Võ Nhu và Ôn Kiến Hào đều tỏ vẻ không tin tưởng Hà Xuân, cô lên tiếng phản bác “Làm sao cô có thể nói cô có con với anh ấy?”
“Nếu không phải với Kiến Hào thì còn có thể với ai được nữa?” Hà Xuân đáp lại.
“Việc đó thì cô phải tự hỏi bản thân mình chứ.” Võ Nhu nói.
Không thèm nói chuyện tiếp với cô, Hà Xuân quay sang Ôn Kiến Hào “Anh đã uống rất say vào ngày hôm đó, chắc anh vẫn còn nhớ chứ?”
Ôn Kiến Hào khẳng định “Đúng là tôi đã uống say, nhưng tôi và cô đâu có xảy ra chuyện gì.”
Hà Xuân lắc đầu “Người say đâu hề nhớ chuyện gì. Em thì vẫn nhớ rất rõ khi mình tỉnh dậy trên giường của anh. Lúc đó em chỉ xem đó là một tai nạn nên lặng lẽ bỏ đi, nhưng bây giờ thì không thể bỏ qua nữa rồi. Đứa trẻ cần một người cha hợp pháp, thế nên em mới tới tìm anh. Đừng cố thuyết phục em bỏ cái thai đi, dù có chết em cũng không chấp nhận đâu.”
Ôn Kiến Hào vẫn không bỏ cuộc, anh tiếp tục chối bỏ “Làm gì có chuyện đó, dù có uống say thì tôi vẫn là con người đứng đắn. Chắc chắn rằng hôm đó tôi đã ngủ một mạch đến sáng.”
Ôn Minh từ nãy đến giờ không hề lên tiếng mà chỉ tỏ vẻ phiền muộn. Vụ bê bối này của con trai có thể làm ảnh hưởng đến hình ảnh của ông, Ôn Minh cần phải xử lý thật gọn gàng để bảo vệ sự nghiệp của mình. Cuối cùng ông đưa ra giải pháp cuối cùng “Hãy đợi cái thai đủ lớn và đi xét nghiệm huyết thống, nếu đó đúng là con trai của Kiến Hào thì con trai tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.”
Nghe thấy câu nói này, anh giật mình rồi nhanh chóng nhận ra nếu mình thực sự không làm gì thì không việc gì phải sợ. Ôn Kiến Hào cũng ra vẻ quả quyết “Phải, nếu đó đúng là con của tôi thì cô bảo gì tôi cũng sẽ làm.”
Hà Xuân mỉm cười, cô ta tin rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay “Được thôi, khi cái thai đủ lớn, em sẽ gửi cho anh giấy xét nghiệm, và sau đó sẽ là giấy đăng ký kết hôn.”
Mặc cho những cái nhìn không thân thiện từ mọi người, Hà Xuân vẫn ung dung uống trà rồi sau đó chào cáo từ. Không ai có tâm trạng để tiễn cô ta.
“Nói thật với cha, con có làm chuyện không hay đó hay không?” Ôn Minh hỏi với giọng nghiêm trọng, báo hiệu cho anh biết rằng không nên nói dối.
“Những gì con đã nói đều là sự thật. Hôm đó con có cùng đồng nghiệp uống rượu, sau đó thì về phòng khách sạn để ngủ đến sáng.” Ôn Kiến Hào cam đoan.
“Sao con lại thuê phòng khách sạn mà không về nhà?” Ôn Minh đặt ra nghi vấn.
“Đó là bữa tiệc tại buổi du lịch ở công ty, chúng con đã đi sang tỉnh khác.” Ôn Kiến Hào phân trần.
Võ Nhu gật đầu xác nhận việc đó, cô đã nghe anh nói về buổi du lịch đó, cô khá ngạc nhiên khi người làm cha như Ôn Minh lại không biết. Bản thân cô cũng có những nghi vấn của riêng mình “Nếu anh nói mình đã ngủ đến tận sáng, có thể hiểu là anh không biết mình đã làm gì lúc đó phải không? Nếu anh làm gì đó và quên mất thì trong kí ức của anh cũng giống như đã ngủ suốt.”
Bị cả cha và người yêu nghi ngờ, Ôn Kiến Hào tỏ vẻ oan ức “Anh thề là không có gì xảy ra cả. Chẳng lẽ em lại không tin vào nhân cách của anh, cha không tin tưởng người con trai này sao?”
“Lúc đó anh không còn là anh nữa, mà là rượu. Em đã từng bảo rằng uống say là tự hủy hoại cuộc đời mình, anh không bao giờ nghe em cả.” Võ Nhu đáp “Em rất muốn tin anh, thế nhưng nhìn vào thái độ của Hà Xuân xem, cô ta vô cùng tự tin. Nếu đó không phải con anh thì cô ta làm sao lại dám xét nghiệm ADN chứ?”
“Chuyện này... Cô ta sẽ làm giả giấy tờ chăng?” Ôn Kiến Hào chống chế, anh bắt đầu nghi ngờ bản thân. Phải chăng thực sự lúc đó anh đã không khống chế được bản thân. Sau vụ việc lần này, anh thê sẽ bỏ rượu. Dù cho có bị ai nài ép đến thế nào anh cũng sẽ không động đến một giọt.
Ôn Minh lập tức bác bỏ ngay “Việc đó không dễ đâu, chúng ta hoàn toàn có thể kiểm soát việc đó. Cha chắc chắn cô ta đang mang giọt máu của con, việc xác nhận chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Sự thật đang phải đối mặt khiến Ôn Kiến Hào cảm thấy suy sụp, anh chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh này. Võ Nhu cảm thấy anh đã đủ đáng thương nên không lên tiếng trách móc thêm, cô nhẹ nhàng an ủi “Anh không cần phải lo, sẽ không có ai trách móc anh đâu.”
“Đúng vậy, chỉ cần con đưa ra quyết định đúng đắn là được.” Ôn Minh trao đổi ánh mắt với Võ Nhu, ông muốn cô và anh chia tay để Ôn Kiến Hào cưới Hà Xuân. Đồng thời, ông cũng muốn cô sắp xếp để người quen của cô không để lộ việc này ra.
Đoán chắc không ai còn tâm trạng để ăn tối cùng nhau, cô đứng lên và cúi chào “Cháu xin phép ra về. Em về đây, chúng ta sẽ nói tiếp về chuyện này sau.”
Updated 29 Episodes
Comments