Chương 19: Cái yếu lòng của con người thâm độc

”Vứt ngay cái bản mặt giả tạo kia đi cho tôi. Hay là ... cô chán sống rồi.” Thời Tịnh chán ghét nhìn Thời Noãn.

Thời Noãn rùng mình, run run gọi Thời Tịnh, nghe ra đều là cẩn thận: " Thời tịnh, cô… muội xin lỗi, đại tỷ à, tỷ đột nhiên về dọa muội. Muội nói thật mà. Muội nào có gan động vào đại tỷ cơ chứ? Mong tỷ suy xét rõ ràng."

- Cô vẫn còn biết tôi là đại tỷ của cô? Đừng tưởng tôi không biết cô ở sau lưng tôi làm việc gì. Không dám động vào tôi? Lời này nói ra cũng trơn tru thật. Vậy cô giải thích cho tôi xem chuyện cô động vào Cố Tiểu Mạn rốt cuộc là thế nào. Là vô tình hay cố tình nghe lời tôi nói như gió thoảng qua tai?

“ Cố tiểu thư? Ả ta... thì liên quan gì chứ?... á đau quá." Thời Noãn bị cứa vào, ăn đau rên rỉ.

- Cô còn nói nữa xem?

" Ha... quả nhiên, muội đoán không sai. Cố Tiểu Mạn đối với vị tỷ tỷ cao cao tại thượng của ta quả nhiên rất đặc biệt nha. Chỉ vừa động vào cô ta một chút thôi lại khiến băng băng đại tỷ của ta phải đến tìm tận ta tính sổ. Hahaha đúng là rất thú vị, rất thú vị. Chỉ là tỷ tỷ của ta ơi, tỷ mà không nhanh lên Cố Tiểu Mạn của tỷ sẽ bị người ta bắt nạt đấy. hahaha. Nghĩ thôi cũng đã rất vui vẻ." Thời Noãn cười vui sướng. Mặt cô ta cười sâu đến vặn vẹo, đầy thỏa mãn. Không chút lo ngại nói ra suy nghĩ của mình.

Cô không động vào được Thời Tịnh thì sẽ phá những thứ liên quan đến ả ta. Ai bảo ai bảo... mọi thứ vốn đang thuộc về cô. Thời Tịnh đột nhiên thay đổi lại lấy đi tất cả thứ đó. Còn khiến mẹ cô bị cha ghét bỏ. Cô hận. Hận phát điên.

Tìm mãi mới ra điểm yếu của cô ta, cô không phá há phụ ý trời.

Thời Tịnh cau có thầm nghĩ đã tha cho cô ta một lần, cô ta còn sợ bản thân không chết được. Càng nghĩ, lưỡi kiếm không tự chủ kìm sát vào cổ Thời Noãn. Qẹt một đường dài nửa ngón tay út. Làm cô ta đau nhói kêu lên.

Máu tràn ra rớm lên gươm một dòng nhỏ, cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười thỏa mãn. Chỉ là cơn mất bình tĩnh của Thời Tịnh rời đi nhanh chóng, cô cong môi, lo lắng gì đó mà Thời Noãn nghĩ đến sẽ xuất hiện lại chẳng thấy đâu, thay vào bằng nụ cười ngạo nghễ:

- Thật đáng tiếc\, kế hoạch đó của cô đã hỏng rồi.

- Cái gì?! Sao có thể!?

- Sao lại không? Đám người đó ta đã giết sạch sẽ. Máu ở trên kiếm này đều là của bọn chúng. Chính là của ba con heo nhỏ cô thuê đấy. Có phải rất đẹp không? Nhìn kĩ thì hòa với máu của cô mất rồi. Chả sao cả ha\, dù gì thì mấy người cũng cùng một loại người. Rác rưởi như nhau.

- CÔ... Đừng có quá đáng.

Thời Noãn tức giận, hất kiếm của Thời Tịnh đi. Lần này, cô dễ dàng hất nó ra được. Thời Noãn liền nghĩ đến Thời Tịnh cố tình, làm như vậy để châm biếm cô.

Thứ chất lỏng đỏ đã dính vào áo của Thời Noãn làm cô ta có chút chật vật. Không thể tin được nhìn vào lưỡi kiếm. Vậy mà chết? Sao có thể? Bọn họ không phải ba người trung cấp của Lầu Nga Mi sao? Cô phải tốn hai trăm lượng vàng thế mà lại thất thủ.

Phế vật!!! Toàn là lũ phế vật!!!

