Chương 3: Chạy Trốn

Ở một nơi khác.

Tiết trời đông chí những cơn gió bấc ùa về làm cho ai cũng phải rùng mình vì cái rét cắt da cắt thịt. Bầu trời không còn trong xanh, nắng cũng dần tắt lịm. Trên nền trời chỉ còn lại một màu xám xịt không khỏi gợi cảm giác thê lương, ảm đạm. Càng về đêm sương rơi ngày càng một nặng, cái lạnh cũng theo vậy mà nhân đôi.

Mười hai giờ đêm.

Lúc này mọi người đã nằm cuộn mình trong tấm chăn ấm dày cộp và đưa mình vào giấc ngủ ngon sau một ngày làm việc và học tập mệt mỏi. Đêm lạnh giá ấy tưởng chừng như yên bình cứ thế mà trôi qua, nhưng không, sóng gió lúc này mới thật sự ập đến.

Mười hai giờ năm mươi chín phút

Tại một con ngõ nhỏ cuối thị trấn lúc này, trong cảnh đêm khuya thanh vắng, dưới làn sương mờ ảo xuất hiện ra ba bóng người đang dìu dắt nhau mà chạy thục mạng, trên người họ là những vết thương lớn nhỏ không đều, máu thấm ra nhuộm đỏ chiếc áo họ đang mặc bốc lên cái mùi tanh tanh ngai ngái.

Theo sát phía sau gia đình ấy là một toán người khá đông độ chừng 20 người đang ra sức đuổi theo, trên tay loang loáng ánh sáng sắc lạnh của kim loại, ai nấy trên mặt cũng đằng đằng Sát Khí như muốn ăn tươi nuốt sống gia đình kia vậy.

- Đứng lại......

Tiếng hô hoán, tiếng gào thét vang lên ầm ĩ náo động cả con ngõ nhỏ.

Nhưng có điều kì lạ, trong cảnh đêm khuya như vậy, tiếng chửi rủa, tiếng gào thét và cả tiếng chạy to như vậy mà người dân xung quanh vẫn không chút động tĩnh, giống như nơi đây là của bọn chúng vậy.

Thực chất là không phải, vốn người dân họ nghe thấy cả đấy, nhưng không ai muốn chạy ra can ngăn là vì, tại nơi Thị Trấn này, cứ cách vài đêm sẽ có một vụ bọn xã hội đen thanh toán đuổi giết lẫn nhau, hồi trước cũng từng ra can ngăn đấy, nhưng can không thấy đâu, mà ngược lại chỉ nghe thấy tiếng khóc lóc của người thân họ hàng xung quanh thôi, đâm ra cũng sợ nên không dám ra xem là như vậy.

Bấy giờ tếng hét của đám người phía sau càng lúc càng dữ dội, mang theo âm điệu hùng hổ.

- Mau lên, nhất định phải bắt được chúng nó, đừng để nó thoát.

- Đứng lại...

-Đứng lại....

- Để tao bắt được thì đừng có trách? Chó chết mà.

Dưới những ánh đèn đường đang hắt ra ánh sáng yếu ớt soi tỏ trên lưng bọn chúng là kí hiệu " Sát " đỏ rực. Cả hai bên, kẻ chạy, người đuổi, tạo ra cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Càng đi sâu vào bên trong, ánh đèn đường càng ít đi, chỉ lác đác vài cái cách nhau cả một đoạn đường dài, có những bóng đèn còn chớp tắt liên tục như hết công suất hoạt động, chuẩn bị bỏ vào đống phế thải chờ hủy.

Đang tìm đường chạy trốn, bỗng trong tâm thức của người đàn ông kia vang lên giọng nói quen thuộc.

- Sơn à, ta biết thời gian của con cũng chẳng còn nhiều, ta thật sự lấy đó làm hối tiếc và xin lỗi con vì không thể giúp gì được, con hãy cố gắng thêm một đoạn nữa, chú Nghĩa đang chờ con, chú ấy sẽ thay gia đình con chăm sóc cho đưa bé.

Câu nói mang theo sự buồn bã, làm Sơn cũng phải thở dài vì đại cục, vốn anh cũng hiểu rằng trong người mình đang mang cái thứ tà ác, sống cũng chẳng thọ, cho nên sống được ngày nào hay ngày đó. Sơn lên tiếng tự hỏi.

