Chương 14: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phản Diện

Ở một góc hẻo lánh bên trong Thần Long Môn, có một nơi quanh năm hiu quạnh. Cả khu vực bị bọc kín bởi nhiều tầng kết giới khiến nơi này trông như bị bao vây bởi một màn sương dày đặc, người nào đến gần cũng bị đánh văng ra xa; ngay cả lính canh cũng chỉ có thể đứng bên ngoài ngăn không cho ai lại gần, chứ cũng chưa từng tiến vào bên trong.

Đây là nơi cất giữ Suy Đạo Kiếm, nguồn gốc sức mạnh của đại ma đầu Huyết Ma Quân từng khiến cả tu chân giới chìm trong nỗi ám ảnh kinh hoàng. Một thanh kiếm này đã tàn sát không biết bao nhiêu sinh mạng vô tội, xém tí nữa thành công giải phóng cho Đế Ma, đưa toàn nhân loại xuống bờ vực diệt vong, gây ra đại loạn nghìn năm nay chưa từng có.

Ngang tàng là thế, nhưng ở tu chân giới này, Suy Đạo Kiếm chỉ có một mình Huyết Ma Quân là chủ; Ma đầu kia chết rồi, Suy Đạo Kiếm có mạnh hơn nữa thì cũng không ai có thể sử dụng nó. Một thanh kiếm không ai có thể sử dụng nghĩa là một thanh kiếm vô dụng, không gây ra được hoạ gì; các môn phái khác bấy lâu nay ít khi hỏi tới nó.

Vậy mà suốt mười năm nay, Thần Long Môn vẫn canh giữ Suy Đạo Kiếm vô cùng nghiêm mật. Phong tỏa cả một khu vực lớn chỉ để canh chừng thanh quỷ kiếm; không cho ai bước vào, không ai dám bước vào, không ai cần bước vào, cũng không ai có hứng thú bước vào.

Cho đến ngày hôm nay, bởi vì một lời yêu cầu của Yên Sinh, Phạm Bình dẫn theo y cùng một đám môn sinh đến kiểm tra thanh quỷ kiếm Suy Đạo— xác nhận những việc xảy ra tối nay không liên quan gì đến Huyết Ma Quân.

Kết giới ở nơi này đều do đích thân Thần Long Môn môn chủ Vũ Triết Minh đặt xuống; ngoài trừ Vũ Triết Minh thì chỉ có Phạm Bình là hộ pháp có thể đường đường chính chính vô hiệu hóa các lớp kết giới này. Yên Sinh ngước nhìn lớp kết giới cuối cùng nhạt dần rồi biến mất, trong lồng ngực khẽ run lên, một cảm giác hồi hộp. Bản thân y hoàn toàn không muốn gây ra rắc rối cho người khác, nhưng vì Trịnh Phong, vì cuộc sống bình yên ở thế giới hiện đại, Yên Sinh buộc lòng phải hành xử bất chấp một chút.

Kết giới không mở ra thì thôi, vừa mở ra, một tầng lãnh khí liền tràn ra tứ phía. Đêm khuya đã lạnh nay lại càng âm hàn. Cả đám môn sinh thiếu niên lập tức theo phản xạ mà ôm lấy người, những ai tu vi cao hơn thì vận linh lực làm ấm.

Thế nhưng Yên Sinh vẫn thản nhiên đứng thẳng lưng, dường như y đối với thứ lãnh khí bao quanh tòa điện hoàn toàn không để tâm. Không phải vì y không biết lạnh, chỉ là tâm trí y hiện tại đang có rất nhiều suy nghĩ, những thứ xung quanh dù thế nào cũng chỉ là tạp âm.

"Đây là nơi Suy Đạo Kiếm được cất giữ?" Yên Sinh nhìn sang Phạm Bình, lên tiếng hỏi.

"Đúng." Gã đáp.

"Vũ môn chủ thật sự rất cẩn thận." Yên Sinh cảm thán nói.

Khu vực này được bọc trong năm lớp kết giới, giăng dày đến nỗi khiến cả khu vực bên trong trở nên mờ mờ ảo ảo. Đó là chưa kể bên ngoài lúc nào cũng có người túc trực canh gác, ngay cả ruồi muỗi cũng không bay lọt. Nếu không nhờ có Phạm Bình đi cùng, Yên Sinh thật sự không nghĩ bản thân có thể vào được đây.

Phạm Bình lúc này lại thấp giọng nói: "Ta lại cảm thấy môn chủ có chút lo lắng dư thừa. Suy Đạo Kiếm vốn là bội kiếm của ác thần Đế Ma. Ngoại trừ Huyết Ma Quân là truyền thừa của hắn, thì không một ai dưới bầu trời này có thể nhấc thanh kiếm đó lên. Chưa kể, nếu tiếp xúc quá lâu, thanh quỷ kiếm này còn có thể làm rối loạn nhân tâm, đâu ai dám lại gần nó chứ!"

Yên Sinh nghe những lời Phạm Bình nói ra, trong lòng nhất thời trầm mặc, im lặng không đáp.

Phạm Bình thấy y như vậy, nghĩ rằng Viên Sa của mình đang lo lắng gì đó, gã liền cởi áo ngoài khoác lên người y, an ủi:

"Ta dẫn ngươi vào."

Thế nhưng gã còn chưa kịp chạm vào Yên Sinh, thì y đã đi trước một bước tiến thẳng vào cấm điện. Phạm Bình chỉ có thể ngậm ngùi cầm cái áo ngoài lẽo đẽo theo sau. Đám môn sinh thiếu niên cũng nối đuôi tiến vào.

Dù thế nào thì nơi này cũng là cấm điện, lần này được hưởng phúc của Yên Sinh mà vào ké, đám thiếu niên khó nhịn mà ngó qua ngó lại quan sát xung quanh. Tòa điện này bên ngoài đằng đằng kết giới, bên trong lại vô cùng trống vắng lỏng lẻo. Vừa bước vào, đã nhìn thấy một bệ gác kiếm uy vệ đặt giữa tòa điện mênh mông trống trãi.

Ở đây có rất nhiều môn sinh chỉ mới nghe qua chứ chưa từng được tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Suy Đạo Kiếm. Trong tâm trí bọn họ, thanh quỷ kiếm này nhất định là vừa đáng sợ vừa khí chất ngời ngời; chuôi kiếm phải đẹp, lưỡi kiếm phải sáng, khắp thân kiếm phải tỏa ra một loại cổ khí lãnh tà khiến ngươi ta không nhịn được mà run rẩy. Thế nhưng khi bước vào, nhìn thấy thanh kiếm được đặt giữa điện thì bọn họ mới phát hiện ra…

Đây là một thành kiếm cùn.

