Căn nhà Nhạc Hiên nằm cách học viện khoảng tầm hai mươi cây số. Đây cũng là căn nhà cũ mà Tịnh Soái ở để tiện cho việc làm ăn trước kia. Tính ông cô rất cẩn thận, thay vì thuê khách sạn ở vài ngày thì ông cô mua hẳn một căn nhà. Cứ thế mà nhà ông trải điều mọi nơi trong Thành Phố A nói riêng và những Thành phố khác nói chung
Người ta nói chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất
Trong suốt ba năm Tịnh Soái tìm kiếm Nhạc Hiên, có thể nói là lục tung cả Thành Phố A nhưng không lúc nào tìm được. Có lúc Nhạc Hiên ngẫm rằng nếu sau này ông biết cô ở đây, trong ngôi nhà của ông thì sẽ như thế nào, liệu có tức điên mà đem gia pháp Tịnh Gia ra đánh chết cô không?
Mà sao cũng được, cũng đã trốn hết ba năm rồi, có ai tìm được cô đâu
Nhạc Hiên vẫn luôn thông thả làm những điều mình thích, hằng ngày không đến học viện thì cũng ở nhà vẽ tranh. Nhà kho bên cạnh được Nhạc Hiên dọn dẹp sạch sẽ, cô đã biến nó thành một phòng tranh cho riêng mình, bốn dách tường treo đầy tranh ảnh
Nhạc Hiên có thể vẽ được rất nhiều chủ đề tranh, từ đơn giản đến phức tạp cô đều biến chúng trở nên sống động trong mắt người xem. Đặc biệt là khi chạm đến chủ đề về chân dung, trước đây cô đại diện học viện thi cấp quốc gia thì các bức tranh đó đã được họa sĩ nổi tiếng ví như tấm gương phản chiếu và hiện tại đang được trưng bày ở triển lãm tranh.
Trong ba năm qua Nhạc Hiên luôn giấu đi thân phận của mình, nói cô đang tránh phiền phức thì cũng đúng mà nói cô vốn dĩ không cần cái thân phận ấy cũng không sai
Bình thường, tự do, làm những điều mình muốn
Tránh vị, tránh lợi, phân minh công bằng
Chính là châm ngôn sống của Nhạc Hiên cô
Nhưng đời thì làm gì để chúng ta sống được theo đúng châm ngôn của mình. Qua một tuần cô lừa được đám người của Tịnh Gia, ngỡ là sẽ im điềm thêm một thời gian, mà nào ngờ…..
-----------------------
Đầu tuần học viện luôn tổ chức lễ chào cờ cùng một đến hai chương trình khác nhau, có thể là tuyên truyền, nhận giải hay cảnh báo đời sống chẳng hạn v.v…
Tuần này cũng thế chương trình được tổ chức sau buổi chào cờ là nghênh đoán, bày tỏ cảm xúc với các nhà tài trợ lớn cho học viện. Sân lễ khá rộng, có khoảng hơn năm ngàn học viên dự lễ, mỗi lớp sắp theo hàng dọc cứ thế đến hết, phía sau là cột cờ lớn đặt giữa sân, sau khi chào cờ xong học viên sẽ nghe theo khẩu lệnh “đằng sau quay” của người dẫn, lúc này đối diện họ chính là sân khấu tổ chức
Đầu tiên là đọc tên các nhà tài trợ, sau đó gửi đến họ lời chúc chân thành, rồi lại mời ban giám hiệu lên phát biểu cảm xúc. Hoàn tất tất cả nội dung thì hiệu trưởng ra hiệu: “ Các học viên đứng lên chào đón nhà tài trợ Lâm, hôm nay học viện rất vịnh hạnh khi được ông đến thăm, xin các học viên cho ông Lâm một tràn pháo tay thật lớn”
Cả bọn học viện phía dưới không hiểu gì, cứ làm theo yêu cầu, mãi khi nhận ra thì có một đoàn người đầy khí thế uy quyền xuất hiện trước họ, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, khoác trên người bộ vest đen sang trọng từ từ tiến lên sân khấu
Phía dưới nhao nháo cả lên, đa phần là ngưỡng mộ sự quyền quy ấy, tiếng hô hào lớn nhất điều xuất phát từ lớp A, vì đây là lớp đầu nên thấy rất rõ những việc đang xảy ra
Một nữ sinh đầu hàng ôm mặt quay lại nói: “Thật đáng tiếc, phải chỉ là tổng tài trẻ tuổi thì hay biết mấy”
Nam sinh gần đó nói phóng qua: “ Lớn tuổi thì bà mới có cửa chứ trẻ tuổi, ơi xời cộng cỏ khô thôi”
Nam sinh vừa nói vừa quơ tay biểu thị ý làm nữ sinh ấy tức điên lên, ai nấy gần đó đều cười lên, có người còn đùa rằng “Người chọc người giận là nghi lắm à nha”
Nữ sinh tức không nói thành tiếng, quay xuống nắm tay Nhạc Hiên mà nhõng nhẽo
“Nhạc Hiên à, bạn nói gì đi chứ”
Lúc này mọi người vẫn hòa mình vào tiếng cười, không ai phát hiện được sắc mặt tái nhạt của Nhạc Hiên
Mãi đến khi trên sân khấu có người cất tiếng phát biểu
Đó là nhà tài trợ Lâm – Lâm Ân, ông đang vui vẻ phát biểu đôi lời với học viên, lời nói trong trẻo, dứt khoát, nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm nghị, trong từng câu nói đều ẩn chứa thông điệp dành cho một người, mà người đó không ai khác chính là Nhạc Hiên
Nhạc Hiên biết rằng giờ đây mọi chuyện đã lộ, muốn chạy điều này hoàn toàn không thể, ngoài việc đối mặt ra thì không còn cách nào vẹn toàn hơn
Nghĩ như thế, trong lúc tan lễ Nhạc Hiên cố ý ra hiệu cho Lâm Ân gặp riêng mình. Địa điểm là sau trường
Lâm Ân là người rõ ràng trong từng chuyện, ông luôn bình tĩnh giải quyết, đưa ra kế sách vẹn toàn nhất có thể. Lần này ông chỉ ẩn dụ cho cô chứ không phê bày ra, điều này chứng tỏ mọi chuyện vẫn còn đang trong sự kiểm soát của cô
“Tiểu thư” Lâm Ân vừa thấy Nhạc Hiên liền cúi đầu chào, Nhạc Hiên từ nhỏ đến lớn rất kính trọng ông, không để ông cúi thấp hơn cô liền nhanh tay đỡ lên, sau đó gọi một tiếng: “ Chú Lâm”
Sau học viện là một hồ sen lớn, gần đó là các bệ ghế có nhiều hình thụ lạ mắt, xung quanh còn là các tác phẩm do học viên tự tay vẽ lên
Hai người ngồi đối diện nhau nói chuyện, với tâm thế là người thân của nhau
Lâm Ân thấy Nhạc Hiên mặt không biến sắc nên chủ động lên tiếng trước “Tịnh tiểu thư sống ở đây có tốt không?”