Thời Noãn cả người buông xuôi. Xong, xong rồi. Cô ta nhất định sẽ giết mình.

Thời Tịnh cười khinh bỉ dùng khăn lau vết máu đi, nhìn xuống: "À, hay là  phải rồi tôi vừa có một ý tưởng rất hay, phải là thêm máu của mẫu thân của vị phú gia nào đã rảnh hơi tiền giết người mới đúng. Phải không, muội muội? Ta thấy ý này của mình rất sáng tạo. "

"Cô định làm gì? Đừng động vào nương của ta. Ta hiểu rồi. Ta nhất định sẽ không động vào cô ta nữa. Xin tỷ đừng đừng động vào bà ấy. Tất cả mọi chuyện là muội ngu ngốc, không biết phép tắc. Xin tỷ. Mẫu thân muội thực sự không liên quan đến chuyện này..." Thời Noãn khóc lóc cầu xin, tay vươn tới gần chạm tới chân Thời Tịnh thì bị Thời Tịnh tránh né.

Thời Tịnh khinh bỉ nhìn xuống.

"Muốn bà ta yên ổn phải xem hành vi của cô thế nào. Người thông tuệ như cô, hẳn sẽ không phải nhắc lần hai đâu a? Ta lười nhắc lắm đó."

"À mà, cô cũng coi như có khí chất đấy."

"Ý tỷ là gì?"

"Động ai không động lại động vào đích nữ Cố gia. Thời Tịnh tôi coi trọng cô rồi đấy.  Đến tôi cũng không dám tự tìm chết như vậy?"

Không phải vì muốn phá Thời Tịnh, Thời Noãn cũng không nghĩ một lần động chạm đến Cố Tiểu Mạn. Sau lưng cô ta đâu chỉ có Cố gia, còn có cả hoàng thất. Thời Noãn vẫn cả tin bản thân có thể che dấu được vụ này.

Thời Tịnh rồi sải bước rời đi.

Thời Noãn quỳ nửa ngày mới dám hành động. Đơn giản vì bên ngoài người của Thời Tịnh đang đứng canh, cô chuẩn bị đứng lên sẽ bắn một mũi tên gần cô.

Thời Noãn bất lực, chỉ biết đập tay bùm bụp xuống đất, căm phẫn hét lên: "Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt..."

" Tiểu thư, ngài vẫn ổn chứ?" Mấy nô tỳ phải đợi Thời Tịnh đi mới dám ho he. Bọn họ rất sợ đại tiểu thư của bây giờ.

Tựa vào cạnh ghế đứng lên, chân cô đã mỏi nhừ. Mùi máu dính vừa rồi đã khô lại, sộc lại mùi tanh tưởi. Thời Noãn buồn nôn.

- Cút ra\, cút ra hết cho ta.

- Vâng... vâng\, bọn nô tỳ đi ngay.

Thời Noãn chưa từng nghĩ bản thân sẽ rơi vào tình huống này. Thời Tịnh cô ta rõ ràng chỉ là con của một nữ nhân phong trần, là người cô bắt nạt suốt mười mấy năm.

Tại sao bây giờ lại chính cô lại là người lên voi xuống chó thế này?

Tại sao cô ta đột nhiên giống như phượng hoàng niết bài hồi sinh trở nên đáng sợ lại còn mạnh đến biến thái?

Tại sao mọi chuyện lại xoay chuyển đến chóng mặt như vậy?

Cô không can tâm, không can tâm...

______________

Cố Phàm thấy trời đã tối, nói với Lăng Triệt: "Tam vương gia, cũng khá muộn rồi. Chúng ta bàn tiếp vào ngày mai đi"

- Được\, Cố tướng quân vất vả rồi.

- Đáng tiếc\, cơm nước nhà lão thần đạm bạc không thể tiếp đãi Tam vương gia được.

Ngài về phủ mình sẽ ăn ngon hơn nhiều. Đúng vậy, mau về đi. Nhà ta không ai tiếp nổi ngài đâu.

Lăng Triệt định rời đi, đầu lại chợt nhớ đến cảnh thân thiết giữa Thời Tịnh và Cố Tiểu Mạn, suy tính đến một chuyện.

- Ta cũng không có kén ăn. Đành ăn nhờ Cố Tướng quân một bữa rồi. Cố tướng quân\, sẽ không ngại ta phiền phức chứ?

- Sao có thể. Vương gia không chê là được rồi.

- Không dám\, ta chỉ là khách\, sao có thể vô duyên được. Chúng ta đi được rồi chứ?