Cùn thúi luôn!

Thanh kiếm này chỉ có một nửa lưỡi kiếm, nửa bên dưới đã bị gãy; rỉ sắt bám chi chít khắp nơi, không thế nào nhìn ra màu sắc nguyên bản; cảm giác giống như chỉ cần va chạm nhẹ một cái, toàn thân kiếm sẽ gãy rộp rộp như củ cải chiên giòn.

Nói chung là xấu! Thật sự là quá xấu! So với sắt vụn thậm chí còn xấu hơn!

Có người còn lo lắng hỏi lại cho chắc: "Hộ pháp… thứ này chính là Suy Đạo Kiếm?"

Không ngờ Phạm Bình như vậy mà lại gật đầu: "Đúng vậy, đây chính là thanh quỷ kiếm của nghiệt súc họ Đông Phúc đó."

Trong đám môn sinh lập tức có người nhỏ giọng nhận định:

"Cuộc giao đấu năm xưa giữa môn chủ và Huyết Ma Quân nhất định là dữ dội lắm."

"Thật chứ, đánh đến quỷ kiếm thượng cổ thành ra nông nỗi này. Vậy mà ban nãy các ngươi còn dám nói môn chủ có ý định tha chết cho Huyết Ma Quân, tha cho y thì sẽ đánh đến kịch liệt như vậy sao?"

Có người vẫn lo lắng không yên, hỏi nhỏ: "Hộ pháp, đây... đây thật sự là Suy Đạo Kiếm hay sao?"

Phạm Bình không đáp, chỉ bảo người kia làm một việc:

"Ngươi tiến lại nâng thanh kiếm kia lên đi."

Người kia lập tức lúng túng chỉ vào mình: "Ta? Ta đi nâng Suy Đạo Kiếm?"

Phạm Bình lại gật đầu: "Phải, nâng thử cho mọi người ở đây cùng xem."

Người kia rõ ràng có phần lúng túng miễn cưỡng, nhưng cuối cùng cũng tiến lại cầm lấy chuôi kiếm nhấc lên.

Không có gì xảy ra.

Người đó lập tức khuỵu hai chân xuống, một lần nữa gồng hết sức nhấc thanh kiếm không toàn vẹn kia lên.

Nhưng vẫn không có cách nào khiến nó lay chuyển.

"Nặng, tại sao lại nặng như vậy?"

Một người khác đột ngột xen vào.

"Ngươi tránh ra, để ta!"

Thế nhưng kể cả người này cũng không làm sao nhấc được thanh kiếm kia lên.

Thấy cả đám môn sinh thiếu niên lúng ta lúng túng, chật vật vất vả, Phạm Bình lúc này mới nhếch môi cười, giải thích:

"Suy Đạo Kiếm vốn dĩ có nguồn gốc từ ác thần Đế Ma, mặc dù xấu xí, nhưng vẫn khác với bội kiếm thông thường, không phải ai muốn dùng là dùng. Từ nghìn năm xưa đã có lời sấm truyền, kẻ có thể nâng thanh kiếm này lên sẽ là người giải phóng cho Đế Ma dưới Minh giới— cũng chính là tên nghiệt súc họ Đông Phúc đó!"

Nói rồi gã quay sang Yên Sinh: "Viên Sa, ngươi thấy chưa? Suy Đạo Kiếm vẫn còn ở đây. Xem ra chuyện Huyết Ma Quân còn sống chỉ là tin đồn, những việc xảy ra tối nay xem ra là không liên quan gì đến y."

Nghe đến đây, Yên Sinh chậm rãi lấy chiếc nhẫn đính hôn từ trong ngực áo ra, đeo vào ngón áp út, im lặng không đáp.

Ngay lúc này, có một người lên tiếng: "Hộ pháp, nếu không phải là Huyết Ma Quân, vậy Long Trụ là do ai phá hoại?"

Sắc mặt nhẹ nhõm của Phạm Bình một lần nữa trầm xuống, mà ánh mắt của Yên Sinh cũng trở nên đắn đo.

Ai là kẻ đã cắt đi móng chân rồng đá— Yên Sinh đang trăn trở vấn đề này. Nếu việc y xuyên không từ đầu đến cuối chỉ do một mình Vũ Triết Minh sắp xếp, thì mọi thứ còn đơn giản. Thế nhưng, nếu còn có thế lực thứ hai, ba, tư, năm, sáu, bảy, chủ nhật nào đó xen ngang, thì sự tình rắc rối vô cùng.

Một người khác lại lên tiếng: "Phạm hộ pháp... tính ra, bọn người đi tìm môn chủ đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì. Có khi nào..."

Người kia còn chưa nói hết câu, ở bên ngoài bất thình lình có tiếng phi kiếm bay ngang trời. Trong nháy mắt, một bóng người từ trên cao nhảy xuống ngoài thềm điện; tiếng bước chân chậm rãi vang lên, từng bước, từng bước một, tiến gần lại chỗ bọn họ đang đứng.

Đôi mắt bình thản kia lướt qua từng kẻ trong cấm điện rồi dừng lại trên người Yên Sinh, ngưng đọng ở đó.

Sự xuất hiện đột ngột của Văn Tam khiến khóe môi Yên Sinh bất giác cong lên. Đúng như y dự đoán, chỉ cần y đi đến nơi này liền có thể dụ Vũ Triết Minh can thiệp. Mặc dù vị môn chủ cao cao tại thượng kia không đích thân ra mặt, nhưng có thể nói chuyện với tên tay sai cũng là tốt lắm rồi.

Còn về phần Phạm Bình, vừa nhìn thấy Văn Tam, gã giống như trút được gánh nặng lớn, vô thức thở ra nhẹ nhõm.

"Tại sao lại đến đây?" Văn Tam lên tiếng hỏi.

Phạm Bình nhanh chóng trở nên luông cuống, giải thích:

"Long Trụ... Long Trụ bị kẻ nào đó phá hoại, một cái móng của rồng đá rơi xuống, ta nhất thời lo sợ là do sức mạnh của Suy Đạo Kiếm gây nên, nên mới đến đây kiểm…"

Văn Tam vẫn đặt ánh mắt của mình trên người Yên Sinh, gật đầu một cái xem như đã hiểu. Sau đó, hắn đều đều giọng nói:

"Rồng đá không phải do kẻ khác làm hư tổn—"

Cả tòa điện im lặng trước lời tuyên bố vừa rồi. Đám thiếu niên hoang mang ngơ ngác nhìn Văn Tam như thể hắn đang nói khùng nói điên. Thế nhưng Văn Tam vẫn điềm nhiên giải thích, trông có vẻ như nắm rất rõ sự tình: "Kể từ khi Lân Trụ, Quy Trụ, Phụng Trụ bị phá hủy, một mình Long Trụ chống đỡ phong ấn Đế Ma. Lâu ngày, tự động suy yếu. Một ngày nào đó sẽ tự động sụp đổ. Hư hại hiện tại, là chuyện đã đoán trước."

