Chap 3

Biệt thự Võ gia – Phòng khách rộng lớn, không khí căng thẳng bao trùm
Võ Tấn Phát lau máu trên môi, giọng lạnh tanh
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Ông đánh tôi rồi, giờ muốn gì nữa?
Võ Chấn Hưng
Võ Chấn Hưng
Mày nghĩ tao muốn đánh mày sao? Mày làm tao mất mặt!
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Mất mặt? Vì tôi bị đánh, hay vì mất hàng?
Võ Chấn Hưng
Võ Chấn Hưng
Cả hai! Mày có biết để có được lô hàng đó, tao đã mất bao nhiêu tiền không?!
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Tôi biết. Nhưng tôi cũng biết một điều—chính ông đã đẩy tôi vào cái vũng bùn này!
Khoảng không gian rơi vào tĩnh lặng. Ánh mắt Võ Chấn Hưng tối sầm lại.
Võ Chấn Hưng
Võ Chấn Hưng
Mày nói gì ?
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Từ bé đến lớn, ông chưa bao giờ xem tôi là con. Tôi chỉ là một con tốt trong tay ông, phải không?
Võ Chấn Hưng
Võ Chấn Hưng
Tao cho mày mọi thứ! Tiền bạc, quyền lực, địa vị! Vậy mà mày lại ăn nói kiểu đó với tao?!
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Tôi chưa bao giờ cần mấy thứ đó!
Phát đứng bật dậy, ánh mắt bùng lên ngọn lửa tức giận mà trước giờ chưa ai từng thấy.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Ông muốn tôi trở thành một con rối, một kẻ thừa kế tàn nhẫn như ông? Xin lỗi, tôi không làm được!
Võ Chấn Hưng
Võ Chấn Hưng
Mày nghĩ mày có quyền lựa chọn sao?
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Tôi không biết. Nhưng tôi biết một điều—tôi chán ghét cái nhà này, ghét cả ông!
Không khí trở nên ngột ngạt đến cực điểm. Hai ánh mắt đối diện nhau, một bên là quyền lực tuyệt đối, một bên là phản kháng mãnh liệt.
Võ Chấn Hưng
Võ Chấn Hưng
Nếu mày dám chống lại tao… thì đừng trách tao độc ác.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Tùy ông thôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ ông là người có trái tim.
Nói xong, Phát quay lưng bỏ đi, sải bước thẳng lên lầu mà không thèm nhìn lại. Cánh cửa phòng đóng sầm lại, cắt đứt toàn bộ cuộc đối thoại. Dưới phòng khách, Võ Chấn Hưng ngồi xuống ghế, tay siết chặt ly rượu, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Biệt thự Võ gia – Đêm khuya, không gian yên tĩnh đến đáng sợ Trong phòng ngủ, Võ Tấn Phát đứng trước cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài. Đêm nay, cậu phải rời khỏi nơi này.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Ở lại đây chỉ có chết dần chết mòn…
Cậu khoác áo lên, nhét điện thoại vào túi rồi lặng lẽ mở cửa phòng. Hành lang vắng lặng, không một bóng người. Cậu bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn, hướng thẳng ra cổng chính. Nhưng khi vừa đến nơi, hai bóng người đã đứng chặn sẵn trước cổng. Vệ sĩ của Võ gia.
Vệ sĩ 1
Vệ sĩ 1
Cậu chủ, cậu định đi đâu?
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Đi đâu không liên quan đến các người. Tránh ra.
Vệ sĩ 2
Vệ sĩ 2
Ông chủ đã dặn, cậu không được rời khỏi đây.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Ngay cả tự do cũng không có?
Vệ sĩ 1
Vệ sĩ 1
Xin lỗi, nhưng chúng tôi chỉ làm theo lệnh.
Phát siết chặt tay. Cậu biết nếu đánh nhau, mình không phải đối thủ của bọn họ. Nhưng cậu cũng không thể ở lại nơi này được nữa.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Vậy à…
Bất ngờ, cậu lao lên, tung cú đấm thẳng vào một tên vệ sĩ. Nhưng gã chỉ nghiêng đầu né, rồi nhanh chóng khống chế cậu bằng một đòn khóa tay.
Vệ sĩ 2
Vệ sĩ 2
Đừng phí sức, cậu chủ.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Khốn kiếp!
Cậu giãy giụa, nhưng dù mạnh đến đâu, cậu vẫn chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, không thể thắng được những kẻ được huấn luyện chuyên nghiệp.
Võ Chấn Hưng
Võ Chấn Hưng
Tao đã đoán trước được mày sẽ làm trò này.
Phát ngước lên, ánh mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Võ Chấn Hưng đứng đó, đầy quyền lực, như thể mọi thứ đều nằm trong tay ông ta.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Thả tôi ra!
