Chương 9: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Qua Đêm Ở Nhà Trai

Nhìn bóng dáng kẻ kia biến mất, Yên Sinh lặng người nhìn vào khoảng không, ánh mắt chìm sâu vào dòng tư tưởng đến ngỡ như không còn cảm xúc.

"Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, tìm đến tẩm điện của môn chủ Thần Long Môn, sẽ đưa ngươi trở về."

Yên Sinh vẫn chưa hiểu lắm. Đưa y trở về? Đơn giản như vậy sao?  Hay là những lời Văn Tam nói còn có hàm ý khác? Tại sao lại phải tìm đến tẩm diện của môn chủ Thần Long Môn? Văn Tam là làm việc cho Vũ Triết Minh? Nói như vậy, chính Vũ Triết Minh là người đứng sau sắp xếp đưa y đến thế giới này? Động cơ của hắn là gì? Để cho vui hay còn nguyên nhân nào khác? Nếu là còn nguyên nhân nào khác thì tại sao còn chưa có cơm cháo gì đã đưa y trở về? Hay là hắn vốn không muốn đưa y trở về mà là có âm mưu nào khác? Không đúng, dẫu hắn không muốn đưa y về thì cũng không có lý do gì để nói dối.

Hàng loạt câu hỏi không có lời giải đáp đột ngột ồ ạt đổ tới khiến Yên Sinh rối rắm vô cùng. Nhất thời, cái gì cũng chưa nghĩ thông, không biết phải làm gì kế tiếp.

Cùng lúc này—

"Nhị gia, nhị gia!! Người sao vậy nhị gia?"

"Nhị gia người có bị gì không vậy nhị gia?"

"Nhị gia, người bị gì vậy? Rốt cuộc Văn Tam ca ca ban nãy đã là làm gì người vậy?"

Những tạp âm xung quanh khiến Yên Sinh giật mình tỉnh lại. Nhìn vẻ mặt lo lắng của đám thuộc hạ xung quanh, Yên Sinh mới chợt nhận ra bản thân đã ngẩn người không biết bao lâu rồi.

"Ta… Ta không sao… Chỉ là đang suy nghĩ chút việc, các ngươi không cần lo lắng. Chúng ta về thôi."

Yên Sinh nói hết câu thì  mới phát hiện mình vạ miệng. Bậy bậy bậy bậy!! Làm sao mà có thể về được, y còn phải ở lại đi tìm cái vị Vũ môn chủ cao cao tại thượng công đức vô lường đã vì thiên hạ bách tính tiêu diệu Huyết Ma Quân kia.

"À mà khoan… Khoan về…" Yên Sinh ấp úng nói.

Đám thuộc hạ Hỏa Phụng Sơn vốn vừa định hộ tống y ra cổng, nghe y nói vậy liền quay lại nhìn. Có người lên tiếng hỏi:

"Nhị gia, tại sao lại khoan về? Người có việc gì sao?"

Yên Sinh đúng thật là có việc cần làm, nhưng bị hỏi đột xuất y nhất thời không biết trả lời làm sao, chỉ đổ mồ hôi bên thái dương, khều khều má nói:

"À thì…Ừm…"

Bất thình lình, từ phía sau có một người vội vàng lên tiếng:

"Viên Sa! Ngươi đừng vội đi!"

Quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện người nọ là Phạm Bình. Hắn ban nãy có mấy chuyện vặt trong môn phái cần giải quyết, giải quyết xong liền lập tức chạy tới đây tìm Yên Sinh.

"Viên Sa, ngươi tại sao lại rời đi gấp gáp thế? Ban nãy ta muốn mời ngươi ở lại Thần Long Môn qua đêm, ngươi còn nhớ không? Ngươi cảm thấy việc đó thế nào? Có thể ở lại cùng ta một đêm được…"

"Hiển nhiên là được!!!" Không đợi Phạm Bình nói xong, Yên Sinh đã vội vàng hét lớn.

Đám thuộc hạ sang chấn tâm lý của y lập tức trắng bệch cả mặt, nhất thời sợ hãi đến cứng cả họng.

"Nhị… Nhị gia…"

Phạm Bình thì ngược lại,  vui tươi hớn hở xoa xoa hai tay với nhau, má ửng hồng, miệng cười khả ố: "Nếu vậy, ngươi đợi ở đây một chút, ta lập tức đi sắp xếp chỗ ngủ cho chúng t… khụ… cho ngươi."

Nói rồi liền lon ton chạy đi như một đứa trẻ. Một chút đỉnh đạc ban nãy trong cuộc họp không hiểu sao đã biến mất tăm.

Yên Sinh nhìn cái dáng vẻ hớn hở như chó táp phải ruồi mèo vớ phải mỡ kia của Phạm Bình mà trong bụng cảm thấy chột dạ. Rõ ràng y chỉ muốn tìm cớ nán lại để đi tìm Vũ Triết Minh tìm cách trở về mà thôi, không hiểu sao lại có cảm giác như mình chuẩn bị ngoại tình thế này.