Sắc mặt của tất cả mọi người trong cấm điện liền trở nên tái mét, lập tức có người lớn tiếng nhận định:

"Nói như vậy, không phải phong ấn Đế Ma sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tiêu biến hay sao?"

Lời nói kia khiến không khí ngưng đọng trong điện lập tức hỗn loạn.

"Sẽ có một ngày Long Trụ sụp đổ sao? Tại sao ta chưa từng nghe ai nói qua việc này?"

"Ta cũng vậy. Trước giờ ta chỉ tưởng chỉ cần không có Huyết Ma Quân phá đám, thì Long Trụ sẽ không có chuyện gì."

"Nhưng như vậy không phải cũng hợp lý hay sao? Nếu chỉ một Linh Trụ đã có thể chống đỡ phong ấn Đế Ma thì năm xưa thượng cổ đại thần cần gì phải lập ra tới bốn Linh Trụ?!"

"Ngươi còn tâm trạng để suy xét chuyện này có hợp lý hay không sao? Long Trụ sẽ sớm sụp đổ! Dù Huyết Ma Quân có còn sống hay không thì việc Đế Ma được giải phóng chỉ là vấn đề thời gian thôi!"

"Không được, không được, ta không muốn… không muốn chết đâu."

Ngay trong lúc hoảng loạn, một âm thanh đột ngột vang lên:

"Im lặng."

Giọng nói của Văn Tam vẫn vậy, trầm thấp, đều đều, không có cảm xúc, nhưng lại rất có uy; hắn vừa lên tiếng, cả không gian liền im ắng.

Hắn nói: "Phạm hộ pháp, ngươi dẫn mọi người đi ra hết đi."

Lúc nói ra câu này, ánh mắt Văn Tam vẫn ngưng đọng nhìn về phía Yên Sinh.

Phạm Bình lập tức quay sang đám môn sinh kia:

"Được rồi, như vậy đã rõ. Long Trụ là tự xuống cấp, không bị ma đầu nào phá cả. Tạm thời không có chuyện gì, tất cả lập tức giải tán."

Thấy hộ pháp có vẻ như nghe theo lệnh của hắn, có người liền to gan nhỏ giọng thì thầm hỏi han thân phận của Văn Tam, nhưng xem ra trong đám môn sinh thiếu niên không ai nhận ra hắn.

Cùng lúc này, có người lên tiếng nhắc nhở: "Thế nhưng hộ pháp, vẫn còn tung tích của môn chủ..."

Phạm Bình có vẻ như không mấy quan tâm chuyện đó nữa, nghiêm giọng nói bọn môn sinh: "Không cần các ngươi quan tâm nữa. Ra ngoài, ra ngoài được rồi!"

Nói xong, gã liền quay sang Yên Sinh, mềm mỏng nhẹ nhàng: "Viên Sa, ngươi thấy đó, không còn gì để lo nữa rồi, chúng ta về thôi."

Từ lúc Văn Tam xuất hiện, Yên Sinh vẫn luôn đứng cạnh Suy Đạo Kiếm. Bàn tay gầy gò vuốt nhẹ trên chuôi kiếm; cẩn trọng, từ tốn, tinh tế, tựa loài mèo lớn mài dũa móng vuốt của mình.

Nãy giờ, mọi người vẫn để ý ánh mắt Văn Tam cứ chăm chăm nhìn về phía Yên Sinh; bây giờ nhìn rõ ra mới thấy, hắn đang quan sát nhất cử nhất động của bàn tay đang đặt trên Suy Đạo Kiếm.

Yên Sinh thấp giọng, gần như là thều thào:

"Các ngươi… khoan đi đã…"

Trong ánh mắt kia khẽ thoáng qua một tia âm trầm đầy mưu tính.

Phạm Bình bây giờ mới cảm thấy Viên Sa của gã có cái gì đó không bình thường.

"Tại sao?" Gã hỏi.

Yên Sinh trả lời nhẹ tênh: "Càng nhiều con tin, càng dễ nói chuyện."

Y vừa dứt lời, Văn Tam cũng tiến lên một bước: "Đừng nghĩ đến việc đó."

Lời này Văn Tam nói ra, nghe thì có vẻ bình thản nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt đã toát lên vẻ trầm trọng.

Yên Sinh khẽ đưa mắt nhìn Văn Tam, không quan tâm bao nhiêu con người trong cấm điện đều đang nhìn mình, y nói: "Vốn dĩ, ta nhìn thấy Long Trụ bị hư hại mà thầm đoán trong vụ này còn có thế lực khác xen vào. Nhưng nếu Long Trụ là tự nó xuống cấp, thì xem ra những chuyện xảy ra với ta đều do một mình Vũ Triết Minh sắp đặt."

Trước những lời của Yên Sinh, Văn Tam im lặng suy nghĩ gì đó một hồi lâu, sau đó thì gật đầu. Như vậy là hắn đã chính thức thừa nhận, Vũ Triết Minh chính là kẻ khiến Yên Sinh xuyên tới đây.

Yên Sinh hỏi tiếp: "Kẻ nấp sau tán cây ở Bàn Long Điện, xen ngang không cho Việt Không Trận đưa ta trở về là Vũ Triết Minh… hay là ngươi?"

Đối với câu hỏi này, Văn Tam không trả lời, chỉ trầm mặc.

Thật ra cái bóng kia có là Vũ Triết Minh, Văn Tam, hay một tên thuộc hạ nào khác cũng không quan trọng, quan trọng là…

Yên Sinh nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay.

Sau một hồi thì Văn Tam lại lên tiếng, giọng điệu như đang bàn điều kiện: "Tạm thời có việc đột ngột cần giữ ngươi ở lại đây, nhưng sẽ không quá lâu. Sau khi xong việc, Việt Không Trận có thể lập lại."

Lúc này, Phạm Bình ở bên cạnh nghe hai người bọn họ nói qua nói lại đã bắt đầu chau mày bối rối: "Viên Sa, hai người các ngươi đang nói gì vậy, cái gì mà Việt Không Trận?"

