Cô Vợ Bỏ Trốn Của Phong Thiếu

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Phong Thiếu

“Ông chủ, mua hai tặng một.”

Vân thành, Nam gia.

Nam Tinh Nguyệt toàn thân ướt sũng vì nước mưa dội lên thân thể run rẩy, nhưng cũng không so được với nội tâm đầy tổn thương của cô.

Thẩm Hướng Nam cùng Nam Ngọc Vân lăn lộn trên giường rõ mồn một trước mắt cô.

Như không nhìn thấy Nam Tinh Nguyệt, giọng kêu phóng đãng như nước thủy triều của Nam Ngọc Vân: “Hướng Nam…a…yêu chết anh.”

“Ngọc Vân.”

Căn phòng tất cả đều là âm thanh mập mờ của bọn họ, đó là phòng của Nam Tinh Nguyệt, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cô.

Bọn họ sao có thể đối với cô như vậy.

“Hướng Nam, em và con nhỏ Nam Tinh Nguyệt kia anh yêu ai?” - Nam Ngọc Vân nũng nịu hỏi.

Thẩm Hướng Nam hưng phấn không quên dỗ Nam Ngọc Vân vui vẻ, trên mặt tất cả đều là nịnh nọt: “Anh không có hứng thú với cô ta, anh đương nhiên yêu em nhất.”

Nam Tinh Nguyệt trong khoảnh khắc này cảm thấy dạ dày nâng lên cảm giác chua chua, cầm lấy cái ly ném về phía đôi cẩu nam nữ trên giường.

“A…a…a…” - Nam Ngọc Vân giật mình.

“Kẻ nào…” - Thẩm Hướng Nam nổi trận lôi đình, đưa mắt nhìn về phía Nam Tinh Nguyệt liền bối rối: “Tinh Nguyệt.”

Nam Vân Ngọc cũng nhìn thấy Nam Tinh Nguyệt, hất mặt mỉm cười, không có chút nào áy náy: “Nam Tinh Nguyệt, nếu cô đã thấy, tôi cũng chẳng buồn giấu, Thẩm Hướng Nam là của tôi, Nam gia này cũng là của tôi, mẹ cô đã sớm chết, cô cũng nhanh lăn ra ngoài.”

Tưng lời Nam Ngọc Vân nói đánh thẳng vào tim Nam Tinh Nguyệt, thân thể yếu ớt nhẹ run lên.

Từ cửa lại vang lên giọng nói của Bạch Mộng Lan - mẹ để Nam Ngọc Vân đầy trào phúng: “Nếu mày đã biết thì liền cút đi, Hướng Nam là bạn trai của con tao.”

Bạch Mộng Lan đối với việc con gái cướp bạn trai người khác xem như chuyện đương nhiên.

Nam Tinh Nguyệt hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn người đàn ông cô từng yêu, hắn cúi đầu, ngay cả liếc mắt nhìn cô cũng không dám.

Cô không khóc không gào thét, quay người rời đi, tỉnh táo lạ thường.

Chạy ra khỏi biệt thự Nam gia, mọi ngụy trang đều gỡ xuống.

Vừa thi xong đại học, cô chọn một ngày quan trọng như vậy quay về chính là để cho Thẩm Hướng Nam một bất ngờ, mà hắn lại khiến cô còn bất ngờ hơn.

Thật đáng buồn, cũng rất buồn cười.

Trong đêm mưa, Nam Tinh Nguyệt chỉ có thể tuyệt vọng mỉm cười.

Trên cửa sổ lầu hai, Thẩm Hướng Nam đứng ở đó nhìn xuống.

Phía sau, Nam Ngọc Vân gọi: “Hướng Nam, anh nhìn cái gì đó, tới đây với em.”

Đáy mắt Thẩm Hướng Nam xẹt qua một tia tình cảm phức tạp, cuối cùng kéo màn cửa lại.

Nam Tinh Nguyệt ngồi ở trước thèm khóc một trận, lúc này mới loạng choạng đứng lên.

Nơi này không thể bắt taxi, Nam gia chắc chắn cũng sẽ không cho tài xế đưa cô quay về trường học.

Cơn mưa làm toàn thân cô lạnh buốt không còn chút sức lực, muốn chờ một chiếc xe nào đi qua muốn gọi giúp đỡ.

Từ phía xa xuất hiện một ánh đèn, Nam Tinh Nguyệt nặng nề mở to hai mắt, gian nan đứng lên chặn đường.

