“Sản phẩm của chúng tôi đều là kiểu mới nhất nhập khẩu từ Malaysia, còn có tác dụng kéo dài thời gian, đủ mùi hương.” - Nam Tinh Nguyệt thuần thục xé mở một cái túi, một bên giới thiệu.
Hai nữ phục vụ rượu trợn tròn mắt, con gái nhà ai, sao có thể đi bán thứ này.
“Nhị gia, anh cảm thấy thế nào?” - Người đàn ông bên cạnh cười xấu xa.
Dám đề cử sản phẩm kéo dài thời gian cho Nhị gia, đúng là chán sống.
Ánh đèn soi lên thân ảnh người đàn ông có dung mạo sắc sảo, Nam Tinh Nguyệt chỉ nghe hai cô gái bên cạnh thở hốc vì kinh ngạc.
Nam Tinh Nguyệt lại không nhìn rõ, cô chỉ nhìn thấy ở những khớp xương rõ ràng trên ngón tay dính một giọt rượu đỏ, căn cứ nguyên tắc không lãng phí, Nam Tinh Nguyệt đưa miệng nhỏ hút một chút trên ngón tay xinh đẹp.
Giống như chân chó nịnh nọt: “Đừng bẩn tay của ngài.”
Phong Dịch Vũ bản năng mâu thuẫn, đối với loại nữ nhân vì tiền mà bán rẻ bản thân bình thường sẽ không cho chạm vào, bây giờ ngón tay lại truyền đến cảm giác mềm mại, huyết dịch cả người không khống chế ngưng tụ lại một chỗ.
Anh bình thường sẽ không gọi nữ phục vụ rượu, anh ngại bẩn. Cô gái này từ khi ở cửa đã bày ra bộ mặt nịnh nọt, tuổi còn trẻ đã tùy tiện thế này có thể là người tốt lành gì.
Ánh mắt Nam Tinh Nguyệt lưu chuyển từ hai xấp tiền trên bàn và người đàn ông bên cạnh, cô tự động liếm liếm môi, trong lòng tranh đấu giữa ranh giới cuối cùng và tiền tài.
Bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên, lúc này nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông này, quá đẹp trai, mắt phượng thâm thúy, mũi cao thẳng, đôi môi lạnh nhạt tựa như tiên nhân.
Vì tiền, Nam Tinh Nguyệt đang do dự cắn răng dậm chân một cái.
Chồm người qua, bắt đầu mở thắt lưng.
Phong Dịch Vũ thấy cô nhăn nhó, nghĩ cô sẽ bùng nổ, không nghĩ tới cuối cùng cũng là vì tiền mà thỏa hiệp, quả nhiên cũng như đám nữ nhân son phấn không khác gì.
Tay trái nắm lấy cổ tay nhỏ của cô, lạnh giọng nói: “Tôi ngại bẩn.”
Từng chữ của người đàn ông này đánh trúng lòng tự trọng của nữ nhân, nếu là ba năm trước, Nam Tinh Nguyệt chắc chắn sẽ thương tâm, nhưng hiện tại cô đã luyện được tường đồng vách sắt da mặt dày.
Cô cụp mắt, cúi đầu.
Trong lòng bàn tay của người đàn ông lộ ra hình xăm quen mắt, ký ức ba năm trước cuồn cuộn kéo tới.
Đêm đó, cô từ một cô gái biến thành phụ nữ.
Không cam lòng cùng khuất nhục dâng lên, Nam Tinh Nguyệt dùng hết sức mình, một chân nâng lên đạp mạnh vào chính giữa hai chân của Phong Dịch Vũ.
Nam Tinh Nguyệt đạp xong liền nhanh như sóc bỏ chạy, hai người canh cửa thấy động tĩnh xông vào, đang muốn cản người, cô lúc này lợi dụng mọi người hoảng hốt mà bỏ trốn.
Cô cũng không có lo được cho Tiểu Linh, vọt chạy thẳng ra khỏi quán bar.
Giống như là bị chó đuổi, chạy thục mạng.
Tất nhiên là phải chạy, đối phương vậy mà Vân thành quyền quý nhất Phong Nhị Gia.
Chỉ cần hắn nhích ngón tay có thể đưa cô vào chỗ chết, nghiền nát cô giống như con kiến, không chạy không lẽ chờ ở đó đợi chôn xác?
Chạy mấy trăm mét, xác định đối phương không đuổi theo, cô mới tựa ở bên cạnh cột đèn nghỉ ngơi.
Hôm nay không những không kiếm được tiền, còn mất túi.
Bên trong cũng không có cái gì quan trọng, đáng tiếc chính là đồ chơi của Tiểu Đồng Đồng.
Thật sự là mất cả chì lẫn chài.
Quay về nhà, Tiểu Đồng Đồng đã đi ngủ, cô ăn xong mì gói, nằm ở ghế sô pha trầm tư.
Ba năm trước, cô mang thai.
Không đành lòng phá bỏ, cô sinh ra Tiểu Đồng Đồng.
Mà một tỷ kia, cô một xu cũng không động, ba của Tiểu Linh suy thuận, vì thay thận, Nam Tinh Nguyệt cho nhà Tiểu Linh mượn.
Không nghĩ tới cô sẽ còn gặp lại người đàn ông đó, càng không nghĩ tới hắn vậy mà Phong Nhị Gia.
Mấu chốt là cô đã chọc phải Diêm vương gia, cái quán bar kia hẳn là cô không còn làm ăn được nữa.
Tiểu Đồng Đồng sinh ra đã bị bệnh tim, mỗi tuần đều phải dùng số tiền lớn điều trị, còn tiền học phí của cô, nói chung là lúc nào cũng túng thiếu, tất cả dựa vào Nam Tinh Nguyệt đi lừa gạt hoàn toàn không đủ.