Yên Sinh trực tiếp bỏ qua Phạm Bình, trắc lưỡi nhìn Văn Tam, nói: "Cũng không cần các ngươi nữa. Việt Không Trận được dựng ở Bàn Long Điện, ta đã ghi nhớ rồi. Nói với Vũ Triết Minh, ta sẽ không tính toán chuyện hắn mang ta đến đây, cũng không có ý định động tới việc mười năm trước. Điều khiến ta đắn đo bây giờ—"

Sắc mặt Yên Sinh trầm xuống, giọng nói nghiêm trọng:

"—Các ngươi đã làm gì Trịnh Phong?"

Nghe câu hỏi này, Văn Tam lại tiếp tục trầm mặc một hồi. Hắn đưa mắt nhìn xuống đất, đáp: "Kẻ đó vẫn ở chốn cũ."

Yên Sinh lập tức nhướng mày. Y đưa bàn tay đang đeo nhẫn của mình lên trước mặt Văn Tam, nói: "Nếu Trịnh Phong không có ở tu chân giới, thì tại sao các ngươi lại có được thứ này?"

Văn Tam lại một lần nữa trầm ngâm không đáp. Mà Phạm Bình bên này vẫn vô cùng hoang mang bối rối; gã nhìn Yên Sinh, hỏi:

"Viên Sa, Trịnh Phong ngươi vừa nhắc là ai vậy?"

Yên Sinh vẫn tiếp tục phớt lờ Phạm Bình. Ánh mắt y tập trung trên người Văn Tam vẫn đang trầm mặc. Sau một lúc xác định Văn Tam không có ý định trả lời, y nhếch môi, gật gù.

"Được lắm." Yên Sinh từ tốn nói: "Ngươi không chịu mở miệng cũng không sao, dù gì ở đây cũng có rất nhiều con tin."

Trong lời nói có ngụ ý đe dọa. Văn Tam nhìn y, thấp giọng cảnh cáo:

"Ngươi không cần phải làm lớn chuyện. Để những người khác rời đi, chúng ta có thể nói chuyện riêng."

Yên Sinh bật cười: "Trễ rồi anh bạn, ngươi chần chừ quá lâu, ẩn khúc quá nhiều. Kinh nghiệm năm xưa cho ta biết, máu đổ càng nhiều thì ta càng dễ dàng có được thứ ta muốn."

Ngay lúc này, sắc mặt Phạm Bình đột nhiên tái đi, gã cuối cùng cũng đã hiểu ra gì đó. Gã chỉ tay về phía Yên Sinh, hỏi:

"Ngươi... giọng điệu này ... Ngươi là ai?!!"

Yên Sinh khẽ cười hai tiếng trong cổ họng, nhìn sang chỗ Phạm Bình, cợt nhả nói:

"Phạm đầu đất à Phạm đầu đất, gọi ngươi là Phạm đầu đất quả không sai, quen biết nhau lâu như vậy, ta không ngờ ngươi nguyên một ngày hôm nay vẫn chưa nhận ra ta—"

Bàn tay gầy gò của Yên Sinh lúc này đặt trên chuôi kiếm Suy Đạo, chậm rãi nắm lấy.

Rồi nhấc lên.

Trong khoảnh khắc, một đạo quang sắc tím lóe sáng nhấn chìm cả không gian; mọi người theo phản xạ lấy tay che mắt; đến khi ánh sáng kia lụi dần, khung cảnh sau đó mới là thứ khiến người ta run sợ.

Suy Đạo Kiếm ban nãy vẫn còn là một thanh kiếm rỉ sét không toàn vẹn; bây giờ lưỡi kiếm kia lại đột ngột mọc ra hoàn chỉnh, khắp thân tỏa ra kiếm quang màu tím sẫm, cổ khí áp bức đến ghê hồn. Mà người đang nắm trong tay Suy Đạo Kiếm lúc này cũng đã khôi phục sức mạnh, khắp người tỏa ra một tầng ma khí dày đặc.

Sắc mặt Phạm Bình cùng những người xung quanh liền lộ ra vẻ sợ hãi tột độ.

"Ngươi… Ngươi chính là…"

Đôi mắt từ lúc nào đã chuyển sang màu tử sắc; chậm rãi di chuyển, quan sát những khuôn mặt sợ hãi xung quanh.

"Ta chính là—"

Khóe môi khẽ cong lên; quỷ kiếm Suy Đạo giơ cao, thẳng tay chém mạnh xuống một đường. Một khắc trước khi tòa điện sụp đổ, tất cả mọi người đều đồng loạt nghe được một cái tên:

"Đông Phúc Yên Sinh."

___________________

Lời tác giả: khụ... chương thứ nhất, dòng thứ nhất, tiệm ăn Yên Sinh mở có tên là Đông Phúc.

Hot

Comments

Xanh Xanh Tím Tím

Xanh Xanh Tím Tím

đội mấy chục cái mũ vẫn bể đầu luôn ạ

2022-10-24

3

muhahaha

muhahaha

omg

2022-08-23

3

Mèo Ú

Mèo Ú

Có thể nghĩ ra được Yên Sinh là Ma đầu, nhưng chỉ nghĩ theo hướng ảnh quên hết mọi chuyện, khi xuyên qua mới nhớ lại và thắc mắc " ủa nhớ lại lúc nào"