- Chú ấy đang ở đâu? Tại sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện chứ?

Trong lòng anh nóng như lửa đốt, ruột gan như đang bị hàng trăm hàng ngàn con kiến cắn xé, nhộn nhạo khó chịu vô cùng, vừa nói anh vừa không ngừng quan sát, đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó, nhưng mọi thứ vẫn như vậy, im ắng không một bóng người.

Cùng lúc này ở một nơi khác trong cùng con ngõ ấy. Bấy giờ một người bí ẩn cả người vận lên bộ trang phục màu đen sì chỉ để lộ hai con mắt, đang đứng đối diện với người mặc áo xanh, cầu vai là ánh vàng của chính khí, cương trực. Đoạn người kia nói.

- Anh Nghĩa, chuyện về dòng tộc của anh thì tôi rất lấy làm tiếc thương, nhưng chúng ta vẫn còn hi vọng, tôi đã đánh đổi nửa đời của mình để nghiệm ra được đại kết cục, thành hay bại là ở cuộc gặp gỡ của Hậu Nhân Dòng Tộc Họ Hoàng và Người Mang Căn Đồng Trần Triều tên là Trần Minh Đế 20 năm về sau. Tôi chỉ có thể cho anh biết như vậy, việc còn lại anh biết mình phải làm gì chứ?

Người được gọi là Anh Nghĩa nghe thấy vậy thì mơ hồ hỏi.

- Anh là ai? Tại sao anh lại xuất hiện để cản đường tôi trong giờ phút này? Anh thật sự muốn gì?

Nghe vậy người kia xua tay nói.

- Anh hiểu nhầm rồi, tôi đến đây là để giúp anh và cậu bé kia tránh đi một kiếp, như tôi đã nói, anh nhất định phải nghe theo lời sắp xếp của tôi, như vậy mới có thể tránh khỏi nạn diệt tộc, hậu nhân sau này sẽ làm nên việc lớn, anh tin tôi đi, tôi không có lý do gì để lừa anh cả, tôi đến đây với sự trân thành....

Anh Nghĩa bấy giờ đáp.

- Vì lý do gì tôi phải nghe theo anh? Trong khi đó tôi không biết anh là ai? Thân phận thật sự là gì?

Người kia thở dài đáp.

- Tôi cũng không dám giấu gì anh, tôi là người của dòng tộc nhà Trần, lý do tôi xuất hiện ở đây là do đứa em gái tôi đang gặp nạn, nhưng đến cuối cùng thì vẫn không thể tránh khỏi. Là ý trời....

Nghe đến đây, Anh Nghĩa như đã hiểu ra được điều gì, đoạn anh hỏi tiếp.

- Anh là....Nhưng tại sao anh lại có mặt ở đây?

Người kia đáp.

- Cái này tôi không thể tiết lộ thiên cơ, thiên ý đã quyết thì hãy làm theo như sự sắp xếp, anh mau đi đi, tôi cũng phải đi rồi, nếu có duyên thì sẽ còn gặp lại. Tạm biệt....

Vừa nói dứt câu, người kia nhanh như chớp thoắt cái đã không còn thấy bóng dáng đâu, chỉ để lại một chút phảng phất của làn Thánh Khí màu vàng vương lại, bấy giờ anh Nghĩa thở dài nói.

- Hi vọng điều của anh thông báo là thật.... Tôi đặt cược toàn bộ sự tin tưởng vào lần này....

Cùng lúc này, tiếng gọi của một người đàn ông vang lên ngay phía trước cách một khoảng khá xa, vội đưa ánh mắt nhìn đến, dưới những ánh đèn đường nhập nhoạng Anh Nghĩa lờ mờ nhận ra đó là ai? Và đó không ai khác, chính là gia đình của Sơn đang càng lúc càng chạy đến gần mình, đoạn anh lên tiếng đáp.

- Ta ở đây, mau lên....

