Chưa quá ba phút, nàng đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của Lăng Triệt. Cố Tiểu Mạn nhìn vào trong có chút choáng váng với tốc độ ngủ nhanh hơn cả máy bay thần thánh của hắn.
Nam chính có khác. Cái gì cũng khác người thường.
Nói ngủ là ngủ liền.
Thôi người tốt như ngài cứ ngủ ngon đi. Ta có lẽ phải đi cảm ơn 8 đời nhà ngài có đứa cháu tốt tính đây. Nàng viết xong bản hiệp ước, ký tên vào sau đó dấu vào một chỗ.
Oa... thạt buồn ngủ.
Cố Tiểu Mạn bỏ khăn hỷ ra, lăn vào một góc khác. Chăn ấm đệm êm, đầu óc được thư thả, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lăng Triệt vốn chưa ngủ. Khi thấy chấn động nhẹ trên giường thì mở mắt ra. Hắn thấy nữ nhân nhỏ nhắn thản nhiên ôm tròn người nằm một góc ngu say bí tỉ.
Trâm cài, vòng, hoa tai, phấn trang điểm đều đã được gỡ bỏ hoàn toàn.
Ài. Vậy mà không đuổi hắn!
Nếu là nữ nhân khác cũng sẽ không có gan dám đuổi hắn ra ngoài nhưng nàng ta là Cố Tiểu Mạn đường đường là con gái Tướng gia cũng không có gan như mấy nữ nhân kia à?
Nhưng mà nghĩ kỹ thì nàng ta dường như chẳng bận tâm chuyện này. Không quan tâm?
Lăng Triệt ngao ngán.
Không biết Tướng gia có dạy con gái mình nam nữ thụ thụ bất thân không nữa? Cư nhiên không chút xấu hổ nằm cùng được.
Dù cho cả hai đang là phu thê ai ai cũng biết nhưng mà ngay đêm động phòng đã ký hưu thư rồi thì chưa ai hay đâu.
Thôi vậy. Chỉ cần nàng ta đừng gây rối cho hắn là được.
Đêm tân hôn cứ thế lẳng lặng trôi qua.
Sáng hôm sau, sau khi đến cung hoàng hậu thỉnh an, Cố Tiểu Mạn xin phép Lăng Tịnh được vào từ đường của hoàng gia thắp nhang khấn bái cứ như thế ra vào tám ngày liên tiếp.
Trắc phi Tam vương gia từ đó vang danh hiếu thuận.
Sau ngày thỉnh an hoàng hậu, Lăng Triệt cũng ít xuất hiện trước mặt Cố Tiểu Mạn. Hắn bận việc gì cũng không liên quan đến nàng. Việc của nàng là ở trong phủ quản giáo mấy nữ nhân rảnh rỗi thích gây sự.
Kế hoạch trốn thoát của Cố Tiểu Mạn bước đầu thành công viên mãn. Vậy chỉ cần đợi bốn tháng nữa thôi. Lúc ấy nữ chính "xuất chinh" còn nàng thì âm thầm "rút binh".
Oa! Không ngờ cái đầu này của nàng vẫn dùng ngon tuốt.
Hệ hệ hệ.
Hai năm trôi qua tựa như một giấc mộng. Mọi thứ vậy mà y như kế hoạch đã định của Cố Tiểu Mạn. Nàng cũng không ngờ được còn suýt thất thố trước mặt thái hậu lúc đang nhận giấy hưu thư chính thức.
Nàng còn khiến được người cố chủ ôm hận đó phải trả giá đồng thời rút ra khỏi Tam Vương Phủ an toàn. Chỉ là gặp phải vài lỗi sai lệch. Nhưng mong là không sao.
Hiện tại, Cố Tiểu Mạn đang ngồi ngốc ở Tướng phủ.
"Muội muội, hôm nay cùng ta ra ngoài chơi đi."
Nam nhân ngũ quan tinh xảo, giọng nói hồn nhiên, trong trẻo đến kì dị. Vì cái này dường như còn không phải ngữ điệu của nam nhân trưởng thành.
"Đúng vậy. Cùng ta và đại ca ra ngoài đi. Chính thức thông báo, lệnh cách ly xã hội của muội đã hết hạn rồi."