2022-07-07

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Xe Đụng
2 Chương 2: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Xuyên Không
3 Chương 3: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hóng Drama
4 Chương 4: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghĩ Nhiều Như Vậy
5 Chương 5: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Dây Dưa Với Nhiều Nam Nhân Như Thế
6 Chương 6: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Nam Nhân Tranh Giành
7 Chương 7: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hỏi Nhiều
8 Chương 8: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghe Nói Xấu Huyết Ma Quân
9 Chương 9: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Qua Đêm Ở Nhà Trai
10 Chương 10: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Một Mình Đi Đêm
11 Chương 11: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Ném Trả Nhẫn Đính Hôn
12 Chương 12: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Lột Da Đầu Ai
13 Chương 13: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Long Trụ Có Chuyện
14 Chương 14: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phản Diện
15 Chương 15: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Tổng Tài Nhặt Được
16 Chương 16: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Sống Quá Thực Dụng
17 Chương 17: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Quê
18 Chương 18: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hủy Diệt Thế Giới
19 Chương 19: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Gánh Vác Trách Nhiệm
20 Chương 20: Ngày Đó, Ta Là Người Đạt Thành Tích Cao Nhất
21 Chương 21: Ngày Đó, Ta Bị Tố Là Gian Lận
22 Chương 22: Ngày Đó, Ta Đi Chà Cầu Thang
23 Chương 23: Ngày Đó, Ta Được Tặng Nhẫn
24 Chương 24: Ngày Đó, Ta Đi Chửi Lộn
25 Chương 25: Ngày Đó, Ta Đi Đánh Nhau
26 Chương 26: Ngày Đó, Ta Không Tin Vào Năng Lực Bản Thân
27 Chương 27: Ngày Đó, Ta Bắt Gặp Một Đám U Linh
28 Chương 28: Ngày Đó, Ta Nghe Thấy Âm Thanh Lạ
29 Chương 29: Ngày Đó, Ta Té Vực
30 Chương 30: Ngày Đó, Ta Nhặt Được Thượng Cổ Thần Kiếm
31 Chương 31: Ngày Đó, Ta Được Mọi Người Trông Cậy
32 Chương 32: Ngày Đó, Ta Thức Tỉnh
33 Chương 33: Ngày Đó, Ta Trở Về
34 Chương 34: Ngày Đó, Ta Nấu Cháo
35 Chương 35: Ngày Đó, Ta Bái Kiến Trần Điện Chủ
36 Chương 36: Ngày Đó, Ta Được Thấy Môn Chủ Ra Uy
37 Chương 37: Ngày Đó, Ta Lại Nhặt Được...
38 Chương 38: Tính Ra Thì Ta Cũng Khá Thích Phim Hành Động
39 Chương 39: Tính Ra Thì Ta Cũng Muốn Biết Hắn Đang Hỏi Gì
40 Chương 40: Tính Ra Thì Ta Vẫn Không Tránh Được Số Kiếp Đào Hoa
41 Chương 41: Tính Ra Thì Ta Không Có Thích Cơ Bụng Lắm Đâu
42 Chương 42: Tính Ra Thì Ta Không Biết Đi Đường Nào
43 Chương 43: Tính Ra Thì Ta Rất Giỏi Câu Dẫn Người Khác
44 Chương 44: Tính Ra Thì Ta Làm Mọi Thứ Đều Là Vì Công Việc
45 Chương 45: Tính Ra Thì Ta Có Phần Bị Hố
46 Chương 46: Tính Ra Thì Cũng Có Lúc Ta Không Kiểm Soát Được Suy Đạo Kiếm
47 Chương 47: Tính Ra Thì Ta Cần Phải Đổi Bạn Đồng Hành
48 Chương 48: Tính Ra Thì Ta Nên Ngủ Một Giấc
49 Chương 49: Tính Ra Thì Trịnh Tổng Thật Sự Rất Đẹp Trai
50 Chương 50: Tính Ra Thì Ta Vẫn Đợi Được Người Đến Cứu
51 Chương 51: Tính Ra Thì Ta Khá Nhạy Với Ma Khí
52 Chương 52: Tính Ra Thì Ta Thật Sự Tủi Thân
53 Chương 53: Tính Ra Thì Ta Đã Sống Bình Yên Quá Lâu
54 Chương 54: Tính Ra Thì Ta Chỉ Cần Cái Định Vị
55 Chương 55: Tính Ra Thì Ta Về Hưu Rồi
56 Chương 56: Tính Ra Thì Ta Cũng Có Một Phần Trách Nhiệm
57 Chương 57: Tính Ra Thì Ta Cũng Muốn… Hoặc Không Muốn… Gặp Lại Hắn
58 Chương 58: Tính Ra Thì Ta Đang Rất Cần Suy Đạo Kiếm
59 Chương 59: Tính Ra Thì Ta Đâu Phải Chủ Mưu
60 Chương 60: Tính Ra Thì Chúng Ta Đã Mười Năm Rồi Không Gặp
61 Chương 61: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Lọt Hố
62 Chương 62: Khi Xưa, Có Lần Ta Ngự Kiếm Phi Hành
63 Chương 63: Khi Xưa, Có Lần Ta Yếu Lòng
64 Chương 64: Khi Xưa, Có Lần Ta Cùng Đại Sư Huynh Đi Tỉ Thí
65 Chương 65: Khi Xưa, Có Lần Ta Nghe Lén Người Khác Nói Chuyện
66 Chương 66: Khi Xưa, Có Lần Ta Xâm Phạm Bàn Long Điện
67 Chương 67: Khi Xưa, Có Lần Ta Biết Được Sự Thật
68 Chương 68: Khi Xưa, Có Lần Ta Chém Đầu Ác Kiến
69 Chương 69: Khi Xưa, Có Lần Ta Đi Giấu Suy Đạo Kiếm
70 Chương 70: Khi Xưa, Có Lần Ta Cùng Bùi Nam Nói Rõ
71 Chương 71: Khi Xưa, Có Lần Ta Nói Chuyện Hôn Nhân Đại Sư Với Đại Sư Huynh
72 Chương 72: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Đem Ra Làm Lý Do Gây Chiến
73 Chương 73: Khi Xưa, Có Lần Ta Tự Nguyện Hy Sinh... Nhưng Không Thành
74 Chương 74: Khi Xưa, Có Lần Ta Giữ Đại Sư Huynh Mãi Không Buông
75 Chương 75: Khi Xưa, Có Lần Ta Muốn Giết Người
76 Chương 76: Khi Xưa, Có Lần Ta Động Đến Suy Đạo Kiếm
77 Chương 77: Khi Xưa, Có Lần Ta Khiến Tất Cả Mọi Người Sợ Hãi
78 Chương 78: Khi Xưa, Có Lần Ta Nằm Một Mình Trong Ngục Giam Oán Trách Cuộc Đời
79 Chương 79: Khi Xưa, Có Lần Ta Thức Trắng Đêm Đợi Đại Sư Huynh
80 Chương 80: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Đuổi Khỏi Thần Long Môn
81 Chương 81: Khi Xưa, Có Lần Ta Xuống Tay Giết Người Vô Tội
82 Chương 82: Khi Xưa, Có Lần Ta Định Tự Sát
83 Chương 83: Khi Xưa, Có Lần Ta Vào Bếp Nấu Cơm
84 Chương 84: Khi Xưa, Có Lần Ta Đi Tìm Đại Sư Huynh
85 Chương 85: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Tất Cả Mọi Người Hỏi Tội
86 Chương 86: Khi Xưa, Có Lần Ta Không Thể Quay Đầu
87 Chương 87: Thời Buổi Này Ta Muốn Sửa Một Cái Linh Trụ Cũng Gặp Rắc Rối
88 Chương 88: Thời Buổi Này Ta Muốn Quên Đi Quá Khứ Cũng Khó Khăn
