Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phản Diện
Tiệm ăn Đông Phúc là quán ăn có tiếng nhất khu vực này, thực khách mỗi ngày đều tới đây đông nghịt, ai đã ăn một lần đều muốn làm khách quen.
Không phải nói quá, nhưng được như vậy là do mọi điều kiện ở đây đều trên ngưỡng lý tưởng. Từ địa điểm, cách bày trí, thái độ phục vụ, mùi vị thức ăn, giá thành, đến cả nhan sắc của chủ quán, tất cả đều không có chỗ chê.
Đúng vậy, chủ quán kiêm đầu bếp chính của quán này tên là Yên Sinh, năm nay hai mươi sáu tuổi, là một thanh niên vừa đẹp tài vừa đẹp mặt.
Cứ đến giờ cơm trưa là các cô, các dì, các mợ, các chị, các em công sở, nữ sinh sinh viên, đều kéo đến đông như kiến.
Thấu hiểu tâm lý khách hàng, Yên Sinh đặt khu vực bếp ngay giữa không gian ăn uống, tạo điều kiện cho thực khách chiêm ngưỡng quá trình nấu ăn của y.
Ngọn lửa cháy bùng lên dữ dội trước đôi mắt sắc sảo, điềm tĩnh. Một miếng thịt bay lên giữa không trung, đảo một vòng rồi nhẹ nhàng đáp cánh, tiếng xèo xèo liên tiếp vang lên.
Dùng cổ tay lau đi mồ hôi trên khuôn cằm tinh tế, Yên Sinh nhếch môi cười, một nụ cười thật nhẹ. Ánh nắng bên ngoài hất vào, khiến khuôn mặt ai đó thêm phần long lanh rực rỡ.
Khách nữ xung quanh nhìn Yên Sinh không rời mắt. Chẳng biết là vì mùi thơm thức ăn hay còn nguyên nhân nào khác mà trên mặt bọn họ lộ rõ vẻ thèm thuồng.
Bất thình lình, ở vị trí góc khuất, có tiếng dập đũa thô bạo vang lên.
“Chủ quán là thằng nào! Ra đây ngay!!!”
Một người đàn ông vạm vỡ, trọc đầu, xăm trổ khắp người, mặt mày bặm trợn hung tợn bất chợt quát lên ầm ĩ.
Cô phục vụ đứng bên cạnh nhỏ giọng nói:
"Quý khách, không biết có chuyện gì...”
Gã đàn ông kia lập tức quát tháo, giọng điệu hách dịch:
“Con mẹ nó! Chúng bây làm ăn làm uống cái kiểu này à? Nguyên một con gián trong tô mì thế này?! Tởm chết đi được!!! Hôm nay tao không làm chúng bây dẹp tiệm, tao đi bằng đầu!”
Vừa nói, gã vừa cầm lấy đôi đũa trên bàn, ném mạnh xuống sàn.
Ở bên này, Yên Sinh từ tốn gắp miếng thịt đặt ra dĩa, tắt bếp, cởi tạp dề. Phần trang trí còn lại đành để cho bếp phó lo liệu.
“Tiệm ăn lớn mà làm ăn cẩu thả. Thằng chủ đâu ra đây cho tao!!!”
Cô phục vụ sợ hãi trước thái độ hung tợn của gã ta, hai vai cô ấy run run, nhỏ giọng:
“Quý khách...xin quý khách bình tĩnh trước...”
Gã ta liếc nhìn cô phục vụ bên cạnh:
"Thứ làm thuê làm mướn lên tiếng làm cái gì? Gọi chủ quán của mày ra đây! MAU!!!!”
Nói rồi gã túm vai cô gái, đẩy mạnh một cái. Thế nhưng chưa kịp dùng lực, cổ tay đã bị người ta túm lấy.
"MÀY!!”
Yên Sinh mỉm cười nhìn vị khách thô lỗ kia, nhẹ nhàng gỡ tay gã ra khỏi người cô gái, rồi lại từ tốn trả về vị trí cũ.
