Lời tác giả: nếu bạn thích truyện và muốn ủng hộ tác giả thì hãy bấm LIKE cho chương này và bấm nút hình trái tim để nhận thông báo khi có chương mới nha!
_______________________
Yên Sinh không phải loại người học nhiều biết rộng. Y không đọc nhiều sách, đi không được nhiều nơi. Thiên văn trên cao y nhìn chẳng biết, địa lý dưới đất y xem cũng chẳng tường. Rõ ràng y không phải nhân tài xuất chúng, càng không phải bác học cao minh. Có rất nhiều thứ trên đời này y không hay không biết.
Nhưng y biết tên họ Phạm kia ôm y hơi bị lâu rồi.
Càng nhìn Phạm Bình, Yên Sinh càng không thể hiểu. Chủ nhân thân xác Viên Sa rõ ràng là một tiểu mỹ thụ da trắng môi hồng, mặt mày xinh đẹp, rốt cuộc vì sao lại dây dưa với loại người như gã? Diện mạo thì không nói, nhưng kiểu cách cũng chẳng đáng tiền.
Nếu không phải bởi vì Yên Sinh chưa xác định rõ quan hệ giữa hai người bọn họ, không muốn manh động, y nhất định sẽ đánh cái tên gớm ghiếc này ra bã. Tốt xấu gì y cũng là trai sắp có chồng, dù có thế nào cũng phải phân rõ giới hạn với những tên đàn ông khác.
Bị Phạm Bình ôm đến bắt đầu cảm thấy chịu hết nổi, Yên Sinh nghiến răng, nói:
"Thả ta ra!"
Phạm Bình kia vẫn ôm y, nét mặt như con cún mừng chủ.
"Viên Sa, sao hôm nay ngươi lại lạnh nhạt vậy? Không phải trước đây ngươi từng nói thích nhất được ở trong vòng tay ấm áp của ta hay sao?"
Vừa nói, gã vừa cọ cọ lên người Yên Sinh, làm y rợn cả da gà. Thật sự không chịu được nữa, Yên Sinh mạnh tay đẩy gã ra. Thế nhưng cơ thể này thật sự quá yếu ớt, y có đẩy mạnh như thế nào cũng trông như đang khều nhẹ người trước mắt vậy.
Phạm Bình hồng hồng hai má, âu yếm nói:
"Viên Sa, hay là sau cuộc họp, ngươi nán lại Thần Long Môn một đêm, cùng ta tâm tình có được không?"
"Tâm tình cái đầu ngươi!" Yên Sinh nhìn sang chỗ khác lầm bầm trong miệng vừa đủ mình nghe, tay vẫn cố đẩy Phạm Bình ra.
Thế nhưng họ Phạm kia vẫn không biết chừng mực, thấy Yên Sinh nhường hắn một tí, gã liền lấn tới, hết hôn trán bây giờ lại nhắm vào môi y. Nhìn bờ môi căng mộng ướt át kia sắp chạm vào mình, sức mạnh nội tại trong người Yên Sinh bùng phát, y dùng hết sức đẩy mạnh Phạm Bình ra.
Đã từ chối thẳng thừng như vậy rồi, nhưng nhận thức của họ Phạm vẫn thấp không chịu được. Bị người ta đẩy ra, gã vẫn mím môi khẽ cười:
"Viên Sa, lần này ngươi lại thích kiểu thô bạo hay sao?"
Thô bạo cái cục tác! Yên Sinh nhợn cả người. Y nhìn về phía Phạm Bình, vừa thở hồng hộc vừa chỉ tay nói:
"Phạm đầu đất, ngươi mà lại đây, ta sống chết với ngươi!"
Lời vừa nói ra giống như có phép màu, Phạm Bình ngay lập tức thu liễm cái dáng vẻ cầu hoan ban nãy. Thế nhưng hắn lại chuyển sang nhìn y một cách hoài nghi.
"Viên Sa, ngươi vừa nãy gọi ta là…"
Đột ngột, một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng mở toang ra, gió từ đâu lùa vào thổi đồ đạc bay tán loạn.