Võ Chấn Hưng
Võ Chấn Hưng
Mày nghĩ mày có thể đi đâu?
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Bất cứ đâu! Miễn là tránh xa ông!
Võ Chấn Hưng
Võ Chấn Hưng
Nực cười. Nếu mày không chịu nghe lời, tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục thật sự.
Phát sững lại. Trong một khoảnh khắc, cậu nhận ra mình không thể thoát ra khỏi bàn tay của người đàn ông này dễ dàng như vậy.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Ông nghĩ giam giữ tôi cả đời được sao?
Võ Chấn Hưng
Võ Chấn Hưng
Tao không cần giam mày cả đời. Chỉ cần đủ lâu để mày hiểu rằng… tao là người nắm quyền ở đây.
Vệ sĩ kéo Phát vào trong. Cậu vùng vẫy, nhưng vô ích.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Tôi sẽ không để ông điều khiển tôi mãi đâu!
Biệt thự Võ gia – Nhà kho phía sau biệt thự, lạnh lẽo và tối tăm Cánh cửa sắt nặng nề đóng sầm lại, tiếng ổ khóa vang lên chói tai. Cả không gian chìm vào bóng tối.
Võ Tấn Phát đấm mạnh vào cửa
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Mở cửa ra !
Không có ai trả lời. Bên ngoài chỉ còn tiếng bước chân vệ sĩ rời đi, bỏ lại cậu một mình trong căn phòng tối đen, bốc mùi ẩm mốc.
Võ Tấn Phát nghiến răng, đấm mạnh vào cửa lần nữa
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Khốn kiếp!
Cậu quay lưng lại, cố điều chỉnh hơi thở. Nhà kho này là nơi chứa đồ cũ, bụi phủ dày đặc, không có cửa sổ. Không có tín hiệu điện thoại.
Cậu ngồi xuống, tựa lưng vào bức tường lạnh. Vết thương trên người vẫn còn đau nhức, nhưng trong lòng còn khó chịu hơn.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Không lẽ… mình thực sự phải chịu thua sao?
Bên ngoài, trời đã về khuya. Một cơn gió lùa qua khe cửa, mang theo cảm giác rét buốt. Trong khi đó, ở một nơi khác...
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Hôm nay... anh ta không đến trường sao?
Cô nhớ lại cảnh tượng tối qua—Võ Tấn Phát bị thương, rồi bị cha anh ta đánh ngay trước mặt cô. Có gì đó trong lòng khiến cô không yên.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Mình không nên quan tâm. Nhưng...
Buổi sáng hôm sau – Trước cổng biệt thự Võ gia Nguyên Thảo đứng trước cánh cổng lớn, lòng đầy do dự. Biệt thự Võ gia nguy nga, lạnh lẽo, như một pháo đài bất khả xâm phạm.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Mình thực sự đang làm gì thế này?
Cô có thể quay về, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng hình ảnh Phát bị thương, bị cha anh ta đánh ngay trước mặt cô cứ lởn vởn trong đầu.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Thôi kệ!
Cô bước tới, nhấn chuông. Một lát sau, một vệ sĩ xuất hiện, ánh mắt dò xét.
Vệ sĩ 1
Vệ sĩ 1
Cô là ai ?
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Tôi là bạn học của Võ Tấn Phát. Hôm qua anh ấy không đến trường, tôi muốn gặp anh ấy.
Vệ sĩ 1
Vệ sĩ 1
Cậu chủ không thể gặp ai hết.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Tại sao?
Vệ sĩ 1
Vệ sĩ 1
Đây là chuyện của Võ gia. Mời cô về cho.
Cánh cổng dần khép lại, nhưng Thảo nhanh chóng chặn lại.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Nếu anh ấy không thể ra ngoài, vậy tôi có thể vào trong không?
Vệ sĩ 1
Vệ sĩ 1
Cô nghĩ đây là nơi ai muốn vào cũng được sao?
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Tôi chỉ muốn chắc chắn anh ấy ổn. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát.
Nghe đến hai chữ "cảnh sát", tên vệ sĩ hơi chần chừ. Cuối cùng, gã rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
Vệ sĩ 1
Vệ sĩ 1
Có một nữ sinh muốn gặp cậu chủ.
Một lát sau, gã cúp máy, liếc Thảo một cái.
Vệ sĩ 1
Vệ sĩ 1
Cô có thể vào, nhưng không được đi lung tung.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Được
Cánh cổng mở ra. Thảo bước vào, lòng thấp thỏm. Cô không biết điều gì đang chờ mình phía trước, nhưng cô biết chắc một điều—cô không thể bỏ mặc Võ Tấn Phát.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play