Nhạc Hiên thở dài, đôi mắt nhìn ông thẳng thắng bảo: “Chú về đi, đừng làm phiền con”
Lâm Ân khẽ cười, tính khí này thật quen thuộc, đối với Lâm Ân thì ông rất thấu hiểu cho cô nhưng bên cạnh đó cũng thấu hiểu những muộn phiền mà Tịnh Soái đang phải chịu
Tịnh Gia có tổng cộng hai người con, một trai một gái. Một gái chính là mẹ Nhạc Hiên, bà được Tịnh Soái chọn kế thừa ông, thế nhưng bà đã từ chối và biến mình thành một người vợ, một người mẹ, một người nội trợ cho gia đình nhỏ của mình. Một trai là cậu của Nhạc Hiên, tính khí nóng nảy bóc đồng, bản thân có ý tranh giành, đấu đá, Tịnh Gia rơi vào tay người này nhất định sẽ tiêu tan
Chính vì thế Tịnh Soái rất mong chờ vào cháu gái của mình, ông quyết tâm đào tạo Nhạc Hiên để thay ông quản lý Tịnh Gia, thế mà cuối cùng cô lại mang suy giống mẹ mình không quan tâm quyền lợi chỉ một lòng theo đuổi ước mơ trở thành một họa sĩ
Bắt ép một ai đó làm theo ý mình là một đều không nên làm, vì cuộc đời của mỗi người chỉ đến một lần duy nhất, nếu bản thân sinh ra mà lại sống trên sự sắp đặt của người khác thì chẳng khác gì một con rối nhưng không vì thế mà lại bỏ qua hoàn cảnh ngang trái, hiểu cho cô bắt buộc cũng phải hiểu cho Tịnh Soái, hiểu cho Tịnh Gia.
Cuộc nói chuyện trên dưới hai mươi phút, đa phần là lời đồng cảm cho hai bên của Lâm Ân. Nhạc Hiên trầm lặng nghe ông nói, cuối cùng mở lời “Được, con sẽ không trốn nữa nhưng không có nghĩa con sẽ khuất phục”
Nhạc Hiên đứng lên vừa đi lại hồ sen vừa nói: “Chú đã nói đời người chỉ có một lần duy nhất, cho nên con sẽ chỉ sống cho bản thân, cho ước muốn của riêng con. Ích kỷ cũng được, bất hiếu cũng được. Nhưng không vì thế mà con bỏ mặt Tịnh Gia, chỉ cần một ngày nào đó Tịnh Gia cần con, con nhất định sẽ có mặt. Còn về chuyện hôn ước…”
Thấy Lâm Ân tiến lên, cô xoay người đối diện ông bảo: “Chuyện hôn ước bất đất dĩ của con với Phác Gia con sẽ chấp nhận nhưng có điều con chỉ thay thế vị trí anh trai mà thực hiện hôn ước đã định sẳn với tiểu thư Phác Gia cho nên nếu họ không đồng ý hay là ông phản đối thì đành thôi vậy, không tránh con được ”
Lâm Ân vô cùng ngạc nhiên trước lời đề nghị này, dù biết đó kế sách để cô trốn hôn ước thế nhưng….
Lâm Ân bật cười, nhẹ nhàng gật đầu với cô “Được, tôi sẽ nói lại với ông chủ, có gì tôi sẽ cho người thông báo tiểu thư”
“Dạ, nhờ chú hết”
Nghe thấy tiếng chuông vang lên, Nhạc Hiên nói lời từ biệt với Lâm Ân rồi đi lên lớp học. Lâm Ân nhìn bóng lưng cô rời đi không khỏi bật cười
Con gái thì con gái, biết đâu lại là một cái duyện nợ trời ban.
Updated 26 Episodes
Comments
Hiro Takachiho
Tớ đang nghiện truyện này rồi, tác giả mau ra chap mới điiii. 🤩
2025-03-13
2