Tam Vương Gia à , mặc dù ngài cũng là nam nhân tuấn dật thật đấy. Nhưng mà, món ăn thượng hạng này. Ta nuốt không trôi. Với cả ta ăn chay.
Được rồi, quyết định vậy đi.
Nữ nhân nào đó trong lòng lửa cháy hừng hực. Gần đó, một nam nhân thân mặc hỉ phục, tóc đen cột gọn gàng, dung nhân tựa trích tiên đang tươi tỉnh tiếp khách. Một chén lại một chén.
Mặt hắn hơi ửng đỏ do đã ngà ngà say rượu. Bỗng, hắn hắt xì một cái.
Lăng Triệt khịt khịt mũi, lòng nghi hoặc.
Đây là có người nói xấu hắn sao?
Không nghĩ gì nhiều, hắn tiếp tục nhiệm vụ của mình - tiếp đãi khách quan. Ai bảo hôm nay hắn may mắn lấy được quý nữ của Tướng gia chứ.
Nhiệm vụ này thật mệt mỏi a.
Lăng Triệt sau khi tiếp xong khách quan liền lui về phòng. Hắn tiến gần tân phòng gián đầy chữ hỉ đỏ rực, đầy bất đắc dĩ. Lăng Triệt kêu nha hoàn lui xuống.
Cho hắn cùng tân nương một chút yên tĩnh. Nha hoàn ai nấy đều không thể không nghĩ đến điều đen tối. Cả đám đỏ mặt nhanh chóng rời đi.
Lăng Triệt mỉm cười hài lòng. Lăng Triệt mở cửa bước vào. Tầm mắt hướng vào gian phòng ngủ. Không thấy.
Tân nương của hắn đâu? Lăng Triệt ngó xung quanh.
Cư nhiên không thấy. Tướng gia muốn đùa Lăng Triệt này sao? Lăng Triệt nghĩ đến phương án tân nương bị cướp lại mặt hơi bi hài.
Mai phải dắt nương tử đi gặp hoàng hậu thì tính sao đây?
Lăng Triệt quay lại đóng cửa lại. Hắn không thể để tin tức lọt ra ngoài. Rồi quay lại một lần nữa. Bước thêm vài bước.
Chân cảm nhận dẫm vào mảnh vải, Lăng Triệt giật nảy ra sau. Đây...
Lăng Triệt kì quái nhìn nữ nhân thân hỉ phục đang quỳ rạp ở dưới chân mình. Ai nói cho hắn biết tại sao Trắc phi của hắn lại làm vậy không?
-Ái phi, nàng đây là làm sao a? Mau mau đứng dậy.
Cố Tiểu Mạn nghe thấy một giọng nói ân cần của nam nhân. Bất giác rùng mình. Lần này đến lượt nàng nghi hoặc.
Có gì đó không đúng? Nhưng là không đúng ở chỗ nào cơ chứ? Giọng điệu ân cần còn có thể khiến người ta rét run?
Nghịch lý vậy. Nhưng mà không như vậy thì không phải Lăng Triệt rồi. Hắn ta là một tên hai mặt xảo trá. Nàng phải tập làm quen thôi.
Nam chính có khác, thật đáng sợ!
Cố Tiểu Mạn cũng không nghĩ gì nhiều, làm theo kế hoạch đã định.
-Tam vương gia, thứ lỗi cho ta vì để ngài nhìn thấy bộ dạng này. Nhưng mà xin ngài cho ta một chút ân huệ Tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng gì đến ngài. Tất nhiên sẽ có thứ khác đổi lại.
Tam vương gia trong tiểu thuyết là một kẻ khẩu phật tâm xà, tuyệt không cho bản thân chút thiệt thòi. Cố Tiểu Mạn đây muốn xin xỏ hắn nhất định phải có lễ vật.
Lễ vật cho Vương Gia.
Phải thật cao quý cho nên sẽ rất tốn kém.
Nhưng mà so với tương lai ung dung hưởng lạc thì không đáng gì. Nhưng mà vẫn tiếc quá. Nàng còn chưa nhìn thấy nó tận mắt nữa. Cố Tiểu Mạn lòng tuôn lệ.
May là nhờ bộ dáng quỳ thành khẩn quá mức kia và hỷ phục rườm rà vừa kịp che đi. Lăng Triệt tràn đầy nghi hoặc nhìn vào nữ tử dưới chân.