Cái tên Văn Tam khả nghi kia bất thình lình xuất hiện ở trước cửa. Khuôn mặt vốn dĩ bình đạm không có mấy cảm xúc, chẳng hiểu sao bây giờ lại tối xuống thấy rõ.
"Phạm hộ pháp, Tô đàm chủ đang đợi trong chính điện, Trần điện chủ cũng vừa tới trước đại môn, buổi họp bắt đầu được rồi."
Nhìn thấy Văn Tam, Phạm Bình ngay lập tức đứng thẳng người, làm ra điệu bộ chính nhân quân tử, giống như thể gã chưa từng mở miệng bảo Yên Sinh “thô bạo” với mình.
Đưa tay lên miệng ho hai tiếng, gã nói:
"Vậy thì chúng ta cũng nên đi rồi, Viên Sa." Vừa nói, gã vừa chìa tay ra, dường như muốn Yên Sinh nắm lấy tay gã.
Thế nhưng mọi sự chú ý của Yên Sinh lúc này đều đặt trên người Văn Tam.
Mặc dù ban nãy, trong đám thiếu niên không ai biết Văn Tam là ai. Nhưng hắn dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt hộ pháp của Thần Long Môn thì khả năng cao không phải kẻ giả danh mà thật sự là làm việc cho người nào đó ở Thần Long Môn. Vốn dĩ ban đầu Yên Sinh nghi ngờ Phạm hộ pháp, thế nhưng trông có vẻ như gã không dính líu gì về việc y xuyên không. Nói vậy, rốt cuộc Văn Tam làm việc cho ai? Ở Thần Long Môn này, còn ai có thể cao hơn hộ pháp?
Yên Sinh: "…"
Nghĩ một hồi, Yên Sinh đảo mắt lấy tay xoa trán. Y cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều rồi. Hiện tại dữ liệu vẫn chưa có bao nhiêu, có nghĩ thêm nữa cũng chỉ là tự mình bổ não.
Bất thình lình, tự nhiên lưng dưới Yên Sinh bị ai đó chạm vào khiến y giật bắn mình. Lúc y quay qua nhìn, chỉ thấy mỗi khuôn mặt ửng hồng của Phạm Bình cùng đôi mắt chứa chan yêu thương thắm thiết.
"Viên Sa, để ta dẫn ngươi đến chính điện."
Trong lúc Yên Sinh đang sởn da gà không biết làm gì, thì Văn Tam đột ngột không nói tiếng nào xen vào giữa hai người bọn họ.
Yên Sinh: "…"
Phạm Bình: "…"
Cả bầu không khí đột nhiên trở nên thanh vắng đến lạ. Cái quả núi kia vẫn ngang nhiên chen ngang giữa Yên Sinh và Phạm Bình, không lý do, không lời giải thích. Yên Sinh còn đang tự hỏi tên thuộc hạ này sao mà lỗ mãng như vậy thì, kỳ lạ thay, Phạm Bình ngoài trừ ban đầu còn hơi ngỡ ngàng trước hành động vô lễ của Văn Tam, thì sau đó lại giả vờ như không thấy.
Đã vậy gã còn nhìn sang chỗ khác, cố ý né tránh ánh mắt của Văn Tam, đưa tay lên miệng ho ra hai tiếng: "Chúng ta đi thôi."
Cả đoạn đường đi đến chính điện, Văn Tam vẫn kè kè đứng bên cạnh Yên Sinh, chắn giữa y và Phạm Bình. Mặc dù Yên Sinh không ưa gì tên họ Phạm kia, nhưng không có nghĩa là y không nhận ra hành vi này của Văn Tam rất bất thường. Mà nói một cách công bằng, từ đâu đến giờ có chỗ nào của Văn Tam là bình thường đâu!
Đi được một lúc, Yên Sinh mới đặt xuống quyết tâm, hướng Văn Tam hỏi thẳng:
"Ngươi biết ta không phải Viên Sa phải không?" Y nói nhỏ vừa đủ hai người bọn họ nghe.
