổn thỏa, cũng nên tính đến chuyện yên bề gia thất?

Hùng sững sờ, anh chợt nhận ra rằng mình nay đã 30 và ông mình cũng đã già, mọi thứ lướt qua trong thoáng chốc, mới đó đã là 8 năm về sau, hai mắt rưng rưng khi nhớ đến những sự kiện mình phải trải qua trong quá khứ. Anh khẽ gật đầu đáp.

- Chúng ta không còn trẻ nữa, thời nhiệt huyết ấy trôi qua rồi, tất cả đã được an bài, chúng ta cũng vậy, đúng không?

Trong căn nhà nhỏ lụp xụp quen thuộc, mọi thứ từ tuổi thơ vọng về làm khơi gợi lên sự xúc động trong sâu thẳm con người cứng cỏi ấy, người đàn ông rắn rỏi ngày đó nay lưng đã còng, mắt đã mờ đi vì tuổi già, tai có phần lãng đi, mái tóc bạc phơ màu trắng tuyết, lúc nhớ nhớ quên quên. Ông Nghĩa năm nay đã 80 tuổi, sau nhiều biến cố của thời gian, và sự lão hóa của tuổi già, giờ đây đã không còn là ông của ngày xưa.

Nhìn ông mình đã già, Hùng xúc động lao tới ôm trầm lấy ông mà khóc như đứa trẻ, mọi cảm xúc ùa về làm anh không khác gì đứa trẻ của 20 năm về trước khi gặp phải chuyện buồn bực.

Sau một hồi xúc động, anh bình tĩnh lại mà nói.

- Ông à, mọi chuyện đã khép lại, giờ là lúc đón chờ tương lai mới mở ra, như ông vẫn thường căn dặn, đời người ngắn ngủi nếu không nắm bắt kịp thời thì mọi thứ sẽ là vô nghĩa, vậy nên ngày hôm nay cháu xin phép thưa ông chuyện này? Đó là....lấy vợ....và phần đời còn lại hãy để cho người cháu bất hiếu này được chăm sóc cho ông.

Giọng nói khàn khàn của người vang lên.

- Ông chờ ngày này lâu lắm rồi, nhưng chỉ tiếc là, con Duyên nó đã...haizzz

Hùng cũng buồn bã lắm khi đã biết mọi sự, anh trả lời ông Nghĩa bằng chất giọng nghẹn ngào.

- Ông à, chuyện đó cháu biết, cháu cũng cảm thấy có lỗi khi để người ta chờ suốt 8 năm qua, thanh xuân của người con gái ngắn lắm, thôi thì hãy để cho số phận an bài mọi chuyện. Nhưng ông yên tâm, hôm nay cháu đưa về một người, có lẽ ông sẽ ưng thuận cho cháu. Hoan ơi... Em vào đây đi....

Sương mờ bao phủ, giấc mơ khép lại.....

Tân Trào một đêm mưa, ánh chớp sáng xanh lóe lên cùng tiếng nổ vang trời, " Ầm " Hùng giật mình tỉnh dậy sau tiếng sấm nổ chát chúa, lúc này cả người anh mồ hôi đã đầm đìa, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, chợt thấy khóe mắt mình ươn ướt, anh chợt ngẩn người suy nghĩ.

- Có lẽ là mồ hôi thôi, sao mình có thể khóc được chứ?

Sau một hồi định thần lại, anh chợt nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, ngoài kia từng hạt mưa lộp độp rơi xuống khiến khung cảnh càng ảm đạm thêm, thở dài một tiếng anh nhấc thân thể mệt mỏi bước ra ngoài hiên, mưa càng lúc càng lớn khiến cho tâm trạng anh càng thêm thẫn thờ nghĩ về cơn mơ anh vừa trải qua.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play