Cách đó không xa, nơi không có ánh đèn đường hắt xuống, xuất hiện một người mặc áo xanh, trên vai là những ngôi sao lấp lánh, với đôi mắt đang phát ra ánh sáng vàng đứng lặng im như đang chờ đợi điều gì, nghe được giọng nói cùng với ánh mắt ấy, người phụ nữ liền vui mừng trong thảm cảnh, tăng cước lực lao tới người nọ.

- Thưa chú, đây là....

- Chú biết rồi, hai đứa cứ yên tâm, chú sẽ thay gia đình nuôi dưỡng chăm sóc cho đứa bé thật tốt, hãy cẩn thận nhé.

- Vâng

Nói rồi cô lại tiếp tục chạy đi, trong quá trình tẩu thoát, gia đình kia đã dùng vô vàn mưu kế nhằm cắt đuôi đám người truy đuổi. Nhưng không sao thành công được. Đám người kia không khác gì cao da chó, bám chặt lấy gia đình ấy như hình với bóng, bám lấy không thôi. Sau một hồi đuổi bắt không may gia đình kia đã bị vây lại, thấy không còn đường thoát, người đàn ông nhìn đám người với ánh mắt lạnh lùng.

Trong đám người áo đen một kẻ dáng hình cao lớn bước lên, có lẽ hắn là thủ lĩnh của đám người này, hắn cất giọng đanh thét.

- Hoàng Đình Sơn, chạy nữa đi chạy cho tao xem nào, mày hôm nay không giao ra cổ tịch của dòng tộc mày ra đây thì đừng trách tao.

Hoàng Đình Sơn nghe vậy đành lên tiếng lạnh nhạt đáp

- Mẹ Kiếp lũ chó Hàng Long Giáo, lũ chó bán nước cầu vinh chó chết, đúng là oan gia, không may lại để chúng mày bắt được.

Tên thủ lĩnh kia nghe thấy Sơn vẫn còn sự cứng rắn chưa chịu khuất phục thì hắn đanh giọng.

- Chết đến nơi rồi còn ăn nói cứng mồm à, mày đừng thách thức lòng kiên nhẫn của tao, hôm nay mày không giao ra Cổ Tịch của dòng tộc mày thì chết.

Hoàng Đình Sơn nhìn xung quanh một lượt mà đáp.

- Còn phải xem chúng mày có làm được điều đấy không? Nếu dám khẳng định là lấy được thì bước lên?

Tên thủ lĩnh nghe vậy thì hai mắt trừng trừng, dáng vẻ bặm trợn, quay lại đằng sau phất tay ra hiệu.

- Tất cả LÊNNN

Được lệnh từ tên thủ lĩnh, chúng tiến đến vây quanh gia đình Sơn lại, và bắt đầu chìm vào cảnh chém giết điên cuồng. Sơn thấy vậy liền hai tay nặn ấn, miệng lầm rầm đọc chú.

- Hoàng Tộc Bí Pháp " Rối Người " Khai....

Giờ đây đám người Hàng Long Giáo không khác gì những con thú hoang dã mất đi ý thức, để lộ ra bản năng giết chóc vô tội vạ, những tiếng vun vút không ngừng vang lên nghe lạnh hết cả sống lưng, mỗi lần hạ tay xuống, hai thân thể kia lại giật lên từng hồi, máu tràn ra trên đất, bốc lên cái mùi tanh tưởi, đầy oan nghiệt.

Chừng năm phút sau, bọn chúng đã dừng tay để lại trên đất là hai thân thể đã nằm im bất động, chìm trong vũng máu. Thấy không còn sự phản kháng đến từ hai người, một tên cạnh đó bước lên kiểm tra, khi lật hai cái xác lại thì giật mình hoảng hốt, tên đó như không thể tin vào mắt mình, miệng hỏi những câu vô nghĩa.

- Cái gì thế này? Tại sao lại như vậy, thân thể này đều là rối, máu....tại sao nó lại biến thành màu đen rồi? Chuyện gì đang xảy ra?

Cả đám nhốn nháo, thấy vậy tên thủ lĩnh cũng giật mình lao vội đến kiểm tra, khi đã xác định rằng đúng như tên kia nói, hai thân thể này đã biến thành rối, vậy thì người đã đi đâu. Trong lúc hỗn loạn hai người Sơn đã nhân cơ hội mà bỏ chạy, thoát được một mạng. Hắn lúc này gầm lên trong sự phẫn nộ.