Văn Tam không trả lời.
"Ngươi biết về chuyện ta xuyên không phải không?"
Hắn vẫn không trả lời.
"Có người đứng sau bảo ngươi giám sát ta phải không?"
Tên Văn Tam kia vẫn im thin thít, giả câm giả điếc. Nếu điều kiện cho phép, Yên Sinh rất sẵn lòng dụng hình bức cung, lấy roi da đánh cho hắn khai ra chân tướng. Nhưng hiện thực phũ phàng, Yên Sinh không thể làm gì con nhà người ta. Đến khi bọn họ đi đến chính điện Thần Long Môn, thì tên mặt lạnh đó cũng lẳng lặng rời khỏi, chẳng biết lại đi đâu.
Đồ ăn đã bày ra trước mắt nhưng vẫn không ăn được, Yên Sinh oán giận không thôi. Nhưng ngay lúc này đây, y còn một rắc rối khác cần giải quyết.
Vào khoảnh khắc Yên Sinh bước lên bậc thang chính điện, đám thuộc hạ Hỏa Phụng Sơn đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Phát hiện nhị gia nhà mình cùng Phạm hộ pháp đang đứng sóng vai nhau, bọn họ không hiểu sao lại lộ vẻ mặt sợ hãi, không cần biết tôn ti trật tự lập tức hốt hoảng nhào tới, kéo y vào góc khuất, truy hỏi tới tấp:
"Nhị gia, người tại sao lại đi cùng Phạm hộ pháp vậy?"
"Nhị gia, hai người các ngươi có phải lại có gì với nhau không?"
"Nhị gia, tin đồn giữa người và Trần điện chủ của Kỳ Lân Điện đến giờ vẫn chưa dập tắt hoàn toàn đâu!!"
"Nhị gia, sơn chủ mà biết được, nhất định sẽ cạo đầu bôi vôi người đó!"
"Nhị gia, cạo đầu bôi vôi người thì thôi đi! Không chừng sơn chủ còn làm thịt luôn đám tiểu nhân!!"
Vừa nói bọn chúng vừa ôm đầu ngửa mặt lên trời, người thì mặt xanh, người thì mặt trắng, người thì tím tái toàn thân, người thì run lẩy bẩy không đứng nổi, còn có người trực tiếp nằm xuống sàn lăn qua lăn lại.
Yên Sinh nhướng mày nhìn đám người này. Xem ra vọn họ cũng đã trải qua nhiều biến cố, sang chấn tâm lý không hề nhẹ.
Để tạm thời bình ổn nhân tâm, Yên Sinh không thể không nói dối:
"Các ngươi yên tâm đi, bọn ta không có gì cả, chỉ là vô tình chạm mặt nên đi cùng thôi."
Ngỡ rằng nói như vậy là được rồi, nhưng không. Y vừa dứt lời, đám thuộc hạ Hỏa Phụng Sơn cũng đồng loạt quay ngoắt qua sang nhìn y, ánh mắt người nào như đó như nghiệp vụ hình sự. Cả đám đỏ chót cứ như vậy mà đồng loạt sấn tới.
"Thật không??" Cả bọn bày ra dáng vẻ tựa như cô hồn dã quỷ, Yên Sinh không thể không kiêng dè.
"Ừm…thật…"
"Nhị gia, người có chắc là thật không?" Tiếng tra hỏi đầy u ám vẫn vang lên.
Yên Sinh rút người lại, gật đầu lia lịa.
"Người có dám thề với trời xanh, người và Phạm hộ pháp hoàn toàn trong sáng không có gì với nhau không?"
Yên Sinh lập tức liếm ngón tay đưa lên trời.
Có lẽ nhìn thấy sự thành thật tuyệt vời trong mắt y đã khiến đám cô hồn kia động lòng, cuối cùng cũng chịu buông tha. Bọn chúng thở phào ra một cái, lau mồ hôi trán, sắc mặt cả lũ tươi tắn trở lại, giọng điệu cũng lại ngọt ngào.
"Nhị gia, nếu như vậy thì chúng ta vào họp thôi!"