89 Chương 89: Thời Buổi Này Ta Muốn Đi Kim Quy Đàm Cũng Phải Lén La Lén Lút
90 Chương 90: Thời Buổi Này Ta Muốn Manh Động Một Chút Mà Cũng Té Sấp Mặt
91 Chương 91: Thời Buổi Này Ta Muốn Liên Lạc Với Đại Sư Huynh Cũng Không Được
92 Chương 92: Thời Buổi Này Ta Chảy Chút Mồ Hôi Cũng Bị Xem Là Ăn Mày
93 Chương 93: Thời Buổi Này Ta Muốn Đi Qua Hoàng Kim Môn Thôi Mà Hồn Phách Cũng Thất Thoát Tận Mấy Lần
94 Chương 94: Thời Buổi Này Ta Muốn Tiếc Tiền Giúp Người Khác Cũng Phí Công
95 Chương 95: Thời Buổi Này Ta Muốn Giữ Kín Thân Phận Thôi Mà Cũng Nhọc Nhằn
96 Chương 96: Thời Buổi Này Ta Muốn Có Được Niềm Tin Của Người Khác Mà Cũng Phải Bày Đủ Trò
97 Chương 97: Thời Buổi Này Ta Chỉ Muốn Ngắm Mỹ Nam Thôi Mà Cũng Bị Bắt Tại Trận
98 Chương 98: Thời Buổi Này Ta Cùng Đại Sư Huynh Nói Vài Câu Thôi Mà Cũng Suy Nghĩ Lệch Lạc
99 Chương 99: Thời Buổi Này Ta Muốn Hiểu Ý Đại Sư Huynh Thôi Mà Cũng Phải Đau Đầu
100 Chương 100: Thời Buổi Này Ta Muốn Giải Trí Một Chút Thôi Mà Cũng Không Được Yên
101 Chương 101: Thời Buổi Này Ta Uống Vài Ly Rượu Thôi Đã Muốn Say
102 Chương 102: Thời Buổi Này Ta Xem Kịch Mà Cũng Bị Bắt Học Lịch Sử
103 Chương 103: Thời Buổi Này Ta Say Rượu Có Một Tí Mà Cũng Đi Lạc Đường
104 Chương 104: Thời Buổi Này Ta Muốn Hỏi Thăm Một Con Rối Cũng Nghe Được Tin Tức Động Trời
105 Chương 105: Thời Buổi Này Ta Lạc Đường Mà Cũng Có Người Đến Cứu
106 Chương 106: Thời Buổi Này Ta Say Tí Rượu Mà Cũng Loạn Trí Làm Càn
107 Chương 107: Thời Buổi Này Ta Hôn Người Khác Cũng Không Cần Lý Do
108 Chương 108: Thời Buổi Này Ta Làm Sai Một Tí Cũng Phải Chịu Bị Người Khác Đánh Giá
109 Chương 109: Thời Buổi Này Ta Nghe Người Khác Hỏi Gì Cũng Phải Gật Đầu
110 Chương 110: Thời Buổi Này Ta Nhờ Vả Người Khác Chút Chuyện Mà Cũng Bị Trả Hỏi Đủ Thứ
111 Chương 111: Thời Buổi Này Ta Có Tay Nghề Mà Cũng Không Được Trong Dụng
112 Chương 112: Thời Buổi Này Ta Làm Gì Cũng Phải Gặp Trắc Trở
113 Chương 113: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đi Nạp Mạng
114 Chương 114: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Ngăn Cản Trần Nhất Phong Có Được Thần Kiếm
115 Chương 115: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đứng Nhìn Mọi Người Bắt Nạt Trần Điện Chủ
116 Chương 116: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đi Gặp Đại Sư Huynh
117 Chương 117: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Khôi Phục Thanh Danh
118 Chương 118: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Xông Lên Giết Chết Trần Điện Chủ
119 Chương 119: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Phá Hủy Kim Cương Thuẫn Pháp
120 Chương 120: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Cứu Đại Sư Huynh
121 Chương 121: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Trả Thù
122 Chương 122: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Mọi Chuyện Kết Thúc
123 Chương 123: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Kiếm Một Bộ Trang Phục Bình Thường Để Mặc
124 Chương 124: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Thiên Hạ Gặp Chuyện
125 Chương 125: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Cầu Dây
126 Chương 126: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hắn Im Lặng Như Thế
127 Chương 127: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Mua Chuộc
128 Chương 128: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Xuống Cắn Hầm Đó
129 Chương 129: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Biết Được Sự Thật
130 Chương 130: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghe Được Những Lời Đó
131 Chương 131: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Trốn Tránh Nữa
132 Chương 132: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Người Tốt Nữa
133 Chương 133: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Thấy Lại Những Ánh Mắt Đó
134 Chương 134: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Chờ Đợi
135 Chương 135: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Lại Tàn Sát Người Vô Tội
136 Chương 136: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhìn Người Khác Bị Rách Áo
137 Chương 137: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhận Thêm Thuộc Hạ
138 Chương 138: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Mất Đi Lý Trí
139 Chương 139: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Chiếm Mất Spotlight
140 Chương 140: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Đến Nước Này
141 Chương 141: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đứng Ngớ Người Giữa Trời Như Vậy
142 Chương 142: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Giải Phóng Đế Ma
143 Chương 143: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Đoạt Xác
144 Chương 144: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Suy Yếu
145 Chương 145: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phân Thân
146 Chương 146: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhìn Hắn Yếu Đuối Như Vậy
147 Chương 147: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Sướt Mướt Vậy Đâu
148 Chương 148: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Chém Đại Sư Huynh Từ Phía Sau
149 Chương 149: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Mọi Chuyện Kết Thúc Như Vậy
150 Chương 150: Thật Lòng Ta Rất Muốn Cùng Hắn Sống Đến Cuối Đời (Chính Văn Hoàn)
151 Phiên Ngoại 1: Thật Lòng, Ta Cũng Muốn Biết Chuyện Gì Đã Xảy Ra Đêm Đó
152 Phiên Ngoại 2: Thật Lòng Ta Cũng Muốn Biết Chuyện Gì Đã Xảy Ra Đêm Đó
153 Phiên Ngoại 3: Thật Lòng Ta Rất Muốn Xài Hàng Thiết Kế
Chapter