Thôi thì Trịnh Phong ở thế giới bên kia nếu có biết chuyện thì hãy hiểu cho lòng y.

Cơ mà chưa rõ Trịnh Phong có chịu hiểu cho y không, chứ cái đám thuộc hạ đỏ chót loi nhoi kia thì xác định là không hiểu rồi. Phạm Bình vừa đi mất, một đám bọn chúng liền như mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng cả lên:

"NHỊ GIA!!!" Một đám mấy chục người đồng thanh gào lên một tiếng.

"Cái gì?" Yên Sinh gãi gãi đầu nhìn sang.

"Tại sao? Người đã nói là người với Phạm hộ pháp không có cái gì với nhau rồi mà! Tại sao bây giờ lại thành ra thế này!!!"

Yên Sinh đúng là có nói ra lời này, mà y cũng có lừa dối ai đâu, y và Phạm Bình đúng thật là đâu có chim chó mèo chuột gì. Thế nhưng y hiện tại đang dùng thân xác của Viên Sa, nhất thời hưởng luôn cái sự chột dạ của nguyên chủ. Y bối rối nhìn sang chỗ khác, nói:

"Các ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ cảm thấy bây giờ đã xế chiều, nếu bây giờ mà rời đi thì phải đến khuya mới về được Hỏa Phụng Sơn. Đường đêm nguy hiểm, dễ gặp cướp, để sáng rồi về cũng chưa muộn."

Đám thuộc hạ lập tức phản pháo: "Nhị gia, chúng ta là môn sinh của Hỏa Phụng Sơn, không phải thường dân bách tính, mấy đám sơn tặc thổ phỉ tránh chúng ta còn không kịp, tại sao chúng ta phải tránh chúng?!"

Yên Sinh cảm thấy lời của đám thuộc hạ nói rất có lý, lập tức vội vàng sửa sai.

"Vậy thì ta cảm thấy phong cảnh ở Thần Long Môn rất đẹp, muốn nán lại ngắm cảnh một thời gian."

"Nhị gia, người đâu phải mới tới Thần Long Môn lần đầu, có cái gì mới lạ để xem đâu?"

"Vậy thì ta cảm thấy đồ ăn của Thần Long Môn rất ngon, muốn ăn thử."

"Nhị gia, lần trước ghé qua người còn nói đồ ăn ở đây quá thanh đạm, nuốt không trôi mà!"

"Ừm… Vậy thì ta cảm thấy mệt, không muốn đi xe ngựa nữa."

"Nhị gia, xe ngựa của Hỏa Phụng Sơn được thiết kế hạn chế xốc nẩy đến tối đa, vô cùng thoải mái. Bình thường người dùng xe ngựa đi ngao du đây đó hoài mà, có bao giờ nói gì đâu?"

"Vậy thì… Đúng rồi! Đúng rồi! Đêm qua ta đi chơi uống say, đã chọc giận đại ca. Bây giờ mà trở về thì hắn nhất định sẽ phạt ta rất nặng! Chẳng bằng cứ nán lại ở đây một thời gian, đợi hắn hết giận rồi về sau cũng được."

"Nhị gia, người đi uống rượu khuya sơn chủ giận lắm cũng chỉ mắng chửi thôi. Người mà ngủ qua đêm ở chỗ Phạm hộ pháp, sơn chủ mới là lấy roi quất cho người không ra cái gì. Quất người thì thôi đi, chúng tiểu nhân cũng bị phạt lây đó!"

Nói tới đây, chứng sang chấn tâm lý của đám thuộc hạ dường như lại tái phát, cả đám không hẹn mà đồng loạt rùng mình.

Yên Sinh đuối lý, không biết phải viện tiếp cớ gì. Đang lúc cứng họng thì Phạm Bình từ xa chạy tới. Hắn vô cùng thân thiết nắm lấy tay Yên Sinh, yêu chiều lấy lòng nói:

"Viên Sa, chỗ nghỉ ngơi của ngươi ta đã để hạ nhân sắp xếp xong rồi. Đi, ta với ngươi cùng đi ăn tối trước."

Yên Sinh nhìn nét mặt dù đã kìm nén nhưng vẫn lộ rõ vẻ thèm thuồng của Phạm Bình, trong bao tử có hơi nhờn nhợn, y chậm rãi rút tay lại rồi lịch sự mỉm cười gật đầu với gã.

"Phạm hộ pháp! Sơn chủ bọn ta đã dặn dò, sau khi kết thúc buổi họp thì phải đưa nhị gia về trong ngày. Thật thất lễ rồi!"

Phạm Bình hoang mang: "Nhưng mà…"

"Bọn ta nói—Thật thất lễ rồi!" Cả đám người đồng thanh đáp.

Xem ra, trước sự ngoan cố của Yên Sinh, đám thuộc hạ Hỏa Phụng Sơn quyết định vùng lên lấn át chủ nhân giành lấy quyền tự quyết. Vừa dứt lời, một trong số họ đã cầm lấy tay Yên Sinh, kéo đi.