- Đúng vậy. Đi theo hướng này.

Đi cắm trại hay đi câu cá? Chờ đã. Có gì đó sai sai thì phải? Ông muốn Lăng Triệt về phủ mà???

Cô Phàm khóc ròng Này sao lại thành như vậy? Mình già cả rồi còn bị thằng ranh này dắt mũi. Chết tiệt!

________________

Cố Tiểu Mạn về phòng an toàn. An toàn trong trường hợp này được cô hiểu là : không bị ai phát hiện.

Thay xong trang phục thì đến phòng ăn. Đến giờ ăn tối rồi.

Tĩnh Nhĩ đôi khi thật nghi hoặc có phải tiểu thư có đam mê với việc ăn không vậy? Tại đến giờ ăn cô đều thấy tiểu thư vui hơn bình thường.

Cố Tiểu Mạn đến nơi thì bàn tròn quen thuộc lại có thêm một vị khách không mời đi cùng phụ thân cô. Nhìn hắn cũng có vẻ vừa mới đến không lâu. Cố Tiểu Mạn không dấu nổi tò mò, hành lễ xong liền hỏi:

- Tam vương gia\, sao người lại ở đây vậy?

Chapter
1 Chương 1: Xuyên thư
2 Chương 2: Cái chết của nữ phụ rẻ mạt như cát bụi
3 Chương 3: Khế ước
4 Chương 4: Hai năm sau
5 Chương 5: Tẩu tử
6 Chương 6: Thật không thú vị
7 Chương 7: Tri kỉ
8 Chương 8: Nhốt lại
9 Chương 9: Tiểu thư "vampire"
10 Chương 10: Bị đổ tội
11 Chương 11: Sự thật
12 Chương 12: Cố Thiên Hạo phẫn nộ
13 Chương 13: Vọng
14 Chương 14: Nữ chính, sao cô không quản nam nhân của mình đi, quản tôi làm gì? (1)
15 Chương 15: Nữ chính, sao cô không quản nam nhân của cô đi, quản tôi làm gì? (2)
16 Chương 16: Nữ phụ cũng có tài lẻ đấy.
17 Chương 17: Nam chính mà Hoa Vân Tích ái mộ.
18 Chương 18: Nữ chính, sao cô không quản nam nhân của cô đi, quản tôi làm gì? (3)
19 Chương 19: Cái yếu lòng của con người thâm độc
20 Chương 20: Nam chính, mời anh xơi cơm.
21 Chương 21: Ngụ tình
22 Chương 22: Chăm sóc
23 Chương 23: Ôn chuyện cũ
24 Chương 24: Lời mời
25 Chương 25: Trò chuyện
26 Chương 26: Thất Tịnh lộ tài hoa (1)
27 Chương 27: Thất Tịnh lộ tài hoa (2)
28 Chương 28: Thất Tịnh lộ tài hoa (3)
29 Chương 29: Thất Tịnh lộ tài hoa (4)
30 Chương 30: Giấc mơ sống động.
31 Chương 31: Tại sao hắn lại không thể? (1)
32 Chương 32: Tại sao hắn lại không thể? (2)
33 Chương 33: Ai cũng muốn dạy bảo cô? (1)
34 Chương 34: Ai cũng muốn dạy bảo cô?(2)
35 Chương 35: Sự chân thật của cô
36 Chương 36: Bàn tay vàng
37 Chương 37: Dứt khoát ra đi
38 Chương 38: Ta rất xấu xa
39 Chương 39: Sự cố
40 Trò chuyện tý
41 Chương 40: Rắc rối đeo bám (1)
42 Chương 41: Rắc rối đeo bám (2)
43 Chương 42: Rắc rối đeo bám (3)
44 Chương 43: Rắc rối đeo bám (4)
45 Chương 44: Rắc rối đeo bám (5)
46 Chương 45: Hắc y nhân
47 Chương 46: Âm thầm xem xét.
48 Chương 47: Danh tính thực sự
49 Chương 48: Trống vắng (1)
50 Chương 49: Trống vắng (2)
51 Chương 50: Chắc bụng cái đã
52 Chương 51: Hắn học tập tác phong người thường
53 Chương 52: Sự nhạt nhẽo đặc biệt
54 Chương 53: Coi bói
55 Chương 54: Hội ngộ cố nhân
56 Chương 55: Se duyên đại nhân chỉ là cái danh hão?
57 Chương 56: Bắt cóc người của nàng
58 Chương 57: Đi cứu người
59 Chương 58: Quy tắc dùng tiền
