Cố Trắc Phi Muốn Được An Tĩnh
Khung cảnh mỹ lệ trước mắt làm cho đầu óc Cố Tiểu Mạn nóng bừng, ánh mắt nàng liên tục né tránh mỹ cảnh. Thật sự quá mỹ rồi. Mỹ đến mức sự đắm chìm sẽ đến nhanh chóng như cơn gió, lại tựa như chỉ còn là sự chờ đợi ngắn ngủi cũng có thể cuốn bay đi lý chí cuối cùng của nàng.
Nhưng ở cái thời điểm cấp bách ấy, Cố Tiểu Mạn không cho phép bản thân sa đọa. Nàng nhận thức. Chính nàng sẽ không quên. Thứ vưu vật trước mặt cũng không hơn nổi mạng mình.
Nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân, hít một hơi thật sâu, thâm tâm thực ra vẫn đang gào thét ngứa ngáy. Má nàng theo đó cũng đã nóng bừng vì ngại ngùng cùng chột dạ.
Sẽ làm xong nhanh thôi. Sẽ làm xong nhanh thôi. Mà đây cũng tính là giúp người, giúp mình. Nàng nhắc đi nhắc lại như thầm cổ vũ tinh thần.
Cố Tiểu Mạn tiến gần nữ nhân kia. Mặt nàng ta nóng ran, đôi má ửng đỏ, đôi mắt mơ hồ nước, hơi thở cũng dồn dập, nàng từ từ đè lên cơ thở tuyệt mỹ ấy, hai thân gần áp sát nhau, cắp đùi trắng nõn không tỳ vết chạm vào mượt như lụa, đôi bông đào che như không che trắng nõn nà như cặp bánh bao. Tiếng tim đập lệch nhịp, hơi thở dốc nặng nề của người ấy bao trọn lấy mọi âm thanh nàng có thể nghe được.
Mọi viễn cảnh chỉ thu lại còn nàng ta.
Chỉ mình nàng ta mới có sức hút đầy ma mãnh không ai có thể chối từ.
Chỉ một cử chỉ, một cái nhìn.... Sao lại khiến Cố Tiểu Mạn nàng thay vì cưng sủng mà lại chán ghét như vậy.
Thời Tịnh đôi mắt mông lung, bị khát cầu mạnh mẽ làm cho mất hết tỉnh táo. Cơ thể vặn vẹo khó chịu được ai đó nhẹ nhàng chạm vào cảm thấy vô cùng mát mẻ, khoan thái.
Tay nàng ta vô thức ôm chặt lấy đối phương, cảm nhận được một trận mát rượi làm nàng khó lòng kìm mình kêu rên lên vài tiếng. Không đủ. Nàng vẫn thấy khó chịu quá.
"M… Mau cho ta." Mất một lúc, Thời Tịnh mới nhỏ giọng van xin. Hai ả tiện nhân kia vậy mà có gan gài thuốc nàng ờ ngay nhà chính. Mà thuốc này cũng thân kì đi, bắt mạch cũng không thể tìm ra nó đang chảy trong cơ thể. Hay là do nàng vẫn còn quá yếu?!
"Khó chịu lắm phải không? Đợi chút. Tôi sẽ giúp cô nhanh đây."
Cố Tiểu Mạn nói xong liền trượt xuống thân Thời Tịnh 'làm việc' đen tối.
"Sau này đừng để tôi bị chết vô cớ đấy nhé..."
Nữ chính đại nhân.
"Ha… ha..gì cơ.?" Nàng ta thở dốc, ngã về lòng người bên cạnh, một lần nửa cong người, che đi khuôn mặt đang chìm trong mê đạo. Người bên cạnh Thời Tịnh động tác linh động, lúc nhu lúc cương, không phải dạng thành thục nhưng mới làm lần đầu đã không cho nàng một giây thần thức tỉnh táo. Thành ra Thời Tịnh đối với người kia mơ hồ không rõ mặt, chỉ thấy người đó một thân lam phục chỉnh tề chỉ thấy vài điểm nhăn nhẹ, là một nữ nhân căng thẳng đến bàn tay đã lầm tấm mồ hôi. Tương phản với nàng đang lõa thể. Nhưng mà, vì lí do khó thể diễn tả nổi, bộ dạng lúng túng, rè rặt của đối phương lại làm nàng thấy khá thuận mắt, chưa tính đến đáng yêu.
Sau đó 'Thuốc giải' thực sự rất hữu hiệu.
Cố Tiểu Mạn mệt mỏi đỡ lấy nàng ta, bản thân nàng cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm những động tác này. Chính là bởi vì trở thành thân phận này mà nàng dù có cách tránh kết cục bi thảm thì việc gì cũng sẽ làm.
Nhìn thiếu nữ say ngủ an tĩnh kế bên, Cố Tiểu Mạn ôm lấy thân mình, từng chút nhớ lại.
Nguyên do của mọi chuyện bắt đầu từ một năm trước.
Năm ấy là đông chí năm 256 ở Bắc Triều. Ánh đèn rực cả Bắc Triều, bông tuyết trải dài lòng đường, phủ lên một tầng trắng xóa.
Cả kinh thành nhộn nhịp tiếng kèn, tiếng pháo linh đình. Đêm tối trùng xuống cũng không thể át được sự náo nhiệt ấy. Nơi tụ tập không đâu khác chính là Tam vương phủ, chốn đây tấp nập quan khách đi qua đi lại.
Ai cũng biết ngày hôm nay là ngày Tam vương gia đón đại tiểu thư của Tướng Quân lập làm trắc phi.
Lòng họ thầm cảm thán mới lập trắc phi thôi đã hoành tráng như vậy không biết sau này đến lượt vị chính thất thì sẽ còn khủng bố đến mức nào đây nữa?!