Nếu là trước đây, kẻ khác muốn kéo Yên Sinh đi sẽ phải tốn sức ba bò chín trâu thì may ra mới khiến y nhúc nhích được một chút. Nhưng thân xác Viên Sa thật sự không là gì đối với đám người cao thủ tiên môn này, hai chân y cứ như vậy mà miễn cưỡng kéo lê trên sàn.

Tên Phạm Bình kia mặc dù tiếc nuối, nhưng không thể không nể mặt Hỏa Phụng Sơn, cuối cùng cũng chỉ trơ mắt mà nhìn.

Yên Sinh thấy vậy liền kêu nguy trong bụng, nếu y cứ như vậy mà rời đi, vậy thì không biết bao giờ mới có thể trở lại bên cạnh Trịnh Phong.

"Khoan đã! Buông ta ra! Buông ta ra!!!" Yên Sinh lập tức kêu lên.

"Nhị gia, chúng ta phải về thôi, sơn chủ đã dặn rồi." Cả đám thuộc hạ vừa kéo y đi, vừa liên miệng khuyên giải dỗ dành Viên nhị gia của bọn chúng.

"Ta đã bảo là buông ta ra rồi!!"

"Nhị gia, người đừng có gây chuyện khiến sơn chủ nổi giận nữa, thật sự là không đáng…"

"TA BẢO BUÔNG TA RA!!!"

Yên Sinh bất thình lình quát lớn một tiếng, cả khoảng sân lớn lập tức im như tờ. Trong ánh mắt y dường như mất đi sự kiên nhẫn, nét mặt cũng đột ngột hiện lên vẻ tối tăm.

Đám thuộc hạ Hỏa Phụng Sơn nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nét mặt ai cũng hiện lên một vẻ sợ hãi không thể giải thích được.

Yên Sinh dứt khoát hất tay ra, liếc nhìn đám người xung quanh, y thấp giọng quở trách: "Ngang ngược làm càn, bất phân tôn ti, rối loạn trật tự."

Vừa nói y vừa xoa nhẹ cổ tay mình, cung cách hiện lên dáng vẻ bậc bề trên. Đám thuộc hạ hình như nhận ra mình hơi quá phận, cúi đầu hổ thẹn.

Nhìn thấy bọn họ chỉ cần một tiếng quát của mình đã biết thân biết phận nép hết sang một bên, Yên Sinh lúc này mới lén lút thở phào – xem ra y vẫn chưa mất đi phong độ khi xưa.

Lúc này Yên Sinh mới quay sang Phạm Bình, nói:

"Phạm đầu đất, chúng ta đi thôi."

Phạm Bình vốn đang bị dáng vẻ uy nghiêm mới lạ của Viên nhị gia làm cho lúng túng, sau khi nghe Yên Sinh gọi mình thì một bên lông mày hạ hẳn xuống.

"Viên Sa, ngươi tại sao lại gọi ta là 'Phạm đầu đất' ?"

Yên Sinh phát hiện mình vừa thất thố, lập tức ứng biến, thân thiết khoác tay Phạm Bình, cười gượng: "Ta… Ta gọi yêu ngươi thôi đấy mà." Trịnh Phong nhất định không tính toán với y mấy vụ này.

Phạm Bình đột ngột thay đổi nét mặt: "Ngươi… Đừng gọi ta như vậy nữa."

Yên Sinh cố tình làm ra vẻ mặt lúng túng: "Tại sao vậy?"

"Làm ta nhớ đến một người." Gã đáp.

"Được rồi, không gọi thì không gọi, chúng ta đi ăn trước đi." Yên Sinh nhanh chóng đổi chủ đề, kéo tay Phạm Bình cùng đi.

Đám thuộc hạ Hỏa Phụng Sơn cũng tự giác đi theo chủ. Phạm Bình liếc mắt nhìn bọn họ, dường như nhớ ra cái gì, liền nói:

"Các vị, Phạm Bình ta cũng đã sắp xếp chỗ nghỉ cho các vị ổn thỏa, mời các vị đi nghỉ ngơi."

Lời Phạm Bình vừa dứt, một nhóm thiếu niên mặc lam y của Thần Long Môn không biết từ đâu nhảy xuống, đồng loạt làm ra cử chỉ mời.

Lập tức có người lên tiếng: "Cái gì vậy? Tại sao lại sắp xếp bọn ta nghỉ ngơi ở chỗ khác với nhị gia?"

Một người khác lại nói: "Bọn ta đi theo là để bảo vệ nhị gia. Không cần phải giường chiếu phiền phức. Ngài sắp xếp cho nhị gia ngủ chỗ nào thì bọn ta đến chỗ ấy, ngủ trong sân là được rồi!"

"Đúng vậy đó, thậm chí là không ngủ một đêm cũng được, miễn là có thể để mắt trông chừng nhị gia là được!"

Một kẻ khác lại lúng túng nói: "Ngươi nói bậy cái gì vậy hả? Là bảo vệ, bảo vệ! Không phải trông chừng!"