Updated 153 Episodes

1
Chương 1: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Xe Đụng
2
Chương 2: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Xuyên Không
3
Chương 3: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hóng Drama
4
Chương 4: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghĩ Nhiều Như Vậy
5
Chương 5: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Dây Dưa Với Nhiều Nam Nhân Như Thế
6
Chương 6: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Nam Nhân Tranh Giành
7
Chương 7: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hỏi Nhiều
8
Chương 8: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghe Nói Xấu Huyết Ma Quân
9
Chương 9: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Qua Đêm Ở Nhà Trai
10
Chương 10: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Một Mình Đi Đêm
11
Chương 11: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Ném Trả Nhẫn Đính Hôn
12
Chương 12: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Lột Da Đầu Ai
13
Chương 13: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Long Trụ Có Chuyện
14
Chương 14: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phản Diện
15
Chương 15: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Tổng Tài Nhặt Được
16
Chương 16: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Sống Quá Thực Dụng
17
Chương 17: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Quê
18
Chương 18: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hủy Diệt Thế Giới
19
Chương 19: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Gánh Vác Trách Nhiệm
20
Chương 20: Ngày Đó, Ta Là Người Đạt Thành Tích Cao Nhất
21
Chương 21: Ngày Đó, Ta Bị Tố Là Gian Lận
22
Chương 22: Ngày Đó, Ta Đi Chà Cầu Thang
23
Chương 23: Ngày Đó, Ta Được Tặng Nhẫn
24
Chương 24: Ngày Đó, Ta Đi Chửi Lộn
25
Chương 25: Ngày Đó, Ta Đi Đánh Nhau
26
Chương 26: Ngày Đó, Ta Không Tin Vào Năng Lực Bản Thân
27
Chương 27: Ngày Đó, Ta Bắt Gặp Một Đám U Linh
28
Chương 28: Ngày Đó, Ta Nghe Thấy Âm Thanh Lạ
29
Chương 29: Ngày Đó, Ta Té Vực
30
Chương 30: Ngày Đó, Ta Nhặt Được Thượng Cổ Thần Kiếm
31
Chương 31: Ngày Đó, Ta Được Mọi Người Trông Cậy
32
Chương 32: Ngày Đó, Ta Thức Tỉnh
33
Chương 33: Ngày Đó, Ta Trở Về
34
Chương 34: Ngày Đó, Ta Nấu Cháo
35
Chương 35: Ngày Đó, Ta Bái Kiến Trần Điện Chủ
36
Chương 36: Ngày Đó, Ta Được Thấy Môn Chủ Ra Uy
37
Chương 37: Ngày Đó, Ta Lại Nhặt Được...
38
Chương 38: Tính Ra Thì Ta Cũng Khá Thích Phim Hành Động
39
Chương 39: Tính Ra Thì Ta Cũng Muốn Biết Hắn Đang Hỏi Gì
40
Chương 40: Tính Ra Thì Ta Vẫn Không Tránh Được Số Kiếp Đào Hoa
41
Chương 41: Tính Ra Thì Ta Không Có Thích Cơ Bụng Lắm Đâu
42
Chương 42: Tính Ra Thì Ta Không Biết Đi Đường Nào
43
Chương 43: Tính Ra Thì Ta Rất Giỏi Câu Dẫn Người Khác
44
Chương 44: Tính Ra Thì Ta Làm Mọi Thứ Đều Là Vì Công Việc
45
Chương 45: Tính Ra Thì Ta Có Phần Bị Hố
46
Chương 46: Tính Ra Thì Cũng Có Lúc Ta Không Kiểm Soát Được Suy Đạo Kiếm
47
Chương 47: Tính Ra Thì Ta Cần Phải Đổi Bạn Đồng Hành
48
Chương 48: Tính Ra Thì Ta Nên Ngủ Một Giấc
49
Chương 49: Tính Ra Thì Trịnh Tổng Thật Sự Rất Đẹp Trai
50
Chương 50: Tính Ra Thì Ta Vẫn Đợi Được Người Đến Cứu
51
Chương 51: Tính Ra Thì Ta Khá Nhạy Với Ma Khí
52
Chương 52: Tính Ra Thì Ta Thật Sự Tủi Thân
53
Chương 53: Tính Ra Thì Ta Đã Sống Bình Yên Quá Lâu
54
Chương 54: Tính Ra Thì Ta Chỉ Cần Cái Định Vị
55
Chương 55: Tính Ra Thì Ta Về Hưu Rồi
56
Chương 56: Tính Ra Thì Ta Cũng Có Một Phần Trách Nhiệm
57
Chương 57: Tính Ra Thì Ta Cũng Muốn… Hoặc Không Muốn… Gặp Lại Hắn
58
Chương 58: Tính Ra Thì Ta Đang Rất Cần Suy Đạo Kiếm
59
Chương 59: Tính Ra Thì Ta Đâu Phải Chủ Mưu
60
Chương 60: Tính Ra Thì Chúng Ta Đã Mười Năm Rồi Không Gặp
61
Chương 61: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Lọt Hố
62
Chương 62: Khi Xưa, Có Lần Ta Ngự Kiếm Phi Hành
63
Chương 63: Khi Xưa, Có Lần Ta Yếu Lòng
64
Chương 64: Khi Xưa, Có Lần Ta Cùng Đại Sư Huynh Đi Tỉ Thí
65
Chương 65: Khi Xưa, Có Lần Ta Nghe Lén Người Khác Nói Chuyện
66
Chương 66: Khi Xưa, Có Lần Ta Xâm Phạm Bàn Long Điện
67
Chương 67: Khi Xưa, Có Lần Ta Biết Được Sự Thật
68
Chương 68: Khi Xưa, Có Lần Ta Chém Đầu Ác Kiến
69
Chương 69: Khi Xưa, Có Lần Ta Đi Giấu Suy Đạo Kiếm
70
Chương 70: Khi Xưa, Có Lần Ta Cùng Bùi Nam Nói Rõ
71
Chương 71: Khi Xưa, Có Lần Ta Nói Chuyện Hôn Nhân Đại Sư Với Đại Sư Huynh
72
Chương 72: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Đem Ra Làm Lý Do Gây Chiến
73
Chương 73: Khi Xưa, Có Lần Ta Tự Nguyện Hy Sinh... Nhưng Không Thành
74
Chương 74: Khi Xưa, Có Lần Ta Giữ Đại Sư Huynh Mãi Không Buông
75
Chương 75: Khi Xưa, Có Lần Ta Muốn Giết Người
76
Chương 76: Khi Xưa, Có Lần Ta Động Đến Suy Đạo Kiếm
77
Chương 77: Khi Xưa, Có Lần Ta Khiến Tất Cả Mọi Người Sợ Hãi
78
Chương 78: Khi Xưa, Có Lần Ta Nằm Một Mình Trong Ngục Giam Oán Trách Cuộc Đời
79
Chương 79: Khi Xưa, Có Lần Ta Thức Trắng Đêm Đợi Đại Sư Huynh
80
Chương 80: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Đuổi Khỏi Thần Long Môn
81
Chương 81: Khi Xưa, Có Lần Ta Xuống Tay Giết Người Vô Tội
82
Chương 82: Khi Xưa, Có Lần Ta Định Tự Sát
83
Chương 83: Khi Xưa, Có Lần Ta Vào Bếp Nấu Cơm
84
Chương 84: Khi Xưa, Có Lần Ta Đi Tìm Đại Sư Huynh
85
Chương 85: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Tất Cả Mọi Người Hỏi Tội
86
Chương 86: Khi Xưa, Có Lần Ta Không Thể Quay Đầu
87
Chương 87: Thời Buổi Này Ta Muốn Sửa Một Cái Linh Trụ Cũng Gặp Rắc Rối
88
Chương 88: Thời Buổi Này Ta Muốn Quên Đi Quá Khứ Cũng Khó Khăn
89
Chương 89: Thời Buổi Này Ta Muốn Đi Kim Quy Đàm Cũng Phải Lén La Lén Lút