Y khiêm nhường lên tiếng:
"Tôi chính là chủ quán. Không biết quý ngài đây có điều chi dạy dỗ?”
“Mày là chủ quán? Làm chủ quán kiểu gì mà để gián bò vào thức ăn của khách thế hả??”
Yên Sinh đặt tay dưới cằm, làm vẻ trầm tư suy nghĩ:
“Ồ? Hóa ra là có con gián trong tô mì của anh sao? Thật kì lạ quá, tiệm ăn chúng tôi rất cẩn trọng vấn đề vệ sinh. Trước đây chưa từng có vấn đề gì. Không hiểu con gián kia làm cách nào mà lại lọt vô đây?”
Yên Sinh nhìn cô phục vụ bên cạnh, tra hỏi: “Thanh Hoa, là em để con gián lọt vào phải không?”
Cô ấy lập tức lắc đầu nói không phải mình.
Yên Sinh lại quay sang bếp phó.
“Cậu An, còn cậu? Là cậu phải không? ”
Bếp phó liền nhún vai, nhếch mép nói không biết.
Trước cái vẻ giả ngây giả ngô của Yên Sinh, gã lưu manh lập tức nổi giận:
"Con mẹ mày! Mày đừng ở đó mà trốn tránh trách nhiệm!!! Mày không giải quyết cho ra lẽ, tao lập tức nhờ chính quyền can thiệp!!!”
Yên Sinh vẫn không nóng vội. Y mỉm cười, lắc lắc tay, nói: “Không không không, tôi hiển nhiên sẽ gánh trách nhiệm mà. Chỉ là bây giờ nhân viên trong quán không ai biết con gián ở đâu ra. Nên đành phiền anh ngồi đợi một chút, tôi lên lầu kiểm tra camera. Để xem là đứa nào làm việc không nghiêm túc, rồi báo lại với anh sau.”
Nghe nhắc đến camera, sắc mặt tên lưu manh liền sốt sắng, gã quát: “Camera? Quán ăn thì gắn camera làm gì? Tao đâu thấy cái nào!”
Yên Sinh xoa xoa tay, nói: “Ối trời, anh thông cảm, thời buổi làm ăn khó khăn, tiệm ăn đối thủ năm lần bảy lượt cử người đến làm mấy chuyện bẩn thỉu phá quán, nên tôi phải phòng ngừa. Còn lý do tại sao anh không thấy camera là vì tôi là người tinh tế, không thích cái gì quá trần trụi rõ ràng. Đó, anh nhìn thấy mấy chậu cây kia không, rồi cặp mắt con mèo chỗ quầy tính tiền nữa, đều là camera cả đấy...”
Nghe tới đây, sắc mặt gã lưu manh trắng không còn giọt máu.
“À, còn cái bức tranh đối diện bàn ăn của anh nữa. Góc máy đó là thấy rõ nguyên khu vực bên này đấy. Chừng này camera, tha hồ mà bắt tại trận đứa nhân viên nào lơ đễnh thả con gián vào tô mì của anh. Nếu bắt được, tôi lập tức bắt nó lại đây xin lỗi. Thậm chí, nếu cần thiết...”
Yên Sinh khoác vai gã lưu manh, thân thiện nhếch mày: “...thì nhờ cả chính quyền can thiệp.”
Khách hàng xung quanh không nghe được Yên Sinh nói gì với gã côn đồ đằng kia. Nhưng nhìn thấy cái tên bặm trợn đó cúi người xin lỗi, thậm chí còn hứa sẽ không đến quán gây chuyện nữa, bọn họ cũng hiểu được sự tình, lại an tâm ăn uống.