60 Chương 59: Yến Sơ Tuyết
61 Chương 60: Le lói chân tình
62 Chương 61: Liễu Nhất Nhất- Tiểu tam cường bạo vừa lên sàn đã bị nốc ao
63 Chương 62: Liễu Nhất Nhất dở trò
64 Chương 63: Say
65 Chương 64: Đẩy nhanh tiến độ
66 Chương 65: Trưởng bối Lý Nhất Nhất
67 Chương 66: Quyết định của hắn
68 Ngoại truyện Christmas: Khăn choàng xanh
69 Chương 67: Của ngươi hết.
70 Chương 68: Hôn cái không?
71 Chương 69: Sợ hãi mất đi
72 Chương 70: Trêu chọc
73 Chương 71: Có con sẽ giống ai hơn
74 Chương 72: Có phải rất mới lạ không?
75 Chương 73: Ngả bài
76 Chương 74: Đánh đổi
77 Chương 75: Lòng rối loạn
78 Chương 76: Mùi hương
79 Chương 77: Điền viên tĩnh dưỡng
80 Chương 78: Tài sản
81 Chương 79: Sâu trong ánh mắt
82 Chương 80: Mất hồn
83 Chương 81: Bạch Sở Ly sợ
84 Chương 82: Chức trách bang chủ
85 Chương 83: Giữa dòng ngươi
86 Chương 84: Giữa đông
87 Chương 85: Thiếu chủ phu nhân
88 Chương 86: Trọng sinh
89 Chương 87: Trò chuyện giữa đêm (1)
90 Chương 88: Trò chuyện giữa đêm (2)
91 Chương 89: Nhị vị ác nữ trùng phùng
92 Chương 90: Sinh ra để làm nữ nhân bối rối
93 Chương 91: Nam chủ bất ngờ ghé thăm
94 Chương 92: Lòng hắn tĩnh nhưng động không ngờ
95 Chương 93: Như xa như gần
96 Chương 94: Ở cố phủ thật an tĩnh
97 Chương 95: Mua tiệm- Mua liền hai cái.
98 Chương 96: Thuốc s* hay mị dược?
99 Chương 97: Giải thoát khỏi cõi mộng
100 Chương 98: Chần chừ thoát xác
101 Chương 99: Thay đổi cách làm việc
102 Chương 100: Duyên đưa đẩy
103 Chương 101: Thừa tướng gia
104 Chương 102: Không thể từ chối
105 Chương 103: Giam lỏng
106 Chương 104: Đáp án bỏ dở
107 Chương 105: Đáp án hoàn thiện
108 Chương 106: Dương cung đổ máu
109 Chương 107: Dương cung đổ máu (2)
110 Chương 108: Ngày dài 1
111 Chương 109: Ngày dài 2
112 Chương 110: Ngày dài 3
113 Chương 111: Ngày dài 4
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Xuyên thư
2
Chương 2: Cái chết của nữ phụ rẻ mạt như cát bụi
3
Chương 3: Khế ước
4
Chương 4: Hai năm sau
5
Chương 5: Tẩu tử
6
Chương 6: Thật không thú vị
7
Chương 7: Tri kỉ
8
Chương 8: Nhốt lại
9
Chương 9: Tiểu thư "vampire"
10
Chương 10: Bị đổ tội
11
Chương 11: Sự thật
12
Chương 12: Cố Thiên Hạo phẫn nộ
13
Chương 13: Vọng
14
Chương 14: Nữ chính, sao cô không quản nam nhân của mình đi, quản tôi làm gì? (1)
15
Chương 15: Nữ chính, sao cô không quản nam nhân của cô đi, quản tôi làm gì? (2)
16
Chương 16: Nữ phụ cũng có tài lẻ đấy.
17
Chương 17: Nam chính mà Hoa Vân Tích ái mộ.
18
Chương 18: Nữ chính, sao cô không quản nam nhân của cô đi, quản tôi làm gì? (3)
19
Chương 19: Cái yếu lòng của con người thâm độc
20
Chương 20: Nam chính, mời anh xơi cơm.
21
Chương 21: Ngụ tình
22
Chương 22: Chăm sóc
23
Chương 23: Ôn chuyện cũ
24
Chương 24: Lời mời
25
Chương 25: Trò chuyện
26
Chương 26: Thất Tịnh lộ tài hoa (1)
27
Chương 27: Thất Tịnh lộ tài hoa (2)
28
Chương 28: Thất Tịnh lộ tài hoa (3)
29
Chương 29: Thất Tịnh lộ tài hoa (4)