Yên Sinh nhìn phản ứng của đám người này, trong lòng không khỏi thắc mắc, biết rằng Viên Sa là một kẻ lăng nhăng, nhưng rốt cuộc y đã qua lại với bao nhiêu người mà đến nỗi khiến đám cấp dưới của y ăn không ngon ngủ không yên động cái là thấp thỏm thế này?
Vừa nghĩ, Yên Sinh vừa đi vào chính điện.
Một chiếc bàn tròn lớn được đặt bên trong, cùng bốn chiếc ghế tương ứng cho Tứ Đại Linh Môn. Tô Ngọc Diệp cùng đám tráng hán của Kim Quy Đàm đã tới đây từ sớm, Phạm Bình hộ pháp Thần Long Môn đã ngồi vào vị trí, Yên Sinh trong thân xác Viên nhị gia của Hỏa Phụng Sơn thì vừa mới bước vào, bây giờ chỉ còn mỗi đại diện Kỳ Lân Điện là chưa tới.
Yên Sinh vừa mới ngồi xuống ghế thì đám thuộc hạ đứng phía sau lại ghé vào tai y, nhỏ giọng nói:
"Nhị gia, tin đồn giữa người và Trần điện chủ khó khăn lắm mới dập tắt được. Lát nữa người kia có vào đây, người nhớ tuyệt đối phải tránh tương tác với hắn bằng mọi cách. Không được nói, không được nghe, không được nhìn, không được giao lưu ánh mắt, không được nhận quà, không được làm ra cử chỉ đáng nghi, không được,…"
Bây giờ Yên Sinh mới nhớ lại, chủ nhân thân xác Viên Sa hình như có lần ghé thăm Kỳ Lân Điện, rồi không biết đã làm ra cái gì mà xuất hiện tin đồn mờ ám với cái vị gọi là Trần điện chủ kia.
Yên Sinh vốn dĩ không phải Viên Sa. Chủ nhân thân xác có sống bê bối thế nào thì cũng không liên quan đến y. Thế nhưng nghe đám thuộc hạ liệt kê ra một đống thứ không được làm với Trần điện chủ. Yên Sinh không khỏi cảm thấy quan hệ giữa “y” và hắn không đơn giản, nhất thời cảm thấy hiếu kỳ.
Cùng lúc này, một giọng nói từ bên ngoài đột ngột vang lên:
"Xem ra mọi người đều đến đông đủ rồi nhỉ?"
Không hiểu sao Yên Sinh cảm thấy giọng nói này rất quen, dường như đã nghe qua ở đâu rồi. Không nhịn được tò mò, y xoay người, nhìn về phía cửa. Nếu biết trước cái nhìn này sẽ khiến tim y đập loạn nhịp, Yên Sinh đã che mắt lại không nhìn rồi.
Hắc bào uy nghiêm bay trong gió, quạt giấy thong thả phẩy trên tay. Nam tử vừa bước vào diện mục tiêu sái, dáng vẻ phong lưu. Một nụ cười thật nhẹ của người kia đã đủ khiến Yên Sinh muốn độc thân thêm lần nữa.
Đây chẳng phải là vị mỹ nam y gặp ở lữ quán hay sao? Người đã kể cho y nghe về Việt Không Trận! Cũng là người khiến y thiếu một tí nữa thôi là muốn làm chuyện có lỗi với Trịnh Phong!
Trong lúc Yên Sinh đang trợn to mắt sững sờ, thì cái vị mỹ nam Trần điện chủ cũng vừa vặn nháy mắt với y một cái.
"Viên Sa công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Updated 153 Episodes
Comments
muhahaha
đìu mé t lại nghĩ Trịnh Phong là ma tôn mới ghê chứ
2022-08-23
5
Thằn Lằn Oscar
lm quá nó ô dề mấy cha=))))
2022-07-03
3
Thằn Lằn Oscar
nhưng điều quan trọng nhứt , là tôi tìm thấy sức mạnh của nội tại , và tôi chiến đấu vì nó :))
2022-07-03
3