Như Thuở Ban Sơ

Như Thuở Ban Sơ

Đêm tân hôn

Hứa Hàm Chi bừng tỉnh, trước mắt nàng là một màu đỏ rực của tấm mạng che mặt, bên tai còn nghe văng vẳng tiếng cười nói huyên náo. Nàng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nàng mơ màng vén khăn lên, ngước nhìn xung quanh, muốn xem rõ xem đang xảy ra chuyện gì.

"Tiểu thư, chưa được vén khăn trùm đầu. Phải đợi tân lang vào mới được, như thế này là không hợp quy củ."

Giọng người phụ nữ trung niên vang lên, còn giơ tay vội vàng muốn chỉnh lại khăn đỏ như cũ. Hứa Hàm Chi vô thức gạt ra, bao nhiêu năm là người quán xuyến trong nhà cô không thích người khác chỉ tay năm ngón trước mặt mình.

Bà mối còn muốn cằn nhằn, Giang Đào đã sốt ruột ngăn cản lên tiếng thay tiểu thư nhà mình.

"Chắc là tiểu thư đói rồi, hay là để tiểu thư bỏ khăn ra để ăn chút gì đã. Từ sáng đến giờ người mới chỉ uống được một ngụm nước nhỏ."

Hứa Hàm Chi ngẩn người, nàng gọi một tiếng.

"Giang Đào."

"Dạ. Tiểu thư, người cần gì ạ?"

Hứa Hàm Chi nhìn gương mặt tròn trịa, còn có hai búi tóc của Giang Đào, nàng rơm rớm nước mắt, lại lập lại lần nữa.

"Giang Đào."

Giang Đào là tì nữ thân cận nhất với nàng, con gái của bà vú trong Hứa gia, từ nhỏ đến lớn luôn kề cận nàng. Nàng vẫn còn nhớ trước khi mình mất, mái tóc đen nhánh của Giang Đào đã lấm tấm bạc, mặc dù năm đó cô bé mới ngoài hai mươi tuổi.

Giang Đào thấy tiểu thư nhà mình đột nhiên khóc thì liền luống cuống chân tay, vội vàng đến gần nắm tay nàng van lơn.

"Tiểu thư, người đừng khóc."

"Người bị đau ở đâu ạ? Để nô tì đi mời đại phu đến khám cho người."

Hứa Hàm Chi vô thức lắc đầu: “Ta không sao.”

Bà mối bên cạnh nhìn cũng sốt ruột, cuống cuồng nói.

"Hứa tiểu thư, tân hôn không được khóc, sẽ gặp xui xẻo."

Bà ta đi làm mối bao nhiêu năm, chưa từng gặp tân nương nào lại nắm tay nha hoàn khóc lóc. Hơn nữa nàng vốn được gả vào phủ Quốc công quyền cao chức trọng làm thế tử phi, số mệnh may mắn đến như vậy thì có gì phải khóc. Nàng vốn dĩ chỉ là thứ nữ nhà quan thất phẩm, vốn cũng chỉ có thể gả cho một thứ tử làm chính thê. Hoặc là gả cho một con trai nhà thương hộ nào đó làm chính thê. Nào có vinh quang vô hạn như nơi này, gả vào đây rõ ràng là trèo cao còn gì mà không vừa ý.

Nếu là bà, bà không chừng còn phải thắp hương quỳ lạy khắp chùa miếu để cảm tạ ân đức tổ tiên đã tích phúc lấy được phần phức này.

Hứa Hàm Chi nào để ý đến bà ta, khi Giang Đào chạm vào tay nàng thì nàng mới dám khẳng định, nàng đã được sống lại. Nàng vừa khóc vừa cười, nàng được sống lại vào ngày đêm tân hôn của mình và Yến Thời Trạch. Trong lòng nàng như nổi lên một cơn bão lớn, mất một lúc mới tiêu hóa được sự thật này.

Nàng cố kiềm lại giọt nước mắt nóng bỏng, liếc mắt nhìn bà mối. Bà mối không tự chủ được vô thức co rụt người lại vì kinh sợ.

“Vị ma ma này đi ra ngoài trước đi. Ta tự biết cách xử lý.”

“Nhưng…”

Không để bà mối nói hết câu, Hứa Hàm Chi đã ngắt lời, nàng ra lệnh cho Giang Đào, “Mau mang chút quà cho ma ma.”

“Dạ.”

Giang Đào nhanh nhẹn nghe lời, dúi một túi bạc vào tay bà mối, cười tươi như hoa nửa ôm nửa đẩy đi ra ngoài. Ý tứ tiễn khách của chủ tớ hai người rất rõ ràng.

“Ma ma, mời đi bên này, để ta tiễn người.”

Bà mối âm thầm đong đếm sức nặng của túi bạc trong tay, âm thầm hài lòng nhưng trên mặt còn tỏ ra chút miễn cưỡng một chút rồi mới thuận theo. Giang Đào tiễn bà mối ra khỏi cửa, đóng cửa cẩn thận rồi mới quay lại thì đã thấy tiểu thư nhà mình cởi khăn trùm đầu xuống, đang đấm đấm bả vai căng cứng vì mệt mỏi.

Hứa Hàm Chi xuống giường, ngồi xuống trước chiếc gương đồng, gọi Giang Đào.

“Tiểu Đào, ngươi lại đây giúp ta tháo mũ phượng xuống.”

Giang Đào tiến lại gần nàng, không biết tại sao tiểu thư nhà mình lại đột nhiên như biến thành một người khác. Trước đây tiểu thư luôn chú trọng lễ tiết, đoan trang đúng mực.

“Tiểu thư, người phải đợi cô gia vào. Tiểu thư mệt quá thì cứ bỏ tạm khăn trùm đầu, người dựa vào người nô tì nghỉ ngơi một lát.”

Giang Đào nghĩ rằng do mũ phượng quá nặng khiến cho nàng bị mệt. Nhưng giờ mà tháo ra thì lát nữa lúc cô gia vào không biết phải giải thích ra sao. Nữ nhân lấy chồng tuyệt đối không thể làm mất lòng trượng phu. Tiểu thư vừa mới vào cửa, tùy hứng như này thật không ổn.

Hứa Hàm Chi lắc đầu, nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mẩn kỹ càng cũng không che được nét tươi trẻ của tuổi mười bảy. Tóc xanh, mắt ngọc mày ngài, làn da trơn bóng, con ngươi trong trẻo nào còn vẻ già nua vẩn đục như người phụ nữ chìm trong hậu trạch suốt mười năm.

“Hắn sẽ không đến đâu.”

Nàng không định chờ đợi. Kiếp trước Yến Thời Trạch cả đêm không về, khiến cho nàng ngồi chờ đến sáng trong tân phòng lạnh lẽo.

Kiếp này, nàng không định đợi nữa.

Nàng sẽ không quản hắn nữa, chỉ muốn sống tốt phần mình mà thôi.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Thấy thông báo là bay vô liền nek nàng. Chúc mừng truyện mới nhé. Gì chứ đọc cái tag và văn án đã cuốn đã mê rồi nha. Lại tiếp tục lấp hố thui/Casual/

2025-03-18

12

Cá mập không thích đi làm

Cá mập không thích đi làm

Đào thêm 1 cái hố nữa.....

2025-03-18

4

Kỳ Dương

Kỳ Dương

hóng hóng để dành nào full mới dám đọc quá kkk

2025-03-19

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play