Trời đã về khuya, nhưng Tạ phủ vẫn chưa chìm vào yên tĩnh.
Trong thư phòng của Tạ thượng thư, ánh nến bập bùng, phản chiếu bóng người trên vách tường.
Tạ thượng thư ngồi sau chiếc bàn gỗ đàn hương, sắc mặt trầm tư. Đối diện ông ta, Tạ phu nhân vẫn khoan thai cầm chén trà, thần thái ung dung như thể chuyện vừa rồi chẳng có gì quan trọng.
“Phu nhân thật có gan.”
Tạ thượng thư cười nhạt, đặt bút xuống bàn.
Phu nhân Tạ nhấp một ngụm trà, giọng điệu lạnh lùng:
“Gan gì chứ? Chẳng qua chỉ là loại bỏ một thứ dư thừa mà thôi.”
Bà ta đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt sắc bén đầy chán ghét.
“Tạ Du là con của tiện thiếp kia, ngay từ lúc nó sinh ra, ta sớm đã không chấp nhận sự tồn tại của nó.”
Tạ thượng thư không đáp, chỉ trầm ngâm lắng nghe.
Tạ phu nhân nhếch môi, giọng điệu càng thêm khinh miệt:
“Một kẻ mang dòng máu hèn mọn, không danh không phận, sống ở Tạ phủ bao nhiêu năm qua chỉ là phận người hầu. Nay có thể dùng nó đổi lấy một mối hôn sự, coi như nó cũng có ích.”
Tạ thượng thư trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi gật đầu:
“Phu nhân nói có lý.”
Nghe vậy, Tạ phu nhân cười hài lòng.
Bà ta chán ghét mẹ con Tạ Du từ lâu, giờ cuối cùng cũng có thể vứt bỏ hoàn toàn.
...----------------...
Tại tiểu viện hẻo lánh
Tạ Du ngồi trước chiếc bàn cũ kỹ, ngón tay khẽ lật một trang sách.
Những dòng chữ trên giấy đã hơi phai màu theo thời gian, nhưng từng con chữ vẫn sắc nét, ngay ngắn.
Y không có ai dạy dỗ như những thiếu gia khác, chỉ có thể tự mình học hỏi. Những cuốn sách này là do y lén lút mang từ thư phòng ra, mỗi lần bị phát hiện lại bị đánh đập, nhưng chưa bao giờ từ bỏ.
Đèn dầu chập chờn trong gió.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
Một nha hoàn dè dặt bước vào, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Đại công tử, phu nhân cho gọi người đến chính viện.”
Tạ Du ngước mắt, nhìn về phía nha hoàn kia.
Lặng lẽ khép lại cuốn sách, y đứng dậy, phủi nhẹ nếp áo.
Gió lạnh lùa qua hành lang dài, cuốn theo hơi lạnh rét buốt.
Tạ Du đi dọc theo con đường đá dẫn đến chính viện, hai bên là những dãy hành lang uốn lượn đầy vẻ xa hoa. Cảnh sắc trong Tạ phủ vẫn như vậy—lộng lẫy, nguy nga, nhưng chẳng có chút hơi ấm nào dành cho y.
Y chưa từng được phép đặt chân đến chính viện. Đó là nơi Tạ phu nhân cùng con trai bà ta, Tạ Hạo, sinh sống. Nơi này tượng trưng cho quyền lực và địa vị trong phủ.
Mà y, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có tư cách bước vào.
Nhưng hôm nay, y lại được gọi đến.
Trước cửa chính viện, nha hoàn và gia đinh đứng thành hàng. Thấy y đến gần, một người vén rèm, lạnh lùng nói:
“Phu nhân đang đợi, vào đi.”
Tạ Du không chậm trễ, lặng lẽ bước qua bậc cửa.
Bên trong đại sảnh, hương trầm vấn vít, ánh nến chiếu sáng không gian rộng lớn. Tạ thượng thư ngồi trên vị trí chủ tọa, Tạ phu nhân bên cạnh, thần thái cao ngạo. Còn Tạ Hạo, kẻ luôn được nuông chiều từ nhỏ, đang ngồi kế bên mẹ hắn, mắt đỏ hoe, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.