30
Chương 30: Giấc mơ sống động.
31
Chương 31: Tại sao hắn lại không thể? (1)
32
Chương 32: Tại sao hắn lại không thể? (2)
33
Chương 33: Ai cũng muốn dạy bảo cô? (1)
34
Chương 34: Ai cũng muốn dạy bảo cô?(2)
35
Chương 35: Sự chân thật của cô
36
Chương 36: Bàn tay vàng
37
Chương 37: Dứt khoát ra đi
38
Chương 38: Ta rất xấu xa
39
Chương 39: Sự cố
40
Trò chuyện tý
41
Chương 40: Rắc rối đeo bám (1)
42
Chương 41: Rắc rối đeo bám (2)
43
Chương 42: Rắc rối đeo bám (3)
44
Chương 43: Rắc rối đeo bám (4)
45
Chương 44: Rắc rối đeo bám (5)
46
Chương 45: Hắc y nhân
47
Chương 46: Âm thầm xem xét.
48
Chương 47: Danh tính thực sự
49
Chương 48: Trống vắng (1)
50
Chương 49: Trống vắng (2)
51
Chương 50: Chắc bụng cái đã
52
Chương 51: Hắn học tập tác phong người thường
53
Chương 52: Sự nhạt nhẽo đặc biệt
54
Chương 53: Coi bói
55
Chương 54: Hội ngộ cố nhân
56
Chương 55: Se duyên đại nhân chỉ là cái danh hão?
57
Chương 56: Bắt cóc người của nàng
58
Chương 57: Đi cứu người
59
Chương 58: Quy tắc dùng tiền
60
Chương 59: Yến Sơ Tuyết
61
Chương 60: Le lói chân tình
62
Chương 61: Liễu Nhất Nhất- Tiểu tam cường bạo vừa lên sàn đã bị nốc ao
63
Chương 62: Liễu Nhất Nhất dở trò
64
Chương 63: Say
65
Chương 64: Đẩy nhanh tiến độ
66
Chương 65: Trưởng bối Lý Nhất Nhất
67
Chương 66: Quyết định của hắn
68
Ngoại truyện Christmas: Khăn choàng xanh
69
Chương 67: Của ngươi hết.
70
Chương 68: Hôn cái không?
71
Chương 69: Sợ hãi mất đi
72
Chương 70: Trêu chọc
73
Chương 71: Có con sẽ giống ai hơn
74
Chương 72: Có phải rất mới lạ không?
75
Chương 73: Ngả bài
76
Chương 74: Đánh đổi
77
Chương 75: Lòng rối loạn
78
Chương 76: Mùi hương
79
Chương 77: Điền viên tĩnh dưỡng
80
Chương 78: Tài sản
81
Chương 79: Sâu trong ánh mắt
82
Chương 80: Mất hồn
83
Chương 81: Bạch Sở Ly sợ
84
Chương 82: Chức trách bang chủ
85
Chương 83: Giữa dòng ngươi
86
Chương 84: Giữa đông
87
Chương 85: Thiếu chủ phu nhân
88
Chương 86: Trọng sinh
89
Chương 87: Trò chuyện giữa đêm (1)
90
Chương 88: Trò chuyện giữa đêm (2)
91
Chương 89: Nhị vị ác nữ trùng phùng
92
Chương 90: Sinh ra để làm nữ nhân bối rối
93
Chương 91: Nam chủ bất ngờ ghé thăm
94
Chương 92: Lòng hắn tĩnh nhưng động không ngờ
95
Chương 93: Như xa như gần
96
Chương 94: Ở cố phủ thật an tĩnh
97
Chương 95: Mua tiệm- Mua liền hai cái.
98
Chương 96: Thuốc s* hay mị dược?
99
Chương 97: Giải thoát khỏi cõi mộng
100
Chương 98: Chần chừ thoát xác
101
Chương 99: Thay đổi cách làm việc
102
Chương 100: Duyên đưa đẩy
103
Chương 101: Thừa tướng gia
104
Chương 102: Không thể từ chối
105
Chương 103: Giam lỏng
106
Chương 104: Đáp án bỏ dở
107
Chương 105: Đáp án hoàn thiện
108
Chương 106: Dương cung đổ máu
109
Chương 107: Dương cung đổ máu (2)
110
Chương 108: Ngày dài 1
111
Chương 109: Ngày dài 2
112
Chương 110: Ngày dài 3
113
Chương 111: Ngày dài 4

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play