Giải quyết xong sự cố cũng vừa vặn Yên Sinh có việc phải đi. Y vào trong thay quần áo. Đang dặn dò đám nhân viên vài việc thì tự nhiên một vị khách nữ khều nhẹ vào tay Yên Sinh. Trông cô ta cũng là người táo bạo. Thấy Yên Sinh nhìn mình, cô ấy đùa giỡn nói:
“Anh đẹp trai, ban nãy anh giải quyết tên lưu manh kia oai phong quá à. Thế anh đã có bạn gái chưa...” Vừa nói vừa vẽ vòng vèo trên mu bàn tay y.
Yên Sinh thoải mái đáp lại: “Chưa có, thưa quý khách. Tôi cũng muốn kiếm một cô lắm nhưng mà...”
Y lấy chiếc nhẫn đính hôn trong túi áo đeo lên tay, đưa lên trước mặt:
“...sợ rằng chồng sắp cưới của tôi sẽ không cho.”
Nghe tới đây, vị khách nữ tỏ vẻ ngạc nhiên, sau một hồi thì gật gù, giơ ngón cái lên, tỏ vẻ đã hiểu.
Yên Sinh nhìn thời gian rồi lập tức chạy ra ngoài. Nhìn vào lịch hẹn dày đặt, y không khỏi oán trách tên hôn phu nhà mình.
Mười năm trước, y trong lúc lang thang trên đường thì vô tình gặp gỡ Trịnh Phong, được hắn cưu mang. Vốn dĩ quan hệ người giúp – người được giúp của bọn họ ban đầu rất mực trong sáng, rồi không biết từ khi nào mà chuyển thành lang chạ với nhau.
Cái tên Trịnh Phong đó cũng thật tình. Mọi thứ đang yên ổn nhàn nhã thảnh thơi thì không chịu, phải giở chứng tự nhiên đột ngột cầu hôn y mới chịu. Báo hại y bây giờ phải chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị cho hôn lễ.
Chỉ riêng hôm nay thôi cũng đã đủ thứ việc. Trước hết y phải sang bên làm bánh cưới để chọn mẫu thiết kế, sau đó phải đi gặp với ban nhạc để thỏa thuận tiền công, rồi còn cả hoa, thiệp mời, chưa kể đến lễ phục.
À đúng rồi... lễ phục.
Y đã dời lịch hẹn với bên tiệm may tận năm lần, lần nào cũng là vì Trịnh Phong có việc đột xuất không đi được. Cái vị tổng tài bận rộn nhà y, bận cũng hơi quá đáng rồi.
Ai đã từng chuẩn bị cho đám cưới đều biết loại chuyện này mệt mỏi đến mức nào, ngay cả một chi tiết nhỏ như cái khăn ăn cũng phải để tâm lưu ý. Cái gì cũng phải nghĩ, cái gì cũng phải lo! Một đống việc đều dồn hết lên vai y, Trịnh Phong ngoại trừ chi tiền thì không làm gì cả.
Cơ mà cũng không trách hắn được, cái vị trí CEO chính là trăm công nghìn việc. Mấy cuộc họp, đối tác, giấy tờ, email không thể vì y và hắn đính hôn mà tự động biến mất. Ở bên nhau 10 năm nay, Trịnh Phong có lúc nào mà thật sự rảnh rỗi đâu.
Yên Sinh hiểu chứ.
Nhưng mà y vẫn tức! Càng nghĩ lại càng tức! Không phải y ngại cực ngại mệt. Nhưng dù sao việc chuẩn bị cho hôn lễ cũng là một trải nghiệm đáng nhớ giữa các cặp đôi. Có ai mà lại muốn tự làm một mình...
Chưa kể, Trịnh Phong cứ bận kiểu này, rồi không biết cuộc sống về sau sẽ như thế nào…
Yên Sinh vừa lái xe vừa nghĩ về chuyện này. Nghĩ đến mức y lái đến nhà Trịnh Phong lúc nào không hay.
Yên Sinh lắc đầu, tự cười chính mình. Thôi thì cũng đã đến, sẵn tiện vào trong nhắc nhở hắn mau sắp xếp thời gian đi may lễ phục. Bận thế nào thì cũng không thể khỏa thân mà làm lễ được.
