Nói đến vị tướng gia này thì cũng phải nói đến chuyện tình đáng ghi vào thiên sử của ông. Cố Phàm thời trai trẻ từng giống như mấy nam nhân khác không nghĩ tới hôn nhân mà tập trung vào đại sự hầu hết đều chôn chân ở chiến trường hay biên ải.
Thời gian ở phủ lại cực ngắn ngủi một năm tính ra ông về phủ chưa đến một tháng. Thế nên con người này đẹp trai đến mấy cũng chưa từng có nữ nhân vây quanh.
Lão thái thái hồi ấy hết sức buồn lòng, phải mất bao nhiêu thời gian, thủ đoạn mới bắt ông ấy kết hôn với mẫu thân hiện tại của nàng.
Lúc thành hôn rồi, Cố Phàm mới gặp mặt nương tử nhưng duyên đến tránh cũng không được, vừa gặp đã yêu. Sau đó, một gia đình hạnh phúc đã ra đời. Dù cho sự tồn tại của nó quá ngắn ngủi.
Cho đến khi sinh đứa thứ hai được sinh ra là Cố Tiểu Mạn. Trước nàng có một vị đại ca tên Cố Thiên Hạo hơn nàng ba tuổi. Cố phu nhân yểu mạng qua đời. Toàn Cố phủ để tang ba năm.
Cố lão gia quá đau lòng sau khi chôn cất thê tử xong thì bỏ ra biên ải. Ba năm sau, ông mới lấy lại tinh thần nhưng cũng không lấy ai nữa cứ như vậy gà trống nuôi con.
Cố Tiểu Mạn nguyên tác được nhắc đến thì mới được gả vào Tam Vương phủ một thời gian. Trước đó, nàng say mê Tam Vương Gia, Lăng Triệt một mực đòi gả đi. Cố Lão Gia khuyên ngăn không được đành phải xin ban hôn.
Do Tam Vương Gia sớm đã có hôn phú cũng không tiện dứt ra nên Cố Tiểu Mạn chỉ được làm trắc phi mà thôi.
Sau thì vì ghen tuông mù quáng mà bày mưu hại nữ chính vô số lần, cuối cùng bị các nam chính phát giác ra nhưng nữ chính không truy cứu nên không sao.
Ít lâu sau lại vì đỡ cho Tam Vương Gia một nhát đao mà qua đời.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa à? Xui như vậy.
Nhưng.. Trong trí nhớ của Cố Tiểu Mạn thêm một vài chi tiết nữa. Cuộc hôn nhân này thật ra ngay cả nguyên chủ Cố Tiểu Mạn cũng không hề muốn.
Chỉ vì muốn đưa tên hại mẫu thân ra ngoài ánh sáng liền có thể tự tay hủy hoại hạnh phúc một đời.
Nữ nhân phong kiến a… gả đi một lần ai dám cưới nữa.
Vạn tính không bằng trời tính.
Hào quang của nam chủ quá mức lấp lánh. Cố Tiểu Mạn vô tình ái mộ Lăng Triệt sau đó diễn biến giống như cốt truyện.
Con người thông minh nửa đời liền vì một tấm chân tình mà... ngu người. Không là trở nên thập phân ngu muội.
Thời Tịch nhìn thiếu nữ thân đầy máu tươi, ánh mắt phức tạp.
- Cố Tiểu Mạn, như vậy đáng sao?
Cố Tiểu Mạn lấy hết sức lực còn lại thều thào: " H..hà rất đáng. "
Nhìn về Thời Tịch. Ánh mắt sớm đã mất đi tỉnh táo lại chợt xuất hiện tia khát cầu bé nhỏ: "X...Xin cô hãy...khụ khụ làm ơn đừng ... đừ..ng bỏ rơi ch̀àng ấy..."
Lăng Triệt tay đỡ lấy Cố Tiểu Mạn mặt lại không có một tia lo lắng tồn tại, hắn dường như chẳng quan tâm người hắn đang đỡ là ai, tựa như mộ hạt cát. Thời Tịnh bảo hắn đỡ, hắn đỡ thôi.