Nhưng mà dẫu có nhỏ hơn cũng không lấy làm lạ. Cũng bởi vị chính phi tương lai cũng chỉ là một con ngốc vô năng. Chính phi tương lai sao có thể so với bảo bối của Tướng gia, người trong lòng Tam vương gia được.
Bên tiếp quan khách ồn ào bao nhiêu thì ở nơi tân phòng lại yên tĩnh bấy nhiêu. Tĩnh Nhĩ đứng hầu ở ngoài cửa, đôi lúc lại toát vẻ lo lắng, bất giác lại ngó vào trong gian phòng.
Tiểu thư của nàng... thực sự đã gả đi rồi sao.
Trong lòng vẫn không cam tâm, nàng thở dài ngao ngán, mắt hướng lên bầu trời đen kịt không lấy vệt sáng.
Ông trời trêu ngươi thích người ưu tú như tiểu thư phải đi đến lựa chọn này. Thực sự tiểu thư sẽ không hối hận chứ? Liệu đây có phải lựa chọn đúng đắn? Liệu mọi công đoạn có được thực hiện như kế hoạch? Nàng thật sự không yên tâm.
Chỉ là Tĩnh Nhĩ không ngờ tới, thời khắc ấy, trong phòng đã không còn tiểu thư của nàng nữa rồi.
Một giấc chiêm bao có thể sâu bao nhiêu thước? Điều đó chẳng khác gì đồng nghĩa với cái chết và sự bất tử trường tồn.
Tỉnh dậy không biết thật thật giả giả, Diệp Tử ngơ ngác nhìn xung quanh. Chỉ mới mở mắt ra, cả người nàng liền bị trang phục nặng trịch đè xuống khiến thân người hơi chao đảo.
Cơ thể này giống như không phải của mình? Sao có thể không phải của mình chứ. Ngực nặng hơn thì phải?! Chờ đã.. Đây.. Đây là nơi nào?!
Rèm đỏ rực rỡ, sàn gỗ lát trọn? À phải rồi còn nàng là ai?
Diệp Tử gõ vào đầu mình, tay va phải phụ kiện hơi nhăn mày.
"Đồ ngốc, mày là Diệp Tử, học sinh cấp ba, nhàm chán. Mày bị đơ thực sự rồi."
"Cái gì vậy trời? Là trâm cài. Thời buổi nào còn dùng trâm cài chứ? Để ý kỹ thì..."
Diệp Tử xoa xoa bàn tay bị ửng đỏ, nhìn ngó xung quanh.
Tại sao mọi thứ ở đây lại theo phong cách cổ trang nàng hay thấy trên phim. Quan trọng hơn tại sao nàng lại ở đây được cơ chứ? Rõ ràng nàng đang chơi game ở trong phòng sau đó.. sau đó đã có chuyện gì xảy ra?!!
Sao nàng lại không nhớ gì hết?!?
Diệp Tử cố lục trong trí nhớ nhưng nàng vẫn không thể nhớ nổi đoạn ký ức cuối cùng của mình. Thay vào đó nàng lại được cho một ký ức xa lạ.
Cơn đau đổ ập vào, khiến gương mặt vừa được trang điểm tỉ mỉ nhăn lại.
Này... Ký ức...
Sao có thể.
Nàng... xuyên thư rồi?
Tình tiết này không thể nhầm được giống hệt như trong cuốn tiểu thuyết np, H văn, ngược luyến nàng đọc xong không lâu.
《 Phế vật vương phi muốn nghịch thiên - Tam quốc tranh sủng》
Nữ chính tên là Thời Tịch vốn là boss hắc đạo khiến bao kẻ kính sợ. Không ngờ đến cuộc sống rất ư hoàn mỹ của nàng ta lại kết thúc trong một cuộc ám thích của băng đảng Mafia_ vốn đã đối địch nhiều năm.
Thời Tịnh chết đi, linh hồn nàng ta xuyên vào vị tứ tiểu thư ngu ngốc bẩm sinh của Thừa Tướng Bắc Quốc. Lại có hôn ước với Tam Vương Gia, Lăng Triệt.
Sau đó nữ chính tối đến thì đeo mặt nạ hành tẩu giang hồ nhằm khôi phục một Lăng Các thứ 2 giống của nàng ta thời hiện đại, một mặt thì giả trư ăn thịt hổ ngược tra nam, tra nữ, ... Trong quá trình ấy đã thu hút sự chú ý của các nam chính.
Ban đầu nữ chính Thời Tịch không để ý dàn nam chính. Sau một hồi đại chiến gì đó (Cố Tiểu Mạn quên mất chi tiết này) thì dần mở lòng, hạnh phúc viên mãn.
Nhưng mà đại boss xuyên không chính là chí lí, còn cho một bé học sinh chưa trải qua sự đời như Diệp Tử nàng xuyên qua này có phải bị lỗi hệ thống không vậy?
Đã thế còn xuyên vào đúng đại boss nữ phụ - Cố Tiểu Mạn. Nữ phụ này lòng dạ thâm hiểm, mưu mô còn có gia thế hiển hách chống lưng. Nàng ta à không nàng đây hiện tại chính là đích nữ của Cố phủ, con gái độc nhất của Tướng gia Cố Phàm đi.
Trong tiểu thuyết nói nhân vật này được cha yêu chiều, bảo bọc tại gia. Lần đầu ra ngoài cũng là ngày thành hôn với Lăng Triệt.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Chỉnh sửa: 23/4/2021
Updated 113 Episodes
Comments
•[cá^ngừ]•
đây là bách phải ko
2021-08-06
2
Lưu Ly
.
2021-08-03
1