Cô biết đây chính là chiếc xe kiểu mới nhất của Bugatti, ở Vân thành không nhiều người sở hữu, chủ nhân xe này hẳn là không phú thì quý, hẳn sẽ không phải là loại người cướp tiền cướp sắc.

Cô còn chưa kịp ngăn lại, cũng không có phất tay, chiếc xe đã ngừng lại, Nam Tinh Nguyệt có chút do dự.

Chiếc xe dừng trước màn mưa, không có bất cứ động tác nào.

Nam Tinh Nguyệt lấy dũng khí bước tới, bên trong không thấy được cái gì.

Nhẹ nhàng mở cửa xe, thế mà mở được, trong lòng cô mừng thầm.

Một giây sau, thân thể cô bị một sức mạnh kéo vào.

“A! Xin lỗi… tôi chỉ là nghĩ muốn đi nhờ…” - Nam Tinh Nguyệt vội vàng giải thích.

Trong xe hoàn toàn tối đen, cô bị một thân thể cao lớn đè ở phía dưới.

Cửa xe tự động khóa lại khiến bên trong tách biệt cơn mưa bên ngoài.

Nam Tinh Nguyệt bị dọa đến toàn thân run rẩy, cũng không dám ngẩng đầu.

Cô có thể cảm nhận đối phương là một người đàn ông, trong xe mùi cồn rất đậm.

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông từ đỉnh đầu truyền đến: “Đủ tuổi chưa?”

Không đầu không đuôi, Nam Tinh Nguyệt trợn tròn cả mắt.

Vừa ngẩng đầu, ảnh mắt đã bị bàn tay rộng lớn che khuất, cô chỉ kịp nhìn một hình xăm trên bàn tay của hắn.

“Hửm?” - Người đàn ông nhẹ nhàng hừ một tiếng, mang theo sự lười biếng.

“Tôi mười tám tuổi.” - Nam Tinh Nguyệt khó hiểu đáp.

Đôi môi người đàn ông cong lên một đường cong: “Rất tốt!”

Chớp mắt, người đàn ông biến thành dã thú, tận lực cướp bóc mà chiếm lấy người dưới thân.

Nam Tinh Nguyệt không biết trải qua bao nhiêu lần, cho đến khi cô ngất đi…  vẫn không rõ tướng mạo người trước mắt, chỉ biết hắn chính là ác ma…

Đến khi Phùng Nam lái xe đuổi tới, chính là đã đi tìm Phong Dịch Vũ một đêm.

“Nhị gia.” - Phùng Nam đưa lên quần áo sạch.

Phong Dịch Vũ đêm qua bị đối thủ ám toán.

Thời khắc mấu chốt, hắn bị mất liên lạc.

Phùng Nam cũng là thuận đường này lái xe đi tìm, mới phát hiện ra tung tích.

Phong Dịch Vũ thay đổi y phục, lạnh giọng hỏi: “Thế nào?”

“Tối hôm qua bị người của chúng ta phản kích, đối phương liền không có động tác khác.” - Phùng Nam ánh mắt hướng bên trong nhìn một chút, chậm rãi nói.

Ánh mắt Phong Dịch Vũ lạnh lẽo, không chút gợn sóng.

“Xử lý một chút.”

“Vâng!”

Khi Nam Tinh Nguyệt tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau đớn, mở mắt nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, đây là phòng ngủ của cô.

Tiểu Linh là bạn cùng phòng của cô, nhìn thấy cô tỉnh lại liền nói: “Tiểu Nguyệt, cậu tỉnh rồi?”

“Buổi sáng hôm nay cậu bị một người đàn ông xa lạ đưa tới, vết thương khắp người, hù chết tớ, đây là thẻ người đàn ông kia đưa tớ chuyển cho cậu, bên trong có một tỷ.” - Tiểu Linh đưa ra một tấm thẻ.

Hai người nhìn nhau, không cần nói cũng biết.

“Tiểu Nguyệt, hay là báo cảnh sát đi.” - Tiểu Linh sợ hãi.

Báo cảnh sát? Cô ngay cả đối phương là ai, làm sao báo cảnh sát? 

Nam Tinh Nguyệt nhắm mắt tuyệt vọng, nghĩ đến mọi thứ xảy ra đêm qua, lòng như tro nguội.

Ba năm sau…

Quán bar lớn nhất Vân thành.

Nam Tinh Nguyệt còn chưa kịp thay đồng phục, thở hồng học đứng ở cửa quán bar đầy màu sắc.