Mắt dần chụm lại, Cố Tiểu Mạn hướng nhìn lên trên, tay cố với lấy sợi tóc vươn trên mắt người nàng yêu. Mà hắn lại nhíu mày lại khó chịu lộ rõ.
Tay chưa chạm đến nơi, đã rơi xuống nền đất lạnh giá. Nàng chưa mất hoàn toàn ý thức, mắt trọn vẹn chỉ có bóng dáng Lăng Triệt. Nhìn chưa bao lâu, nàng cong nhẹ môi rồi hộc ra ngụm máu đỏ tươi.
Lăng Triệt, đôi mắt không thể lừa người được đâu. Chàng còn nói đối với ta chưa từng bận tâm? Chàng nói dối cũng giỏi thật.... Chỉ là ta chẳng phải thần thánh gì để có năng lực hiểu nổi suy nghĩ trong đầu chàng. Chàng là đang thương hại ta sao hay là ... Hừm, quan tâm làm gì cơ chứ? Đoạn tình duyên này bổn tiểu thư không cần nữa. Lăng Triệt gì đó ta cũng chẳng cần.
Nếu được trở lại ta cũng chỉ muốn như trước kia, chúng ta tiếp tục làm bằng hữu.
Thời Tịnh im lặng. Thứ Thời Tịnh không chắc chắn thì nàng sẽ không trả lời. Lại có một chút tội nghiệp cho nữ nhân vừa từ giã trần thế kia.
Cố Tiểu Mạn hiểu được cũng không làm khó Thời Tịnh hướng mắt nhìn nam nhân đang ôm mình. Cơ thể dần thả lỏng.
Linh hồn dần hút vào cõi hư vô. Như vậy kết thúc cũng không quá tệ. Đôi mắt lờ đờ khép mở chìm vào bóng đen vô định, mãi mãi không thấy được tia sáng ban mai.
Không một ai thương tiếc cho nàng. Ác nữ cô độc của Bắc Quốc.
Một sinh mạng kết thúc, ánh nắng không bao lâu đã rọi sáng đằng tây, chiếu lên tương lai thấp thoáng mịt mù của Bắc Quốc.
...----------------...
Diệp Tử giờ là Cố Tiểu Mạn. Cố Tiểu Mạn chính là Diệp Tử. Nàng sao có thể chấp nhận kết cục như vậy.
Kiếp trước nàng cũng là bé ngoan đấy nhá. Trong phòng nàng còn nguyên quyển lịch dính đầy phiếu bé ngoan năm nào. Sao lại vô duyên vô cớ xuyên thư thế này được!?
Ông trời đâu, chúng ta hớp miếng trà đàm đạo. Ông muốn tôi sống thế nào đây. Chết vì nam nhân á, còn lâu, tôi không phục.
Diệp Tử quyết tâm sẽ không thể để tương lai của mình tàn tạ như Cố Tiểu Mạn được. Từ giờ nàng sẽ một Cố Tiểu Mạn mới. Một Cố Tiểu Mạn không bao giờ dính thính của nam chủ. Giống như khi chơi bắn gà vậy, nhặt thính đôi khi lại chết luôn.
Càng nghĩ Cố Tiểu Mạn càng quyết tâm. Trong đầu khắc rõ mục tiêu cả đời.
Học tập các vị tiền bối né nam chủ, nữ chủ tuyệt đối không dây dưa quá đà. Không được bắt trước mấy vị nào đó xuyên xong bảo sẽ né nhưng cứ tạo ấn tượng mạnh cho nam chính.
Đấy mà là né à, đó là lươn lẹo.
Hiện đại thì tránh trung tâm thương mại ra. Ở cổ đại thì tránh cái gì nhỉ?
Sau khi bắt xong kẻ đó nhất định phải rời bỏ Tam Vương Phủ này. Phải đóng tròn vai tiểu thư nhàm chán gia giáo, không khác mình là bao nên cũng yên tâm phần ngoài.
Một suy nghĩ chợt lóe qua đầu. Nếu đằng nào cũng rời khỏi đây. Vậy thì... không thể để bản thân chịu thiệt được.
Updated 113 Episodes
Comments
白青水
😂😂😂😂😂
2023-01-23
0