Một giọng nói khác có phần chững chạc hơn. Một chút nóng nảy, một chút tử khí thêm vài phần trưởng thành chính là nói đến hắn. Cố Tiểu Mạn quay lại, nhìn hai nam nhân kia. Một người giống lão già cau có càm ràm, một người thì như hài tử khả ái.
Hà. Hai vị ca ca của ta...
Quả nhiên là ........... thiên thần mà.
Như ta đã nói mọi kế hoạch của ta đều thập phân hoàn mỹ chỉ có một lỗi nhỏ. Lỗi nhỏ ấy chính là vị đại ca của ta. Nhưng mà đại ca là thiên thần nên nhất định không sao.
Nam nhân tóc tím tiến gần, véo mũi Cố Tiểu Mạn: "Còn ngốc ở đó. Vậy là không đi sao?"
Nam nhân bạch kim phất phơ hờn dỗi: "Thiên Hạo, đừng làm như vậy chứ. Mạn Nhi sẽ đau mất."
Cố Tiểu Mạn cười hề hề: "Không đau. Không đau. Chúng ta mau đi thôi. Muội bị cấm túc cả tháng nay rất buồn chán. "
Cố Thiên Hạo: "Ai bảo muội rảnh rỗi đi làm chuyện đó gì."
* Rồi rồi. Muội biết rồi mà. Lần sau sẽ không nghịch ngợm nữa.
Và muội sẽ tiếp tục làm nó một lần nữa.
Cố Thiên Hạo cười trừ, bày ra bộ mặt ta hiểu muội quá mà. Đây cũng không phải lần đầu.
Vẻn vẹn hai năm. Muội muội của hắn đã không giống trước kia rồi. Hay vốn dĩ đây chính là tính cách của Tiểu Mạn.
* Mồ, mau đi thôi.
Cố Tư Thanh chu môi nhỏ. Hai người này...âm trầm cái gì làm hắn không hiểu nổi.
Đây là bỏ ta chơi riêng. Đúng vậy. Ta cũng muốn muội muội chơi với ta mà.Cả đệ đệ nữa.
Ba huynh muội Cố gia lại dắt nhau ra ngoài chơi.
-Phu nhân, ta nghĩ mình nên học cách dạy dỗ lại chúng nó phép tắc rồi.
Cố Phàm vô vọng nhìn lũ ngốc kia rời đi. Một năm gần đây, đột nhiên Hoàng Thượng cùng Tam Vương gia biến mất khiến lão cùng tên "đầu quạ" kia phải cùng nhau ổn định triều chính.
Bận rộn vô cùng. Nhắc đến bận rộn, tờ tấu chương kia còn chưa viết xong. Ôi cái lưng của lão, nhớ năm xưa tay cầm giáo mác thân chinh bốn bể nay lại phải ngồi im mấy canh giờ viết chữ.
Thử hỏi xem có nghịch lý hay không chứ?
Chết tiệt. Hai tên tiểu tử kia về nhanh lên. Ta đây đang muốn nghỉ hưu.
Cố Tiểu Mạn bị cấm túc một tháng, vừa được thả ta thì hai vị ca ca yêu dấu của ta đã đón đi chơi. Cảm giác vô cùng vui vẻ.
Bây giờ là vậy nhưng chỉ lúc nữa thôi, Cố Tiểu Mạn đã không còn vui nữa. Biết vậy không đi đâu. Nhưng đó là tương lai gần.
Huynh muội Cố gia đi dạo quanh Thành Đô nơi tấp nập nhất kinh thành. Người đi đi lại nhộn nhịp.
Người trong kinh thành đều nói gen của Cố lão gia rất trội nên ba đứa con của ông ấy, bất kể là nam hay nữ đều không thể phủ nhận được là rất soái. Hai công tử Cố gia đều nằm trong top mỹ nam Bắc Triều.
Updated 113 Episodes
Comments
Trôi bé
thg tác giả ghê hê hê🥰🥰😘
2020-03-17
6
Sở Tử Kỳ
ủng hộ ủng hộ ra nhanh nha
2020-03-17
4