- Không thể nào, chẳng lẽ nó lại có thứ bí thuật biến người thành rối cao siêu như vậy sao? Không thể được, nhất định là không thể được, lão già kia sẽ giết chúng ta mất. Nhanh chúng mày mau tản ra tìm kiếm xung quanh đừng để chúng nó thoát. Nó mà thoát được thì chúng ta cũng khó mà sống. Chó chết mà.

Tên thủ lĩnh như không tin vào mắt mình trước cảnh tượng kì dị ấy, tình thế đã chuyển biến xấu gây bất lợi cho hắn, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, e rằng mạng của hắn cũng khó mà giữ được. Với sự tàn bạo của những tên thủ lĩnh Hàng Long Giáo thì giết đi một người cũng chỉ như giết đi một con kiến không chút ảnh hưởng đến giáo phái, lúc đó chỉ cần chiêu mộ thêm thì số lượng lại tăng thêm vài phần.

Hắn không ngừng rít qua kẽ răng thúc giục đám người tìm kiếm. Nhận lệnh đám nhanh chóng chia ra lùng sục mọi nơi trong con ngõ này, đến con muỗi cũng không thể để lọt, nhất định không để xót một thứ gì dù là nhỏ nhất.

Lúc này ở hướng ra đầu ngõ, gia đình Sơn dìu dắt nhau mà chạy đi, trên người máu vẫn không ngừng chảy xuống tạo thành vệt đỏ chói kéo dài trên mặt đất, tình trạng của anh càng lúc càng trở nặng hơn, phải nói rằng tình trạng bấy giờ đang cực kì xấu và bất lợi cho Sơn.

Thấy đã cắt đuôi được đám người Hàng Long Giáo, Sơn thở phào một tiếng trút bỏ đi gánh nặng trong lòng, tuy vết thương đang trở nặng nhưng anh vẫn không có ý định dừng lại, nghiến chặt răng kêu lên ken két, những mạch máu nổi đầy trên mặt là đủ hiểu anh đang phải chịu đau đớn đến nhường nào. Cứ chạy và chạy, khi này họ đã chạy đến gần với lối ra khỏi ngõ, chỉ cần ra khỏi đây thì sẽ an toàn.

Đang chạy thì bỗng dưng Sơn khựng người lại, hai mắt có phần quái dị nhìn về góc tường khuất ở đầu ngõ. Một làn khói thuốc lá lập lờ bay lên không trung, rồi từ từ hòa vào không khí biến mất. Ngay sau là một tàn thuốc còn đỏ lửa được búng ra nằm lăn lóc giữa đường, chặn lại đường chạy trốn của hai người Sơn, chưa kịp định thần, tiếng vỗ tay chan chát như cổ vũ vang lên.

- Ái chà chà, ai đây, xem nào? À....Có chút thực lực...Có chút thực lực...,haizzz, cái đám Sát Quân của thằng nhãi Minh Truy ấy đúng là vô dụng, giao cho việc đuổi bắt hai con chuột nhắt cỏn con nhưng mãi vẫn không xong, cuối cùng thì vẫn để lão già này xuất thủ, thật đáng xấu hổ....

Từ phía khuất của bức tường, một thân ảnh chầm chậm bước ra đứng đối diện với gia đình Sơn. Trên ngực áo người vừa xuất hiện đang phát ra ánh sáng màu đỏ, đôi mắt mang theo ánh xanh lam, trong màn đêm ánh mắt ấy vô cùng quỷ dị. Không khác gì hai ngọn lửa ma trơi cháy bập bùng trên khuôn mặt vậy.

Sơn nheo nheo hai mắt mà nhìn, như nhận ra điều gì đó, anh chợt hoảng hốt, ánh nhìn mang theo sự kinh hãi, chân anh như không tự chủ được mà lui người về phía sau. Bấy giờ trước mắt anh là thân ảnh một người khá cao lớn, trên ngực áo mang chữ Thần đỏ rực. Và đó chính là Sát Thần Hàng Long Giáo.