"Ta cảm thấy như vậy cũng được mà." Đúng lúc này, Yên Sinh đột ngột lên tiếng: "Cả ngày hôm nay các ngươi cứ hở chút là lo sợ ta làm này làm nọ. Ta phiền, mà các ngươi cũng mệt. Các ngươi cũng nên kiếm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi đi, ta hứa sẽ không làm gì liên lụy đến các ngươi đâu."

Yêu nhau thì cần cho nhau chút không gian để thở. Có chút không gian để thở thì mới có thể đi tìm Vũ Triết Minh được.

Mặc dù Yên Sinh là người kinh doanh, luôn đặt chữ tín lên hàng đầu, nhưng đám thuộc hạ kia vẫn không chịu lập tức tin y.

"Nhưng mà nhị gia… sơn chủ đã lệnh cho bọn ta trông chừng… Ý ta là bảo vệ, bảo vệ người!"

Yên Sinh đứng khoanh tay, chau mày, thấp giọng nói: "Đại ca bảo các ngươi đi theo bảo vệ ta, thế có bảo các ngươi leo lên đầu lên cổ ta ngồi không hả?"

"Cái đó thì…"

"Vậy đi, ngủ ngon." Y lập tức khoác tay Phạm Bình, xoay lưng phất tay rời đi.

"Nhưng mà—" Nhìn thấy không thuyết phục được Yên Sinh, có người liền lên tiếng cảnh báo: "Sơn chủ đã dặn kỹ, nếu nhị gia ngài lại dây dưa thân mật… ý ta là có biểu hiện gì không hay thì đều phải báo lại với ngài. Nhị gia, nếu người cứ nhất nhất qua đêm ở chỗ Phạm hộ pháp, bọn ta không thể giúp người giấu chuyện này đâu…"

Đám người này nói đến cùng vẫn là làm việc cho Viên sơn chủ, chứ không phải làm việc cho Viên nhị gia. Xem ra, nếu mà Yên Sinh tiếp tục quá phận thì chuyện mờ ám giữa Viên Sa với Phạm Bình nhất định sẽ đến tai sơn chủ, đến lúc đó hậu quả thật khôn lường.

Cơ mà đó là chuyện của Viên Sa với Phạm Bình. Yên Sinh hiện tại chỉ ưu tiên đi tìm Vũ Triết Minh để trở về. Nếu việc làm của y mà có ảnh hưởng gì đến bọn họ — xui thì chịu chứ biết sao giờ.

"Ờ." Yên Sinh lại phất tay áo bỏ đi.

Bất lực, đám thuộc hạ chỉ còn có thể dặn dò y một tiếng cuối cùng:

"Nếu người đã khăng khăng như vậy thì... Nhị gia, nếu đêm khuya có gì bất trắc thì người đừng quên sử dụng bùa pháp mà sơn chủ đưa cho đó."

Yên Sinh nghiêng đầu nhìn đám thuộc hạ phía sau.

"Bùa pháp?"

...***...

Yên Sinh cũng không ngờ, tay áo của cái vị Viên Sa này lại thần kỳ như vậy, không mò vào thì thôi, một khi mò vào thì bên trong toàn là giấy độn lộn xộn lung tung, bên trên vẽ những hình thù kỳ lạ bát quái, người bình thường không thể nào nghĩ ra được đây chính là bùa pháp.

Ở thế giới này, bùa pháp là thứ thích hợp nhất để cho loại người vô dụng như Viên Sa sử dụng phòng thân — không cần tu vi quá cao, cũng không cần linh lực quá nhiều, yêu cầu tối thiểu là biết phân biệt công năng giữa các loại bùa.

Ngồi bên bàn ăn, Yên Sinh chăm chú quan sát một tấm bùa pháp, cảm thấy vẽ không tệ, nhất thời tán thưởng tài hoa của cái tên Viên sơn chủ dữ dằn kia.

"Viên Sa, ngươi làm gì mà nhìn mấy tấm bùa đó mãi thế? Ta biết, đại ca ngươi đến giờ vẫn xem thường ngươi linh lực không cao, đã vậy còn vịn vào đó mà bắt ngươi phải học cách dùng bùa pháp. Nhưng mà giờ nào việc nấy, bây giờ trời tối rồi làm sao mà học được nữa. Ngươi ăn nhanh, ăn nhanh rồi ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi!"

Phạm Bình ngồi kế bên ra vẻ hối thúc gắp đồ ăn cho y. Nhìn cái vẻ mặt nở đầy hoa của hắn, nếu loài khủng long đối với chuyện duy trì nòi gióng mà cũng hăng hái như vậy thì đã không tuyệt chủng rồi.

Yên Sinh cất lá bùa vào trong tay áo, ho hai tiếng, nhỏ giọng thăm dò Phạm Bình: "Phạm Bình này, ngươi nói môn chủ của các ngươi thường xuyên bế môn, vậy rốt cuộc thì hắn bế môn ở đâu vậy."