Càng nghĩ, cô quyết định về Nam gia mượn ít tiền, trong nhà đã hết gạo, không có tiền, cô và Đồng Đồng có nước ngày mai muốn ra đường đi xin ăn.
Mặc dù năm đó bị Bạch Mộng Lan đuổi ra khỏi nhà, nhưng Nam Chấn Hào nghe nói cô mang thai, vẫn là mềm lòng.
Ông ta dùng mọi biện pháp hỏi về cha của đứa bé, Nam Tinh Nguyệt một chữ cũng không nói.
Không nói là vì cô trừ tiền không muốn cùng Nam gia có bất cứ liên quan gì.
Vả lại cô cũng không biết cha của con cô là ai.
Vừa đến Nam gia, còn chưa kịp đi vào cửa chính, một chiếc xe đi vào, trên xe hai người nam thanh nữ tú bước xuống.
“Cô còn có mặt mũi trở về!” - Nam Ngọc Vân tóc dài uốn cong gợi cảm xinh đẹp, nhưng trong miệng toàn là thanh âm miệt thị.
Và bên cạnh cô ta, là người đàn ông đã phản bội ba năm trước, Thẩm Hướng Nam.
Nhìn thấy Thẩm Hướng Nam, lòng Nam Tinh Nguyệt chỉ có chút biến đổi, thanh niên năm đó che mưa khi cô bị ức hiếp đuổi đi, sớm đã biến mất.
Trời đã tối, cô cũng không muốn tốn thời gian với bọn họ liền quay người đi vào bên trong.
“Này, cô đứng lại đó cho tôi.” - Nam Ngọc Vân không chịu từ bỏ.
Nam Tinh Nguyệt cố ý đi nhanh, Nam Ngọc Vân mang giày cao gót đuổi theo không kịp.
Đi vào bên trong, liền nhìn thấy Nam Chấn Hào ngồi trên ghế sô pha da thật xem báo, Bạch Mộng Lan một thân váy ngủ bằng lụa ngồi một bên sơn móng tay đỏ.
Đôi mắt bà ta quét qua người cô, lạnh giọng nói: “Hừ, lại đến đòi tiền.”
Kỳ thật bà ta nói không sai, Nam Tinh Nguyệt đúng là tới đòi tiền.
Nam Chấn Hào thả tờ báo xuống, mặt không đổi nhìn cô chằm chằm, thanh âm lạnh lùng nói: “Tới cũng đúng lúc, ta có việc tìm con.”
Ông ta đứng lên đi vào thư phòng, Nam Tinh Nguyệt nhắm mắt đi theo phía sau.
Nam lão gia tại Vân thành cũng là nhân vật có tiếng, nếu không phải trước kia ông ta say rượu phạm sai lầm, ngủ với mẹ cô, có lẽ ông ta cũng là anh minh một đời.
Nam Tinh Nguyệt là vết bẩn trong đời ông ta, cho nên thái độ của ông ta dành cho cô cũng không có gì tốt.
Vào thư phòng, Nam Tinh Nguyệt ngồi trên ghế gỗ.
“Ừm… tôi…” - Cô còn chưa biết phải mở miệng xin tiền thế nào.
Nam Chấn Hào lại xen vào: “Lại là vì đứa bé kia? Con còn phải đi học, cứ như vậy không phải biện pháp.”
Nam Tinh Nguyệt không hiểu lời này của ông ta là ý gì.
Chỉ thấy Nam Chấn Hào từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ ném lên bàn: “Đứa bé đó phải phẫu thuật cấy tim mới có thể sống, ta đã liên hệ bệnh viện ở nước Mỹ làm phẫu thuật cho nó, cũng đã tìm được người chăm sóc.”
“Thật sao?” - Nam Tinh Nguyệt khó mà tin được.
Không nghĩ Nam Chấn Hào lại đồng ý giúp Đồng Đồng làm phẫu thuật, đáy mắt nháy mắt ướt át.
“Đương nhiên, con phải đồng ý ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” - Quả nhiên trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí.
“Đồng ý cùng Lâm gia thông gia.”
“Cái gì?”
“Con cầm tiền của Nam gia nhiều năm như vậy, hiện tại cũng đã đến lúc báo ân.” - Nam Chấn Hào lạnh lùng nói.
Nam Tinh Nguyệt cười nhạo: “Nhưng tôi đã có con, Lâm gia cũng không ngu ngốc, bọn họ sẽ không cần một nữ nhân đã sinh con khi chưa lập gia đình.”
“Cái này con không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt.”
Updated 38 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Hiện tại anh chê chị bẩn, không biết tới bao giờ anh mới phát hiện ra bản thân đã có một cô con gái nhỏ thân mang bệnh tim bẩm sinh nhỉ. Để coi thử khi anh biết sự thật rồi anh còn dám coi thường chị bẩn nữa không. Bẩn mà có tiền nuôi con chữa bệnh cho con thì người mẹ nào cũng nguyện bẩn.
2025-04-03
12
So Lucky I🌟
Nam Tinh Nguyệt một cô gái yếu đuối nhưng sao lại mạnh mẽ tới thế, một thân một mình bươn chải ngoài xã hội, không người thân không nơi nương tựa, không chỗ bấu víu lại có thể một mình tự nuôi con tự ăn tự học tự trưởng thành... Nghị lực này thật đáng ngưỡng mộ
2025-04-03
11
Huê Nguyễn
ôm tiền cứu con rồi chạy trốn tiếp
2025-04-02
2