Anh biết kẻ này là ai, và phải như thế nào mới khiến bản thân mình sợ hãi như vậy. Kẻ mang danh hiệu Sát Thần không phải là thứ mà anh có thể đấu lại được, để đứng được ở vị trí Sát Thần trong Hàng Long Giáo thì thực lực cũng phải ngang cơ với Trưởng Tộc dòng họ. Bọn chúng mang trong mình những sức mạnh tâm linh mà không thể diễn tả trong một chốc một lát là hiểu được, hoặc không muốn nói là có phần mạnh hơn. Chúng là những tồn tại kinh khủng nhất của Hàng Long Giáo mà cho đến nay vẫn là một bí ẩn chưa thể giải đáp.

Trong hàng ngũ của Hàng Long Giáo được xếp loại từ thấp đến cao như sau.

Thấp nhất là "Sát Quân" Lực Lượng Giáo Đồ Thông Thường, bọn chúng là những con người bình thường, mang theo suy nghĩ cực đoan, hoặc là những người đã mất đi tất cả không còn niềm tin vào cuộc sống được Hàng Long Giáo chiêu mộ về, và hứa hẹn đủ điều về cuộc sống tương lai.

Xếp thứ hai là "Sát Lân" Lực Lượng Quỷ Thi, Cương Thi, lực lượng này được các Sát Thần luyện chế từ những xác chết, lợi dụng chúng làm công cụ giết người hoặc đại loại là để làm những việc xấu xa. Bọn chúng mang trên người sức mạnh tâm linh như Quỷ Khí, Thi Khí, Âm Khí, Tà Khí. Và đặc biệt hơn cả, chúng có một thân thể bất hoại, sức khỏe phi thường, chịu được ở những điều kiện khắc nghiệt. Sát Lân là lực lượng nòng cốt của Giáo Phái, cho nên lực lượng này sẽ ưu tiên đặt vào những nhiệm vụ đặc biệt. Vì để luyện hóa ra một Sát Lân không phải là điều đơn giản.

Xếp thứ ba là "Sát Thần" Đô Thống Quân, gọi là đô thống thì cũng đúng, bởi vì đám này là một trong số ít nhưng thiên tài tu pháp được Hàng Long Giáo bồi dưỡng hoặc là chiêu mộ. Bọn chúng mang trong mình sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nhanh nhạy trong mọi hoàn cảnh. Và là những người trực tiếp luyện hóa tạo ra Sát Lân cho Giáo Phái Hàng Long.

Vị trí thứ tư là "Phó Giáo Chủ", trong giáo phái Hàng Long Giáo thì có đến hai Phó Giáo Chủ, hai người này mang trên mình sức mạnh tâm linh vô cùng khủng khiếp, thực lực có thể nói khó mà đo được. Lấy ví dụ như, một Phó Giáo Chủ có thể đánh ngang cơ với bảy Sát Thần cùng hợp lực là đủ hiểu sức mạnh kinh người đến cỡ nào. Và là người đứng ra thay mặt giáo chủ điều quân khiển tướng, là người chỉ huy trực tiếp trong hàng ngũ giáo phái. Trong trận đánh dòng tộc họ Hoàng, kẻ đứng đầu Hàng Long Giáo là Phó Giáo Chủ Phạm Đình Phong.

Cuối cùng hoặc đứng đầu là "Giáo Chủ", có lẽ không cần nói cũng hiểu được, chỉ ba từ có thể nói ra là " Mạnh, Trí, Ác", được hiểu như là, Pháp Lực Mạnh Mẽ, Trí Tuệ Siêu Phàm, Tàn Ác Cực Độ. Vậy nên, là một Giáo Chủ của một Giáo Phái lâu đời thì Giáo Chủ phải là con người hội tụ đủ những yếu tố trên.

Có thể nói Sát Thần là lực lượng mạnh nhất của Hàng Long Giáo. Nói về thực lực thì chúng chỉ đứng dưới ba người, đó là Giáo Chủ Phạm Đình Long và hai Phó Giáo Chủ Phạm Đình Quyết, Phạm Đình Phong.

Hot

Comments

Shinichi Kudo

Shinichi Kudo

Cảm giác hạnh phúc khi đọc xong câu chuyện này. Hy vọng tác còn nhiều ý tưởng để viết thêm truyện.

2024-12-23

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play