Phạm Bình vừa ăn cơm vừa vô tư đáp: "Viên Sa, ngươi sao tự nhiên lại hỏi câu này? Bàn Long Điện là nơi sinh hoạt của các đời môn chủ Thần Long Môn, cái này có phải bí mật gì đâu."

"Bàn Long Điện—" Yên Sinh đưa tay đặt xuống cằm, trầm tư.

Chỉ cần đi đến đấy là y có thể trở về thế giới hiện đại rồi? Dễ dàng vậy sao?

Một nụ cười thật nhẹ khẽ nhếch trên môi.

Y nhìn sang Phạm Bình, nhẹ giọng hỏi: "Phạm Bình này, ngươi có cảm thấy trời hơi tối rồi không?"

Phạm Bình ngẩn người: "Ừmm… Mặt trời mới chuẩn bị lặn thôi, cũng chưa tối hẳn mà?"

Yên Sinh liền đứng dậy, xốc tay hắn lên: "Ta nói trời tối— Thì là tối rồi…" Y tỏ vẻ nói năng hàm ý.

Sắc mặt Phạm Bình ngay lập tức ửng hồng, hắn vội vàng đứng dậy, gật gật đầu: "Đúng, ngươi nói đúng! Trời tối, tối thật rồi."

Yên Sinh xách tay hắn đi đến giường, vỗ vỗ lên lưng hắn.

"Vậy thì chúng ta đi ngủ đi thôi."

Phạm Bình lại lập tức gật đầu lia lịa, lấy tay áo lau cái miệng còn đang dính cơm: "Đúng, đi ngủ, đi ngủ… th… ô… i!"

Vừa nói, hai mắt gã vừa trợn ngược ra sau, hai chân giống như mất đi thăng bằng, đột ngột ngã về phía trước ngã thẳng xuống giường.

Một hồi sau, có tiếng ngáy vang lên.

Yên Sinh đứng bên cạnh giường, đưa tay huơ huơ mấy cái trước đôi mắt đang nhắm nghiền của Phạm Bình. Sau khi chắc chắn là gã đã ngủ, y lại nhìn về phía lá bùa đang dán sau lưng gã, đắc ý nhếch môi.

Xem ra khả năng sử dụng bùa pháp của y vẫn còn bén lắm.

Giải quyết xong tên Phạm đầu đất, Yên Sinh thong thả chậm rãi đẩy cửa bước ra ngoài, miệng thầm thì tự nhủ: "Bàn Long Điện, nếu ta nhớ không nhầm… Là hướng này thì phải?"

Nói rồi liền nhắm một hướng mà đi.

Cùng lúc này, ánh mặt trời ở phía xa lụi dần rồi đứt bóng, tất cả những gì còn lại ở phía sau— là một màn đêm dài đăng đẳng.

________________________

Lời tác giả: các bạn đoán thử xem, chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp? Hi hi hi hi!