Cô nhìn những chiếc hộp trong túi, ước lượng số lượng, mặt không đổi màu, không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của bảo an, hít mũi một cái nghênh ngang đi vào.

Tiểu Linh bên trong đã sớm đợi cô vội gọi: “Tiểu Nguyệt, làm sao giờ mới tới?”

“Tớ vừa xong.” - Nam Tinh Nguyệt thì thầm, mở ra chiếc túi chứa núm vú giả và đầy áo mưa rơi lả tả xuống đất.

Mặt Tiểu Linh xạm lại, Nam Tinh Nguyệt khom lưng nhặt lên.

Hỏng bét, đồ chơi của Tiểu Đồng Đồng quên lấy ra.

Tiểu Linh chỉ vào phòng có cánh cửa mạ vàng, chân thành nói: “Hôm nay bên trong đó đều là những người có tiền, nghe nói là Phong nhị gia bày tiệc mời khách, cậu nhìn thấy các cô gái tiếp rượu kia không, lúc bọn họ đi ra, trong ngực đều được nhét tiền.”

Nam Tinh Nguyệt gật đầu như giã tỏi.

“Cậu uống rượu sao?” - Thấy gò má cô hơi đỏ, Tiểu Linh liếc mắt hỏi.

Nam Tinh Nguyệt cười ngây ngô hai tiếng: “Nhập gia tùy tục.”

Nam Tinh Nguyệt mặc dù không có rãnh giới cuối cùng, nhưng vẫn dùng cồn tự kích động mình.

Cánh cửa nặng nề được đẩy ra, ánh đèn chớp nhoáng cùng tiếng ngạc đinh tai nhức óc đập vào mặt.

Trong phòng có mười mấy người, ở giữa cho cái bàn có mấy người đang chơi bài, phòng trong thì ngồi một đám người không phú thì quý.

Cửa còn có hai người đàn ông đứng canh, kiểm tra tư cách đi vào từ bên ngoài.

So với những cô gái ăn mặc hở hang, Nam Tinh Nguyệt tự nhiên khác lạ.

“Anh đẹp trai…” - Giọng nói nịnh nọt, gương mặt lấy lòng.

Hai người cảnh cửa cũng chịu không được cô nũng nịu, liền thả cô đi vào.

Cô đi vào cùng hai cô gái tiếp rượu. Bên trong ánh đèn khiến cô có chút không quen, không biết vấp phải cái gì, ngã nhào trên thân một người đàn ông, dưới lòng bàn tay là bắp thịt săn chăc, cô không khổ tặc lưỡi.

Một giọng nam nhân bén ngọn vang lên: “Ôi, tiểu cô nương thật biết ngã nhào, ngã một phát thẳng đến ngực của Phong Nhị Gia.”

“Hôm nay Nhị Gia là nhân vật chính, chỉ cần dỗ anh ấy cao hứng, đây chính là của các cô.” - Người đàn ông tướng mạo anh tuấn ngữ điệu ngả ngớn lưu manh, sau đó lấy ra hai xấp tiền dày.

Khoảng chừng năm mươi triệu đi, đủ cho Tiểu Đồng Đồng trị liệu một thời gian.

Nam Tinh Nguyệt nhìn chằm chằm xấp tiền, hai mắt tỏa ra ánh sáng, trong túi lấy mấy cây roi da nhỏ cùng một hộp áo mưa đưa lên.

“Ông chủ, mua hai tặng một.”

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Mở đầu bằng một màn đầy trào phúng bắt gian tại giường của cặp tra nam tiện nữ. Nhẫn nhịn rời đi để chờ ngày thật mạnh mẽ sẽ quay về lấy lại tất cả.
Chúc mừng em ra truyện mới nhé/Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/ Cứ up từ từ thôi ko cần vội đâu nek, mấy nay chị chạy đua với các tác giả, lăn lăn theo mà khum kịp/Chuckle//Facepalm/

2025-04-03

12

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Ba năm rồi mới gặp lại, ở một công việc mới và hoàn cảnh mới không biết anh có nhận ra cô gái năm nào/Hey/

2025-04-03

12

Huê Nguyễn

Huê Nguyễn

gặp lại nhau trớ trêu như vậy sao,, chào 🖖🖖🖖🖖 mừng tp mới của bạn nhé, mới khởi đầu mà nhiều gay cấn rồi này