Tạ phu nhân vừa thấy Tạ Du bước vào, liền buông chén trà, cất giọng hờ hững:
“Ngươi biết vì sao ta gọi ngươi đến không?”
Tạ Du quỳ xuống, chậm rãi đáp:
“Thỉnh phu nhân chỉ dạy.”
Ánh mắt Tạ phu nhân lạnh lẽo nhìn xuống y, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Hôm nay có thánh chỉ ban hôn, Hoàng thượng muốn gả thứ tử của Tạ gia cho Vương gia. Hạo nhi thân phận tôn quý, sao có thể gả đi như thế?”
Bà ta dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Nhưng ngươi… cũng là thứ tử, cũng mang họ Tạ.”
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại như lưỡi dao sắc bén, cắt đứt mọi đường lui của Tạ Du.
Trong lòng y không hề bất ngờ.
Y sớm đã đoán được kết cục này.
Y không phản kháng, chỉ khẽ cúi đầu, giọng nói bình tĩnh: “Phu nhân muốn ta thay thế Nhị công tử gả đi?”
Tạ phu nhân nhấp một ngụm trà, gật đầu:
“Ngươi hẳn là hiểu chuyện.”
Bà ta nhìn y một lượt từ trên xuống dưới, rồi nhàn nhạt nói:
“Dù sao cũng chỉ là một kẻ hèn mọn, được gả vào Vương phủ cũng xem như có phúc phận. Ngươi nên cảm thấy biết ơn.”
Tạ Du không nói gì, chỉ im lặng quỳ thẳng.
Tạ Hạo ở bên cạnh thấy vậy, cắn môi, giọng nói có chút tức giận:
“Hừ! Ngươi còn dám bày ra bộ dáng đó à? Nếu không phải nhờ ta, ngươi nghĩ bản thân có tư cách bước vào Vương phủ sao?”
Tạ Du nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh nhạt:
“Nhờ Nhị công tử?”
Y khẽ cười, giọng điệu chậm rãi mà nhẹ nhàng:
“Nếu không nhờ Nhị công tử, ta e rằng Vương gia cũng chẳng có duyên được kết thân với Tạ phủ.”
Sắc mặt Tạ Hạo lập tức tái nhợt.
Ý tứ trong câu nói này vô cùng rõ ràng—nếu không phải vì hắn không muốn gả đi, thì Tạ Du cũng không phải thay thế. Nói cách khác, người thật sự bị ghét bỏ trong mối hôn sự này không phải y, mà là chính hắn.
Tạ phu nhân đập mạnh chén trà xuống bàn, ánh mắt lóe lên sự tức giận:
“Láo xược!”
Một nha hoàn nhanh chóng bước lên, vung tay tát mạnh vào mặt Tạ Du. Một tiếng chát vang lên trong sảnh, làn da trắng của y nhanh chóng hằn lên dấu tay đỏ rực.
Dù vậy, y vẫn quỳ thẳng, không hề lên tiếng kêu đau.
Tạ thượng thư nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Đủ rồi.”
Ông ta nhìn Tạ Du, ánh mắt không chút cảm xúc:
“Từ nay, ngươi chuẩn bị đi. Ba ngày sau, xe hoa sẽ đến đón dâu.”
Tạ Du cúi đầu: “Vâng.”
Lời nói đơn giản, nhưng trong lòng y dường như có một thứ gì đó đang thay đổi.
Ba ngày sau, số phận y sẽ bước sang một trang mới.
...- Hết chương 2 -...
Updated 39 Episodes
Comments
Hạ Di
tg nên thay bằng từ kiệu sẽ hợp hơn
2025-03-14
1
Fw.08
um, lúc đấy tui nghĩ cái gì mà cũng không có nhớ nữa, mấy lần kêu sửa lại câu đấy mà lười nên để vậy luôn ☺️
2025-03-14
0
Bé tên Rina chào ạ (。・ω・。)ノ♡
Vậy chi bằng kính lại thứ này cho nhị công tử cao quý đây? /khinh miệt/
2025-02-26
5