Hot

Comments

Hehehe

Hehehe

Sang chấn tâm lý — ing

2021-10-01

3

Dạ Hàn

Dạ Hàn

Anh đừng mong về nữa, ad ko cho anh về đâu

2021-06-28

4

Luna Han

Luna Han

Tóm lại là chưa về được đâu a Sinh ạ 🥲🥲🥲

2021-06-25

4

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Xe Đụng
2 Chương 2: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Xuyên Không
3 Chương 3: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hóng Drama
4 Chương 4: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghĩ Nhiều Như Vậy
5 Chương 5: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Dây Dưa Với Nhiều Nam Nhân Như Thế
6 Chương 6: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Nam Nhân Tranh Giành
7 Chương 7: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hỏi Nhiều
8 Chương 8: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghe Nói Xấu Huyết Ma Quân
9 Chương 9: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Qua Đêm Ở Nhà Trai
10 Chương 10: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Một Mình Đi Đêm
11 Chương 11: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Ném Trả Nhẫn Đính Hôn
12 Chương 12: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Lột Da Đầu Ai
13 Chương 13: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Long Trụ Có Chuyện
14 Chương 14: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phản Diện
15 Chương 15: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Tổng Tài Nhặt Được
16 Chương 16: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Sống Quá Thực Dụng
17 Chương 17: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Quê
18 Chương 18: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hủy Diệt Thế Giới
19 Chương 19: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Gánh Vác Trách Nhiệm
20 Chương 20: Ngày Đó, Ta Là Người Đạt Thành Tích Cao Nhất
21 Chương 21: Ngày Đó, Ta Bị Tố Là Gian Lận
22 Chương 22: Ngày Đó, Ta Đi Chà Cầu Thang
23 Chương 23: Ngày Đó, Ta Được Tặng Nhẫn
24 Chương 24: Ngày Đó, Ta Đi Chửi Lộn
25 Chương 25: Ngày Đó, Ta Đi Đánh Nhau
26 Chương 26: Ngày Đó, Ta Không Tin Vào Năng Lực Bản Thân
27 Chương 27: Ngày Đó, Ta Bắt Gặp Một Đám U Linh
28 Chương 28: Ngày Đó, Ta Nghe Thấy Âm Thanh Lạ
29 Chương 29: Ngày Đó, Ta Té Vực
30 Chương 30: Ngày Đó, Ta Nhặt Được Thượng Cổ Thần Kiếm
31 Chương 31: Ngày Đó, Ta Được Mọi Người Trông Cậy
32 Chương 32: Ngày Đó, Ta Thức Tỉnh
33 Chương 33: Ngày Đó, Ta Trở Về
34 Chương 34: Ngày Đó, Ta Nấu Cháo
35 Chương 35: Ngày Đó, Ta Bái Kiến Trần Điện Chủ
36 Chương 36: Ngày Đó, Ta Được Thấy Môn Chủ Ra Uy
37 Chương 37: Ngày Đó, Ta Lại Nhặt Được...
38 Chương 38: Tính Ra Thì Ta Cũng Khá Thích Phim Hành Động
39 Chương 39: Tính Ra Thì Ta Cũng Muốn Biết Hắn Đang Hỏi Gì
40 Chương 40: Tính Ra Thì Ta Vẫn Không Tránh Được Số Kiếp Đào Hoa
41 Chương 41: Tính Ra Thì Ta Không Có Thích Cơ Bụng Lắm Đâu
42 Chương 42: Tính Ra Thì Ta Không Biết Đi Đường Nào
43 Chương 43: Tính Ra Thì Ta Rất Giỏi Câu Dẫn Người Khác
44 Chương 44: Tính Ra Thì Ta Làm Mọi Thứ Đều Là Vì Công Việc
45 Chương 45: Tính Ra Thì Ta Có Phần Bị Hố
46 Chương 46: Tính Ra Thì Cũng Có Lúc Ta Không Kiểm Soát Được Suy Đạo Kiếm
47 Chương 47: Tính Ra Thì Ta Cần Phải Đổi Bạn Đồng Hành
48 Chương 48: Tính Ra Thì Ta Nên Ngủ Một Giấc
49 Chương 49: Tính Ra Thì Trịnh Tổng Thật Sự Rất Đẹp Trai
50 Chương 50: Tính Ra Thì Ta Vẫn Đợi Được Người Đến Cứu
51 Chương 51: Tính Ra Thì Ta Khá Nhạy Với Ma Khí
52 Chương 52: Tính Ra Thì Ta Thật Sự Tủi Thân
53 Chương 53: Tính Ra Thì Ta Đã Sống Bình Yên Quá Lâu
54 Chương 54: Tính Ra Thì Ta Chỉ Cần Cái Định Vị
55 Chương 55: Tính Ra Thì Ta Về Hưu Rồi
56 Chương 56: Tính Ra Thì Ta Cũng Có Một Phần Trách Nhiệm
57 Chương 57: Tính Ra Thì Ta Cũng Muốn… Hoặc Không Muốn… Gặp Lại Hắn
58 Chương 58: Tính Ra Thì Ta Đang Rất Cần Suy Đạo Kiếm
59 Chương 59: Tính Ra Thì Ta Đâu Phải Chủ Mưu
60 Chương 60: Tính Ra Thì Chúng Ta Đã Mười Năm Rồi Không Gặp
61 Chương 61: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Lọt Hố
62 Chương 62: Khi Xưa, Có Lần Ta Ngự Kiếm Phi Hành
63 Chương 63: Khi Xưa, Có Lần Ta Yếu Lòng
64 Chương 64: Khi Xưa, Có Lần Ta Cùng Đại Sư Huynh Đi Tỉ Thí
65 Chương 65: Khi Xưa, Có Lần Ta Nghe Lén Người Khác Nói Chuyện
66 Chương 66: Khi Xưa, Có Lần Ta Xâm Phạm Bàn Long Điện
67 Chương 67: Khi Xưa, Có Lần Ta Biết Được Sự Thật
68 Chương 68: Khi Xưa, Có Lần Ta Chém Đầu Ác Kiến
69 Chương 69: Khi Xưa, Có Lần Ta Đi Giấu Suy Đạo Kiếm
70 Chương 70: Khi Xưa, Có Lần Ta Cùng Bùi Nam Nói Rõ
71 Chương 71: Khi Xưa, Có Lần Ta Nói Chuyện Hôn Nhân Đại Sư Với Đại Sư Huynh
72 Chương 72: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Đem Ra Làm Lý Do Gây Chiến
73 Chương 73: Khi Xưa, Có Lần Ta Tự Nguyện Hy Sinh... Nhưng Không Thành
74 Chương 74: Khi Xưa, Có Lần Ta Giữ Đại Sư Huynh Mãi Không Buông
75 Chương 75: Khi Xưa, Có Lần Ta Muốn Giết Người
76 Chương 76: Khi Xưa, Có Lần Ta Động Đến Suy Đạo Kiếm
77 Chương 77: Khi Xưa, Có Lần Ta Khiến Tất Cả Mọi Người Sợ Hãi
78 Chương 78: Khi Xưa, Có Lần Ta Nằm Một Mình Trong Ngục Giam Oán Trách Cuộc Đời
79 Chương 79: Khi Xưa, Có Lần Ta Thức Trắng Đêm Đợi Đại Sư Huynh
80 Chương 80: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Đuổi Khỏi Thần Long Môn
81 Chương 81: Khi Xưa, Có Lần Ta Xuống Tay Giết Người Vô Tội
82 Chương 82: Khi Xưa, Có Lần Ta Định Tự Sát
83 Chương 83: Khi Xưa, Có Lần Ta Vào Bếp Nấu Cơm
84 Chương 84: Khi Xưa, Có Lần Ta Đi Tìm Đại Sư Huynh
85 Chương 85: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Tất Cả Mọi Người Hỏi Tội
86 Chương 86: Khi Xưa, Có Lần Ta Không Thể Quay Đầu
87 Chương 87: Thời Buổi Này Ta Muốn Sửa Một Cái Linh Trụ Cũng Gặp Rắc Rối