2025-04-02

3

Toàn bộ
Chapter
1 “Ông chủ, mua hai tặng một.”
2 Tôi Ngại Bẩn
3 Đến Lâm Gia Ra Mắt
4 “Chúng ta trước kia có phải là đã từng gặp nhau?”
5 Phù Sa Không Thể Lưu Ruộng Ngoài
6 Đưa Đồng Đồng Đi Nước Ngoài
7 Tôi Có Thể Ở Bên Anh Bảy Ngày
8 Thế Nào, Yêu Tôi Rồi?
9 Không Một Ai Để Dựa Vào
10 Anh Ấy Chính Miệng Nói Yêu Tôi
11 Sinh Một Đứa Con Cho Phong Gia
12 Tôi Muốn Ngủ Với Anh
13 “Lấy đồ của cô, cút ra khỏi nhà của tôi.”
14 Mông Lớn
15 “Tối hôm qua mang áo mưa sao?”
16 Thành Giao
17 “Vậy chúng ta ngủ một giấc thế nào?”
18 Đồng Đồng Một Tuổi Giống Hắn Nhất
19 Cô Gái Ba Năm Trước Thế Nào Rồi?
20 Cô Phát Sốt
21 Chỉ Muốn Ngủ, Không Yêu Đương
22 “Cẩn thận giẫm lên vết xe đổ.”
23 Yêu Đương Ngang Hàng
24 Sẽ Không Ở Vân Thành Quá Lâu
25 Tôi Thích Cô Ấy
26 Cô Lại Lợi Dụng Tôi
27 “Nam Tinh Nguyệt, mười tỷ.”
28 “Phong Dịch Vũ, anh điên rồi.”
29 Mẹ Kế Hoặc Chị Dâu Của Cậu
30 Rời Khỏi Phong Dịch Vũ Giá Bao Nhiêu
31 Nam Tinh Nguyệt là người tôi nhìn trúng
32 “Xin anh… nhẹ một chút.”
33 Tôi Không Có Mang Thai
34 Tiệc Độc Thân
35 Lục Liên Thành Tỏ Tình
36 Cô Gái Mà Phong Dịch Vũ Yêu
37 Sẽ Không Mặc Kệ Nam Tinh Nguyệt
38 Cô Ấy Đã Bệnh Đến Nguy Kịch
Chapter

Updated 38 Episodes

1
“Ông chủ, mua hai tặng một.”
2
Tôi Ngại Bẩn
3
Đến Lâm Gia Ra Mắt
4
“Chúng ta trước kia có phải là đã từng gặp nhau?”
5
Phù Sa Không Thể Lưu Ruộng Ngoài
6
Đưa Đồng Đồng Đi Nước Ngoài
7
Tôi Có Thể Ở Bên Anh Bảy Ngày
8
Thế Nào, Yêu Tôi Rồi?
9
Không Một Ai Để Dựa Vào
10
Anh Ấy Chính Miệng Nói Yêu Tôi
11
Sinh Một Đứa Con Cho Phong Gia
12
Tôi Muốn Ngủ Với Anh
13
“Lấy đồ của cô, cút ra khỏi nhà của tôi.”
14
Mông Lớn
15
“Tối hôm qua mang áo mưa sao?”
16
Thành Giao
17
“Vậy chúng ta ngủ một giấc thế nào?”
18
Đồng Đồng Một Tuổi Giống Hắn Nhất
19
Cô Gái Ba Năm Trước Thế Nào Rồi?
20
Cô Phát Sốt
21
Chỉ Muốn Ngủ, Không Yêu Đương
22
“Cẩn thận giẫm lên vết xe đổ.”
23
Yêu Đương Ngang Hàng
24
Sẽ Không Ở Vân Thành Quá Lâu
25
Tôi Thích Cô Ấy
26
Cô Lại Lợi Dụng Tôi
27
“Nam Tinh Nguyệt, mười tỷ.”
28
“Phong Dịch Vũ, anh điên rồi.”
29
Mẹ Kế Hoặc Chị Dâu Của Cậu
30
Rời Khỏi Phong Dịch Vũ Giá Bao Nhiêu
31
Nam Tinh Nguyệt là người tôi nhìn trúng
32
“Xin anh… nhẹ một chút.”
33
Tôi Không Có Mang Thai
34
Tiệc Độc Thân
35
Lục Liên Thành Tỏ Tình
36
Cô Gái Mà Phong Dịch Vũ Yêu
37
Sẽ Không Mặc Kệ Nam Tinh Nguyệt
38
Cô Ấy Đã Bệnh Đến Nguy Kịch

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play