May là có nhị ca giải vây. Thật may là nhị ca chấp nhận nàng. Bản thân nàng cảm thấy vận khí của mình quá mức may mắn.
Linh hồn xa lạ nay đã có chốn dung thân. Đối với Cố Tiểu Mạn diễm phúc to lớn như vậy nàng nhất định sẽ đặc biệt trân quý giữ gìn.
Ông trời đối với nàng thật tốt. Trừ việc bắt nàng xuyên không ra. Ông ta tưởng nàng quên được mối hận này chắc.
Kiếp trước của nàng rõ ràng rất yên bình. Nhưng là rốt cuộc vì sao bị xuyên đến đây được vậy?
Cố Tiểu Mạn ngẫm nghĩ, chân dạo bước đi không tự chủ.
Nàng có thể rút lại lời nói vừa rồi không?
Bảo sao ông trời lại cho nàng diễm phúc hiển nhiên sẽ có thứ khác xui xẻo đổi lại. Công bằng là chân lý. Chân lý là ý trời. Trừ việc bắt nàng xuyên không.
Cố Tiểu Mạn vừa rồi đầu óc vui quá lên chín tầng mây nên cứ đi đi mãi thế là bị lạc đường.
Nơi này giống như tiên cảnh. Hoa cỏ, lá cành loại nào cũng có nha.
Vãi chưởng. Có mấy nhánh gừng ở cuối đường kìa.
Ánh trăng sáng phủ xuống một màu vàng thanh khiết, hoa ở nơi này lại nhiều vô số loại. Cảnh đẹp người cũng đẹp.
À, mỹ nhân ở đây không phải nàng đâu.
Cố Tiểu Mạn ngơ ngẩn thưởng thức khung cảnh trước mắt. Nàng chỉ thấy đằng sau của nữ nhân trên đài kia cũng có thể xác định đây là một vị tiên tử rồi. Nhưng trang phục này hình như quen mắt? Nàng chỉ nhớ mang máng mình từng thấy ai mặc như này.
Người kia phát giác được kẻ phá rối, ánh mắt sắc lạnh quay lại, vừa nhìn thấy Cố Tiểu Mạn thì buông lỏng đi vài phần.
Cố Tiểu Mạn giờ mới nhìn rõ cô nương kia. Dung mạo mỹ miều, mắt phượng cong cong nhìn nàng. Quá tuyệt mỹ nhưng đó không phải nữ chính sao.
Chết rồi, ý định là muốn trốn khỏi phạm vi của nữ chính mà giờ bản thân như đang dâng đến tận cửa.
Nàng quá sơ suất rồi. Cố Tiểu Mạn khựng lại, động tác cục cằn giống như rô bốt, quay một vòng huy hoàng.
Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Chỉ là chưa để Cố Tiểu Mạn đạt được ý định, Thời Tịnh đã dùng khinh công nhẹ nhàng đáp trước Cố Tiểu Mạn. Cố Tiểu Mạn trở chân không kịp dừng gấp lại theo quán tính ngã ra phía chúi ra trước.
A.
Cẩn thận.
Nàng nhắm chặt mắt, co rúm người lại chờ đợi đau đớn sắp đến. Đợi một lúc vẫn thấy bản thân không cảm thấy gì, nàng tò mò mắt ra thì đập vào mắt là dung nhan tuyệt thế.
Đau mắt quá.
Thời Tịnh vốn chỉ định chào hỏi Cố Tiểu Mạn một tiếng lại dọa nàng ấy suýt thì té ngã. May mà phản ứng của nàng nhanh nhẹn đỡ kịp.
Thời Tịnh thở phào, trấn an nữ nhân trong tay : "Không sao nữa rồi"
Nghe được câu nói kia, rõ ràng vẫn là giọng điệu vô cảm lại ẩn trong sự quan tâm ấm áp nhàn nhạt. Trong phút chốc trong đầu Cố Tiểu Mạn lại xuất hiện có một suy nghĩ điên khùng.
Ở khoảng cách này, nhìn Thời Tịnh cứ lấp lánh sao ấy? Ảo giác sao?
"Thình thịch."
Ơ hay. Thình thịch cái gì chứ? Lẽ nào cơ thể này bị bệnh tim bây giờ mới phát tác.
Cố Tiểu Mạn nhanh chóng tách ra. " Cảm... Cảm ơn Thời tiểu thư. Ta không sao nữa rồi." Vừa thoát ra, tim của nàng dần trở lại quỹ đạo, cũng không còn đập mạnh nữa. Cố Tiểu Mạn vui mừng nghĩ tim không sao, vẫn còn dùng được.
"Lần sau nhìn thấy ta không cần chạy như vậy đâu."
"Thời tiểu thư nhầm rồi. Ta có chạy đâu. Ta chỉ là tự nhiên nghĩ ra chuyện gấp nên mới hớt ha hớt hải rồi đi. Không phải ta tránh tiểu thư hay gì đâu. Để ngươi chê cười rồi."
"Ta còn tưởng tiểu thư trước kia từng làm chuyện gì đó có lỗi với ta nên chột dạ định trốn. Ra là ta nghĩ nhiều rồi."
"Đúng. Đúng. Chúng ta hiện tại mới lần đầu gặp nhau sao ta có thể chột dạ gì đó được. Xin tự giới thiệu, ta là Cố Tiểu Mạn, trưởng nữ của Cố gia. Thân sinh là Cố Phàm. Ờ. Rất vui được gặp mặt."
Lần đầu gặp mặt sao? Cố Tiểu Mạn à, nếu điều ngươi nói là thật. Vậy ngươi có năng lực lần đầu gặp đã đoán được họ nhà người ta rồi hay sao? Đặc biệt đối với người ít xuất hiện như nàng ta. Người luôn trốn kĩ ở nhà.
Thời Tịnh nhoẻn môi, đùa theo Cố Tiểu Mạn. Nàng muốn xem con nhóc này lại định bày cho gì.
"Ta là Thời Tịnh, con gái của Thừa tướng, Thời Vân Ly. Hân hạnh gặp mặt." Thời Tịnh tà lên nụ cười nhỏ bé, đáp lễ. Bộ dáng thực ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
"Hân hạnh gặp mặt, Thời tiểu thư. Ta có chút việc bận nên đành xin phép đi trước rồi." Cố Tiểu Mạn trong lòng cầu nguyện nhanh nhanh đồng ý đi hoặc không nói gì cũng được.
Nghĩ như vậy nhưng nàng lại không có dũng khí bỏ đi trước. Cứ đứng nghiêm như đang đợi lệnh.
Ba giây trôi qua.
Ba mươi giây trôi qua.
Một bên Cố Tiểu Mạn rối rắm muốn thoát thân, một bên Thời Tịnh vẫn giữ nụ cười khó đoán.
Cố tiểu thư, đi thong thả.
À vâng. Thời tiểu thư, tạm biệt.
Cố Tiểu Mạn nhanh chóng rời khỏi hoa viên, chạy được một quãng xa mới dám nghỉ chân. Nàng cảm thấy hôm nay bản thân rất bất lực cùng siêu cấp tủi thân. Người hiện đại à không một đứa nhỏ hiện đại như nàng ở cái thế giới đầy mùi nguy hiểm này sống sao nổi.
IQ của nàng chỉ đủ để sống an tĩnh qua ngày thôi, lỡ bị cuốn vô cốt truyện thì chắc chắn mấy tên nam chính kia sẽ sai người ám sát nàng .
Ai bảo nàng động đến người nữ nhân của bọn hắn. Nghĩ lại chuyện năm xưa, nàng khi ấy thật đần.
Updated 113 Episodes
Comments