Lăng Triệt định trả lời thì Cố tướng quân đã ngắt lời: "Tiểu Mạn. Phụ thân có chuyện bàn với tam vương gia. Gần xong thì đến giờ ăn rồi nên mời Tam Vương gia ăn cơm luôn."
"Chuyện chuyển nhượng lại ấy ạ?
"Đúng vậy. Hừ. Rồi, nghỉ đầu đi ăn cơm."
"Cố tiểu thư cũng biết chuyện này à?
"Vâng, Ta có giúp phụ thân một chút sổ sách. Không đáng kể công lao."
Cố Phàm dẫn Cố Tiểu Mạn ra bàn ăn, tránh né câu hỏi kia của cô. Không thể nói ông bị dắt mũi được. Rất mất mặt.
"Vậy sao, vậy mọi người mau ăn thôi." Cố Phàm là trưởng bối nên bắt đầu ăn trước.
Cơm canh đạm bạc cũng chỉ có mười món, dinh dưỡng điều hòa.
"Phụ thân, người thứ cái này xem."
"Con cũng ăn cái này đi."
"Cảm ơn phụ thân. Người cũng mau ăn đi. Đại ca, cái này huynh thích ăn nhất phải không?"
"Đúng, Đúng. Hehe."
“...”
Lăng Triệt thấy cảnh gia đình ấm áp cũng chỉ im lặng ăn thôi. Hai năm trôi qua, nữ nhân này so với đêm tâm hôn năm ấy vẫn vậy. Nếu năm ấy, hắn không đồng ý ký giấy hiệp ước kia, có phải phủ của hắn sẽ có như này không gian ấm áp?
Nghe mấy người làm trong phủ bảo, lúc cô chăm sóc phủ hắn, cả phủ đều rất an bình.
Lăng Triệt hơi sốc về suy nghĩ này của mình. Hắn bị sao vậy? Lại đi suy nghĩ mấy chuyện dư thừa này? Chờ đến khi Thời Tịnh chấp nhận gả cho hắn, hắn cũng sẽ có thôi. Cần gì nữ nhân này?
"Tam vương gia, không hợp khẩu vị ngài sao?"
"Hả? Ăn cũng được. Bổn vương chỉ suy nghĩ một chút chuyện, hơi sao nhãng thôi."
“Không sao thì tốt. Ta còn sợ đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài.”
Lại nữa rồi. Cái cảm giác khó chịu mỗi lần hắn giao tiếp với nữ nhân khác. Hai năm trước, khi nói chuyện với Cố Tiểu Mạn hắn không có cảm giác này. Hắn còn nghĩ cô khác bọn họ chứ? Hóa ra đều giống nhau. Đều rất giả tạo. Khó chịu quá...
- Cô im đi được không?
- Dạ?- Nhai cơm chưa xong\, Cố Tiểu Mạn bị sửng sốt. Mặt Lăng Triệt là tức giận thực sự.
Gì? Gì? Cô đã làm gì hắn?
Hắn âm trầm. Cố Thiên Hạo bắt đầu để ý Lăng Triệt.
- Không ý bổn vương là khi ăn không nên nói nhiều đâu. Ta không quen.
- Ta hiểu rồi.
Cố Tiểu Mạn không thể phủ nhận vừa rồi Lăng Triệt bảo cô im đi khá giật mình còn tưởng chọc phải hắn cái gì cơ? Nhìn hắn lúc ấy quả thật có chút đáng sợ.
Dù sao nếu không có hắn cô sao có thể sống tự do như bây giờ. Con đường truy thê của Lăng Triệt cũng gian nan hơn so với các nam chủ khác nên cô đã luôn để trong lòng một ý định: bất kỳ lúc nào hắn cần giúp trong việc của Thời Tịnh, nếu cô có thể giúp gì, cô sẽ giúp hắn một chút.
Cố Tiểu Mạn thầm nghĩ đáng lý ra đây là một bữa cơm bình thường, sao cô lại thấy căng thẳng như vừa gia nhập một trận chiến sinh tồn gay go, căng thẳng?
Hiện tại phụ thân cô sao lại dùng ánh mắt 'nóng bỏng' nhìn Lăng Triệt thế?! Kì quái? Còn nhị ca cũng giống vậy nữa. Đại ca thì sao lại tranh đồ ăn của Tam vương gia như thế? Đại ca à, tên này không chọc được đâu. Cô bó tay cũng lười nhắc bọn họ.
Mở đầu còn rất yên ổn nha. Nam nhân đúng là sinh vật khó hiểu.
Ăn uống xong, Tam vương gia ngụ ý rời đi. Cố Tiểu Mạn đi theo tiễn hắn. Hai người đi đến cổng chính. Bầu không khí ngượng nghịu. Cả hai dều giữ thái độ âm trầm. Phu quân cũ và phu nhân cũ có thể nói chuyện gì với nhau được. Trước kia, bọn họ cũng phải khi bắt buộc phải đi cũng nhau mới gặp nhau.