88 Chương 88: Thời Buổi Này Ta Muốn Quên Đi Quá Khứ Cũng Khó Khăn
89 Chương 89: Thời Buổi Này Ta Muốn Đi Kim Quy Đàm Cũng Phải Lén La Lén Lút
90 Chương 90: Thời Buổi Này Ta Muốn Manh Động Một Chút Mà Cũng Té Sấp Mặt
91 Chương 91: Thời Buổi Này Ta Muốn Liên Lạc Với Đại Sư Huynh Cũng Không Được
92 Chương 92: Thời Buổi Này Ta Chảy Chút Mồ Hôi Cũng Bị Xem Là Ăn Mày
93 Chương 93: Thời Buổi Này Ta Muốn Đi Qua Hoàng Kim Môn Thôi Mà Hồn Phách Cũng Thất Thoát Tận Mấy Lần
94 Chương 94: Thời Buổi Này Ta Muốn Tiếc Tiền Giúp Người Khác Cũng Phí Công
95 Chương 95: Thời Buổi Này Ta Muốn Giữ Kín Thân Phận Thôi Mà Cũng Nhọc Nhằn
96 Chương 96: Thời Buổi Này Ta Muốn Có Được Niềm Tin Của Người Khác Mà Cũng Phải Bày Đủ Trò
97 Chương 97: Thời Buổi Này Ta Chỉ Muốn Ngắm Mỹ Nam Thôi Mà Cũng Bị Bắt Tại Trận
98 Chương 98: Thời Buổi Này Ta Cùng Đại Sư Huynh Nói Vài Câu Thôi Mà Cũng Suy Nghĩ Lệch Lạc
99 Chương 99: Thời Buổi Này Ta Muốn Hiểu Ý Đại Sư Huynh Thôi Mà Cũng Phải Đau Đầu
100 Chương 100: Thời Buổi Này Ta Muốn Giải Trí Một Chút Thôi Mà Cũng Không Được Yên
101 Chương 101: Thời Buổi Này Ta Uống Vài Ly Rượu Thôi Đã Muốn Say
102 Chương 102: Thời Buổi Này Ta Xem Kịch Mà Cũng Bị Bắt Học Lịch Sử
103 Chương 103: Thời Buổi Này Ta Say Rượu Có Một Tí Mà Cũng Đi Lạc Đường
104 Chương 104: Thời Buổi Này Ta Muốn Hỏi Thăm Một Con Rối Cũng Nghe Được Tin Tức Động Trời
105 Chương 105: Thời Buổi Này Ta Lạc Đường Mà Cũng Có Người Đến Cứu
106 Chương 106: Thời Buổi Này Ta Say Tí Rượu Mà Cũng Loạn Trí Làm Càn
107 Chương 107: Thời Buổi Này Ta Hôn Người Khác Cũng Không Cần Lý Do
108 Chương 108: Thời Buổi Này Ta Làm Sai Một Tí Cũng Phải Chịu Bị Người Khác Đánh Giá
109 Chương 109: Thời Buổi Này Ta Nghe Người Khác Hỏi Gì Cũng Phải Gật Đầu
110 Chương 110: Thời Buổi Này Ta Nhờ Vả Người Khác Chút Chuyện Mà Cũng Bị Trả Hỏi Đủ Thứ
111 Chương 111: Thời Buổi Này Ta Có Tay Nghề Mà Cũng Không Được Trong Dụng
112 Chương 112: Thời Buổi Này Ta Làm Gì Cũng Phải Gặp Trắc Trở
113 Chương 113: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đi Nạp Mạng
114 Chương 114: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Ngăn Cản Trần Nhất Phong Có Được Thần Kiếm
115 Chương 115: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đứng Nhìn Mọi Người Bắt Nạt Trần Điện Chủ
116 Chương 116: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đi Gặp Đại Sư Huynh
117 Chương 117: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Khôi Phục Thanh Danh
118 Chương 118: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Xông Lên Giết Chết Trần Điện Chủ
119 Chương 119: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Phá Hủy Kim Cương Thuẫn Pháp
120 Chương 120: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Cứu Đại Sư Huynh
121 Chương 121: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Trả Thù
122 Chương 122: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Mọi Chuyện Kết Thúc
123 Chương 123: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Kiếm Một Bộ Trang Phục Bình Thường Để Mặc
124 Chương 124: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Thiên Hạ Gặp Chuyện
125 Chương 125: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Cầu Dây
126 Chương 126: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hắn Im Lặng Như Thế
127 Chương 127: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Mua Chuộc
128 Chương 128: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Xuống Cắn Hầm Đó
129 Chương 129: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Biết Được Sự Thật
130 Chương 130: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghe Được Những Lời Đó
131 Chương 131: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Trốn Tránh Nữa
132 Chương 132: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Người Tốt Nữa
133 Chương 133: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Thấy Lại Những Ánh Mắt Đó
134 Chương 134: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Chờ Đợi
135 Chương 135: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Lại Tàn Sát Người Vô Tội
136 Chương 136: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhìn Người Khác Bị Rách Áo
137 Chương 137: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhận Thêm Thuộc Hạ
138 Chương 138: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Mất Đi Lý Trí
139 Chương 139: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Chiếm Mất Spotlight
140 Chương 140: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Đến Nước Này
141 Chương 141: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đứng Ngớ Người Giữa Trời Như Vậy
142 Chương 142: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Giải Phóng Đế Ma
143 Chương 143: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Đoạt Xác
144 Chương 144: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Suy Yếu
145 Chương 145: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phân Thân
146 Chương 146: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhìn Hắn Yếu Đuối Như Vậy
147 Chương 147: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Sướt Mướt Vậy Đâu
148 Chương 148: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Chém Đại Sư Huynh Từ Phía Sau
149 Chương 149: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Mọi Chuyện Kết Thúc Như Vậy
150 Chương 150: Thật Lòng Ta Rất Muốn Cùng Hắn Sống Đến Cuối Đời (Chính Văn Hoàn)
151 Phiên Ngoại 1: Thật Lòng, Ta Cũng Muốn Biết Chuyện Gì Đã Xảy Ra Đêm Đó
152 Phiên Ngoại 2: Thật Lòng Ta Cũng Muốn Biết Chuyện Gì Đã Xảy Ra Đêm Đó
153 Phiên Ngoại 3: Thật Lòng Ta Rất Muốn Xài Hàng Thiết Kế
Chapter