Y lấy chìa khóa mở cửa nhà, bước vào trong, gọi tên Trịnh Phong.
Nhưng lại không thấy Trịnh Phong trả lời. Chỉ thấy mỗi nữ thư ký của hắn vừa bước ra từ phòng vệ sinh, trên người khoác mỗi cái áo choàng tắm…
Nhìn thấy Yên Sinh, cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Anh Sinh...anh...làm gì ở đây?”
Yên Sinh chớp chớp mắt nhìn bộ dạng này của cô thư ký. “Tôi hỏi cô làm gì ở đây mới đúng.”
“Em... em qua giúp anh Phong vài việc.” Cô ta lập tức lúng túng, rõ ràng là đang che giấu gì đó.
Giúp loại việc gì mà phải dùng tới phòng tắm?
Yên Sinh không muốn nói chuyện lằng nhằng, trực tiếp đi khắp nhà tìm đương sự hỏi rõ việc này. Tìm khắp nơi không thấy, y liền đi tới chỗ tầng hầm, đập cửa:
"Trịnh Phong! Anh lập tức lên đây cho tôi!!!”
Tầng hầm bên dưới là nơi Trịnh Phong cất giữ những tài liệu quan trọng, ngay cả Yên Sinh cũng không được phép đặt chân vào. Hắn không có ở trên này thì chỉ có thể ở dưới đó.
Quả nhiên, vừa đập cửa, một hồi sau liền có tiếng bước chân vang lên từ bên dưới. Cửa mở, một nam nhân anh tuấn bước ra, ánh mắt điềm đạm kia có chút không hài lòng nhìn về phía Yên Sinh.
“Tại sao em đến đây mà không báo trước?”
Nhìn thái độ của Trịnh Phong, Yên Sinh trợn to mắt nhưng miệng lại cười tươi, nói:
“Tôi đến hỏi anh mở dịch vụ nhà tắm công cộng từ bao giờ, thư ký ở công ty cũng có thể tùy ý tới đây sử dụng.”
Trịnh Phong nghe Yên Sinh nói lời hàm ý nhất thời chưa hiểu rõ, chau mày suy nghĩ một hồi hắn mời "à" lên một tiếng, bình thản nói: "Nếu em muốn tắm thì cứ việc."
Trên trán Yên Sinh nổi gân máu, y cắn môi.
"Trịnh Phong, anh đừng giỡn với tôi. Thư ký của anh làm cái gì ở đây??"
“Cô ấy đến giúp anh vài việc,” Trịnh Phong thản nhiên đáp.
“Làm việc gì mà phải sử dụng đến phòng tắm?”
“Không nói cho em được.”
Yên Sinh lập tức hít sâu một hơi: “Không nói cho tôi được? Việc nào mà không nói cho tôi được?”
Nhìn thấy thái độ của Yên Sinh, Trịnh Phong vẫn bình chân như vại, điềm nhiên trả lời: “Anh có rất nhiều việc, không việc nào là có nghĩa vụ phải nói với em."
Hai bên mặt Yên Sinh lập tức căng ra.
“Ồ? Nhiều việc? Không có nghĩa vụ phải nói với tôi?? Tôi vì hôn lễ của chúng ta mà bận tối mặt tối mày, anh thì ở đây làm ra loại chuyện không thể giải thích được!?”
Trịnh Phong nhún vai: “Nếu em không thích tự mình chuẩn bị, có thể giao hết cho bên dịch vụ hôn lễ, cũng không cần bày vẻ quá đâu.”
Câu nói này khiến Yên Sinh nuốt cả một ngụm khí vào trong ngực.
"Anh thử nói câu đó thêm một lần nữa xem."
Nghe câu này, Trịnh Phong lập tức im lặng, nhìn xuống chân.