Nghĩ lại, đúng là chẳng giống phu thê gì cả.
Lăng Triệt dừng bước.
- Cố Tiểu Mạn.
- Vâng? Vương gia có gì dặn dò sao?
- Không có gì à không thật ra là có chuyện này muốn nhờ cô.
"???" Có hay không có, không có hay có xin hãy nói rõ ràng chút đi. Nói như thế cô biết trả lời sao giờ...
"Bổn vương đang theo đuổi một cô gái nhưng ta lại không hiểu lắm mấy thứ nữ nhân thích nên cần có một người tâm sự là nữ nhân giúp đỡ."
Người ngài theo đuổi , sao ngày không nói thẳng cô gái đó là Thời Tịnh của ngài đi. Lăng Triệt, ngài đang ngại ngùng à?
"Không phải có quận chúa Lăng Hạ sao? Ngài có thể hỏi cô ấy xem sao." Muốn làm quân sư quạt mo cũng phải có kinh nghiệm tác chiến. Cô còn chưa yêu ai bao giờ đâu?
- Lăng Hạ muội ấy tính tình hơi nóng nảy bổn vương thừa nhận muội ấy cũng là nữ nhân bình thường. Nhưng mà lần này cần giữ bí mật với lại… cô không biết đâu nàng ấy là trường hợp đặc biệt\, nàng ấy không giống nữ nhân bình thường.
Cố Tiểu Mạn chỉ cười trừ. Trường hợp đặc biệt mới là nam chính được chứ?
Mà nhìn mấy người yêu nhau, cô cũng muốn thử. Ái tình của cô đâu a?
- Quyết định vậy đi. Cô sẽ là người giúp bổn vương. Không được phép từ chối. Xe ngựa đến rồi. Mọi việc quyết định xong. Ta về đây.
Lăng Triệt lên xe ngựa, rời đi.
"Ơ… Tam vương gia, tiểu nữ còn chưa đồng ý mà. Này... từ từ hãy đi..." Hình mẫu Tam Vương Gia bên ngoài ôn nhu, hiểu lòng người; bên trong âm tàng bất lộ đâu rồi. Sao lại thành một người không hiểu lý lẽ như vậy??? Đây rõ ràng là bắt ép.
Cố Tiểu Mạn nhìn xe đi xa, ánh mắt chán đời. Đây chính là sự bá đạo của nam chủ đúng không?! Lần đầu tiếp thu, cô đây thật muốn sa mạc lời.
Dù cô lúc nãy cũng nghĩ sẽ giúp hắn vài chuyện nhỏ nhặt thế mà hắn thật sự muốn kẻ chưa hiểu sự đời này giúp á?
Tam vương gia, ngài rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Xe ngựa vừa đi được một đoạn, thì vòng lại. Lăng Triệt đứng trước mặt cô một lần nữa, dúi vào tay cô hộp gỗ.
- Xém quên mất. Cái này\, cho cô. Cố Tiểu Mạn\, cảm ơn cô đã chăm sóc phủ của ta.
Nhận lấy quà của hắn, cô vẫn chưa biết nên hành xử thế nào.
- Người cũng đã bắt được rồi\, cô giờ cố sống cho tốt.
- Ta sẽ sống thật tốt.
---------------------------------------------------------------
- Muội cũng xui xẻo thật đấy?
- Hả?!
Cố Tiểu Mạn thấy âm điệu xa lạ, cảnh giác quay phắt người. Là đại ca? Nhưng mà vừa nãy... hình như không có giống. Cô nghe nhầm sao?
- Đại ca\, huynh vừa nói gì vậy?
Con ngươi của Cố Tư Thanh dao động, ngu ngơ nói:
"Hửm... huynh có nói gì sao? Ư ư sao không có nhớ được gì hết vậy" Cố Tư Thanh ngu ngơ hỏi lại cùng lúc cố lục lại trong trí nhớ. Hình như đúng là hắn có nói nhưng nói về cái gì hắn thực hư chả nhớ nổi.
- Không cần cố nhớ đâu. Chắc là muội nghe nhầm thôi. Chúng ta mau vào nhà thôi.Ở ngoài có gió lạnh huynh sẽ ốm mất.
"Ừm, chúng ta mau vào thôi." Cố Tư Thanh ồ một tiếng: " À, phải rồi, ta định gọi muội vào sau đó lại chỉ đứng đó. Ta thật đãng trí quá đi."
Cố Tiểu Mạn nghe Cố Tư Thanh bàu nhàu, buồn cười.
- Muội cũng cười ta hu hu hu. Muội muội bắt nạt ta u u
- Ể\, muội không có phì hahaha. Chết dở. Muội lại lỡ… Đại ca đừng để ý. Muội không có cười ca đâu.
Chỉ là cảm thấy chuyện vừa rồi là dấu hiệu tốt.
Cố Tiểu Mạn cười nói vui vẻ với Cố Tư Thanh, rồi trở về phòng. Lại ngẫm đến biểu hiện khác thường của Cố Tư Thanh.
Updated 113 Episodes
Comments