Cố tiểu thư này là muốn yêu cầu ta điều gì đâu? Còn có lễ vật đền bù nữa.
Nàng ta cũng rất hiểu đạo lý nhưng mà vừa rồi bị mấy lão già kia chuốc rượu nịnh nọt người mệt mỏi muốn nghỉ ngơi lại phải nghe tiểu nương tử tường trình...
Phiền phức thật.
Lăng Triệt một mặt lại quan tâm đỡ Cố Tiểu Mạn đứng dậy.
"Nàng cứ ngồi lên đi. Chúng ta giờ đã là người một nhà. Đừng khách khí. Đứng lên nào."
Ở hắn dịu dàng động tác, ở nàng bình tĩnh cầm lấy tay hắn đứng lên chầm chậm. Cả hai đều phép tắc, cẩn trọng hành động.
-Tạ vương gia.
Cố Tiểu Mạn và Lăng Triệt cùng lúc ngồi xuống ghế đá.
Không gian trở nên yên tĩnh. Cố Tiểu Mạn vẫn trùm khăn hỷ nên nàng không cũng bớt đi vài phần lo lắng. Đến khi thật vững tâm rồi mới dám mở lời.
- Vương gia, ngài có thể ký cho ta một tờ khế ước thỏa hiệp không?
- Khế ước thỏa hiệp???
- Đúng vậy. Chính là thời hạn hôn nhân.
Khẽ cong mi mắt: "Ý của ái phi là sao? Bổn vương vẫn chưa hiểu lắm."
- Ngài cũng biết rõ. Mục đích của cuộc hôn nhân này chính là đánh lạc phương hướng của kẻ địch. Tiểu nữ biết bản thân bây giờ rất lỗ mãng nhưng cũng là một nữ nhân tiểu nữ không muốn chỉ vì hận thù mà đánh mất tương lai quý giá. Vậy nên mong ngài có thể cho tiểu nữ một con đường thoát thân. Tiểu nữ nhất định trả cho ngài thứ khác cân xứng. Chính xác là một tờ hưu thư kí sẵn để tiểu nữ có thể dời đi bất cứ lúc nào.
Đúng vậy, lúc ấy, dù cho tam vương gia có đi đâu xa cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch hưởng lạc của mình.
Lăng Triệt nhăn mày, vấn vưởng ý sầu não: “ Ý nàng là nàng không muốn gả cho bổn vương?" hắn nói tiếp nhìn sâu vào đôi mắt đối phương như đang thăm thú:
- Hay là do bản vương không hợp tiêu chuẩn của nàng?
Cố Tiểu Mạn ngửi ra mùi nguy hiểm. Ngài ấy hỏi vậy chẳng khác nào bảo mình đang xỉa xói ngài ấy đẳng cấp quá thấp so với hình tượng của nàng.
Chết rồi. Làm sao giải quyết bây giờ? Phải rồi.
Cố Tiểu Mạn mồm mép tép nhảy học theo mấy câu nàng hay đọc trong tiểu thuyết, giọng điệu vờ thật lòng: "Không phải. Tam vương gia tài ba xuất chúng, dung mạo không ai sánh kịp, chính là người mà nữ nhân Bắc quốc đều muốn gả vào chỉ là tiểu nữ..."
Nàng quay sang một bên tránh né tia rò xét của Lăng Triệt.
- Thôi được rồi. Không muốn là không muốn. Bổn vương tôn trọng mong muốn của nàng. Bổn vương cũng không có thói quen bắt ép nữ nhân.
Cố Tiểu Mạn ngơ người quya lại nhìn hắn. Không có tức giận. Không nghĩ Lăng Triệt sẽ dễ dàng đồng ý như vậy.
Mẹ ơi! Con trúng số độc đắc rồi. Không để Cố Tiểu Mạn hoàn hồn. Lăng Triệt kí tên vào một tờ giấy trắng để chỗ nàng, dặn dò rồi tiến vào giường đi ngủ.
"Sau này để ý vương phủ cho tốt."
"V..Vâng. Cảm tạ ngài, Tam vương gia."
Ngài yên tâm ta sẽ dùng hết công suất não bộ luôn ấy.
Updated 113 Episodes
Comments
•[cá^ngừ]•
vầ thế là từ đó chế độ "làm công ăn lương"của nữ chính bắt đầu (○△○||||)
2021-08-06
4