Thấy hắn có vẻ biết mình vừa nói sai, Yên Sinh cố bình tĩnh lại, gác qua chuyện hôn lễ, quay về trọng tâm.
"Rốt cuộc thì thư ký của anh ở đây để làm gì?"
"Chuyện đó em không thể xen vào."
Cái thái độ không tội lỗi không giải thích đó của Trịnh Phong khiến Yên Sinh tức điên người. Y cởi chiếc nhẫn đính hôn trên tay, ném vào mặt hắn.
"Nếu việc của anh tôi không thể xen vào. Vậy thì nguyên cái cuộc đời của anh, tôi cũng không thèm xen vào nữa!!!”
Nói rồi liền đùng đùng bỏ ra ngoài.
Nữ thư ký kia, lúc này đã mặc quần áo lại đàng hoàng, nhìn thấy cảnh này thì xanh mặt:
"Tổng giám đốc, anh...anh Sinh...”
Trịnh Phong bình thản nói: “Sẽ không giận lâu đâu.”
...***...
Phố đêm lên đèn, Yên Sinh một mình đi trên con đường tấp nập tiếng còi xe.
Y đút hai tay vào túi.
Thở dài…
Được rồi, y thừa nhận, y phản ứng hơi quá.
Tính cách Trịnh Phong chính là ngộ nghĩnh như vậy đó. Hắn lúc nào cũng nói chuyện như cha như mẹ người ta vậy, rất dễ làm người khác nổi điên. Chắc cũng một phần do làm CEO lâu ngày nên mắc bệnh nghề nghiệp. Thật ra, Trịnh Phong bên trong cũng có nét dịu dàng của riêng hắn. Bằng không, y và hắn cũng không ở với nhau tận 10 năm.
Biết tính hắn như vậy, y đáng lý ra nên cảm thông với hắn nhiều hơn. Chí ít có giận mấy cũng không nên ném nhẫn trả lại, làm như vậy có khác nào đòi chia tay đâu!
Yên Sinh ôm mặt. Phải làm sao bây giờ? Y không muốn chia tay đâu!! Chẳng lẽ lại đi xin lỗi hắn??? Nhưng mà hắn chọc giận y trước mà. Hắn còn chưa nói gì mà y đã đi xin lỗi? Rồi sĩ diện ném đi đâu??
Làm người thì hiển nhiên phải quan tâm sĩ diện. Thế nhưng... y cũng không thể quá khó tính.
Trước khi gặp gỡ Trịnh Phong, cuộc sống Yên Sinh khá là bấp bênh. Y từng... bị dính vào một số chuyện không hay. Tất cả những người xung quanh đều căm ghét y, ngay cả người mà y yêu thương tin tưởng nhất cũng không cần y nữa.
Yên Sinh cứ như vậy mà trải qua cảm giác cô độc trong suốt thời gian dài, mãi cho đến khi gặp gỡ Trịnh Phong. Hiện tại, trong thế giới này, y chỉ có hắn là người thân duy nhất. Y thật sự không muốn mất đi nam nhân này.
Đèn đỏ chuyển xanh, Yên Sinh vừa suy nghĩ vừa bước xuống mặt đường. Y thở dài, thôi thì đợi thêm ít bữa nữa, nếu hắn không có động thái gì thì y xin lỗi trước cũng…
Đúng lúc này, tiếng còi xe chợt kêu lên inh ỏi, kéo dài. Yên Sinh ngẩng mặt nhìn lên. Hai chiếc đèn pha sáng rực lao thẳng về phía này.
Những thứ sau đó, chỉ toàn là bóng tối.
__________________________
Lời tác giả: nếu bạn thích truyện, thì hãy tặng cho mình một like và nhấn nút trái tim để nhận được thông báo khi có chương mới nha! <3 <3
Updated 153 Episodes
Comments
Vannguyen💖🇻🇳
...
2024-01-30
1
Vannguyen💖🇻🇳
..
2024-01-30
1
Koiih Hương
.
2023-09-30
3