90
Chương 90: Thời Buổi Này Ta Muốn Manh Động Một Chút Mà Cũng Té Sấp Mặt
91
Chương 91: Thời Buổi Này Ta Muốn Liên Lạc Với Đại Sư Huynh Cũng Không Được
92
Chương 92: Thời Buổi Này Ta Chảy Chút Mồ Hôi Cũng Bị Xem Là Ăn Mày
93
Chương 93: Thời Buổi Này Ta Muốn Đi Qua Hoàng Kim Môn Thôi Mà Hồn Phách Cũng Thất Thoát Tận Mấy Lần
94
Chương 94: Thời Buổi Này Ta Muốn Tiếc Tiền Giúp Người Khác Cũng Phí Công
95
Chương 95: Thời Buổi Này Ta Muốn Giữ Kín Thân Phận Thôi Mà Cũng Nhọc Nhằn
96
Chương 96: Thời Buổi Này Ta Muốn Có Được Niềm Tin Của Người Khác Mà Cũng Phải Bày Đủ Trò
97
Chương 97: Thời Buổi Này Ta Chỉ Muốn Ngắm Mỹ Nam Thôi Mà Cũng Bị Bắt Tại Trận
98
Chương 98: Thời Buổi Này Ta Cùng Đại Sư Huynh Nói Vài Câu Thôi Mà Cũng Suy Nghĩ Lệch Lạc
99
Chương 99: Thời Buổi Này Ta Muốn Hiểu Ý Đại Sư Huynh Thôi Mà Cũng Phải Đau Đầu
100
Chương 100: Thời Buổi Này Ta Muốn Giải Trí Một Chút Thôi Mà Cũng Không Được Yên
101
Chương 101: Thời Buổi Này Ta Uống Vài Ly Rượu Thôi Đã Muốn Say
102
Chương 102: Thời Buổi Này Ta Xem Kịch Mà Cũng Bị Bắt Học Lịch Sử
103
Chương 103: Thời Buổi Này Ta Say Rượu Có Một Tí Mà Cũng Đi Lạc Đường
104
Chương 104: Thời Buổi Này Ta Muốn Hỏi Thăm Một Con Rối Cũng Nghe Được Tin Tức Động Trời
105
Chương 105: Thời Buổi Này Ta Lạc Đường Mà Cũng Có Người Đến Cứu
106
Chương 106: Thời Buổi Này Ta Say Tí Rượu Mà Cũng Loạn Trí Làm Càn
107
Chương 107: Thời Buổi Này Ta Hôn Người Khác Cũng Không Cần Lý Do
108
Chương 108: Thời Buổi Này Ta Làm Sai Một Tí Cũng Phải Chịu Bị Người Khác Đánh Giá
109
Chương 109: Thời Buổi Này Ta Nghe Người Khác Hỏi Gì Cũng Phải Gật Đầu
110
Chương 110: Thời Buổi Này Ta Nhờ Vả Người Khác Chút Chuyện Mà Cũng Bị Trả Hỏi Đủ Thứ
111
Chương 111: Thời Buổi Này Ta Có Tay Nghề Mà Cũng Không Được Trong Dụng
112
Chương 112: Thời Buổi Này Ta Làm Gì Cũng Phải Gặp Trắc Trở
113
Chương 113: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đi Nạp Mạng
114
Chương 114: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Ngăn Cản Trần Nhất Phong Có Được Thần Kiếm
115
Chương 115: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đứng Nhìn Mọi Người Bắt Nạt Trần Điện Chủ
116
Chương 116: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đi Gặp Đại Sư Huynh
117
Chương 117: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Khôi Phục Thanh Danh
118
Chương 118: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Xông Lên Giết Chết Trần Điện Chủ
119
Chương 119: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Phá Hủy Kim Cương Thuẫn Pháp
120
Chương 120: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Cứu Đại Sư Huynh
121
Chương 121: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Trả Thù
122
Chương 122: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Mọi Chuyện Kết Thúc
123
Chương 123: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Kiếm Một Bộ Trang Phục Bình Thường Để Mặc
124
Chương 124: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Thiên Hạ Gặp Chuyện
125
Chương 125: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Cầu Dây
126
Chương 126: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hắn Im Lặng Như Thế
127
Chương 127: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Mua Chuộc
128
Chương 128: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Xuống Cắn Hầm Đó
129
Chương 129: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Biết Được Sự Thật
130
Chương 130: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghe Được Những Lời Đó
131
Chương 131: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Trốn Tránh Nữa
132
Chương 132: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Người Tốt Nữa
133
Chương 133: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Thấy Lại Những Ánh Mắt Đó
134
Chương 134: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Chờ Đợi
135
Chương 135: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Lại Tàn Sát Người Vô Tội
136
Chương 136: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhìn Người Khác Bị Rách Áo
137
Chương 137: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhận Thêm Thuộc Hạ
138
Chương 138: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Mất Đi Lý Trí
139
Chương 139: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Chiếm Mất Spotlight
140
Chương 140: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Đến Nước Này
141
Chương 141: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đứng Ngớ Người Giữa Trời Như Vậy
142
Chương 142: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Giải Phóng Đế Ma
143
Chương 143: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Đoạt Xác
144
Chương 144: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Suy Yếu
145
Chương 145: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phân Thân
146
Chương 146: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhìn Hắn Yếu Đuối Như Vậy
147
Chương 147: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Sướt Mướt Vậy Đâu
148
Chương 148: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Chém Đại Sư Huynh Từ Phía Sau
149
Chương 149: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Mọi Chuyện Kết Thúc Như Vậy
150
Chương 150: Thật Lòng Ta Rất Muốn Cùng Hắn Sống Đến Cuối Đời (Chính Văn Hoàn)
151
Phiên Ngoại 1: Thật Lòng, Ta Cũng Muốn Biết Chuyện Gì Đã Xảy Ra Đêm Đó
152
Phiên Ngoại 2: Thật Lòng Ta Cũng Muốn Biết Chuyện Gì Đã Xảy Ra Đêm Đó
153
Phiên Ngoại 3: Thật Lòng Ta Rất Muốn Xài Hàng Thiết Kế

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play