Updated 153 Episodes

1
Chương 1: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Xe Đụng
2
Chương 2: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Xuyên Không
3
Chương 3: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hóng Drama
4
Chương 4: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghĩ Nhiều Như Vậy
5
Chương 5: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Dây Dưa Với Nhiều Nam Nhân Như Thế
6
Chương 6: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Nam Nhân Tranh Giành
7
Chương 7: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hỏi Nhiều
8
Chương 8: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghe Nói Xấu Huyết Ma Quân
9
Chương 9: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Qua Đêm Ở Nhà Trai
10
Chương 10: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Một Mình Đi Đêm
11
Chương 11: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Ném Trả Nhẫn Đính Hôn
12
Chương 12: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Lột Da Đầu Ai
13
Chương 13: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Long Trụ Có Chuyện
14
Chương 14: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phản Diện
15
Chương 15: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Tổng Tài Nhặt Được
16
Chương 16: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Sống Quá Thực Dụng
17
Chương 17: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Quê
18
Chương 18: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hủy Diệt Thế Giới
19
Chương 19: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Gánh Vác Trách Nhiệm
20
Chương 20: Ngày Đó, Ta Là Người Đạt Thành Tích Cao Nhất
21
Chương 21: Ngày Đó, Ta Bị Tố Là Gian Lận
22
Chương 22: Ngày Đó, Ta Đi Chà Cầu Thang
23
Chương 23: Ngày Đó, Ta Được Tặng Nhẫn
24
Chương 24: Ngày Đó, Ta Đi Chửi Lộn
25
Chương 25: Ngày Đó, Ta Đi Đánh Nhau
26
Chương 26: Ngày Đó, Ta Không Tin Vào Năng Lực Bản Thân
27
Chương 27: Ngày Đó, Ta Bắt Gặp Một Đám U Linh
28
Chương 28: Ngày Đó, Ta Nghe Thấy Âm Thanh Lạ
29
Chương 29: Ngày Đó, Ta Té Vực
30
Chương 30: Ngày Đó, Ta Nhặt Được Thượng Cổ Thần Kiếm
31
Chương 31: Ngày Đó, Ta Được Mọi Người Trông Cậy
32
Chương 32: Ngày Đó, Ta Thức Tỉnh
33
Chương 33: Ngày Đó, Ta Trở Về
34
Chương 34: Ngày Đó, Ta Nấu Cháo
35
Chương 35: Ngày Đó, Ta Bái Kiến Trần Điện Chủ
36
Chương 36: Ngày Đó, Ta Được Thấy Môn Chủ Ra Uy
37
Chương 37: Ngày Đó, Ta Lại Nhặt Được...
38
Chương 38: Tính Ra Thì Ta Cũng Khá Thích Phim Hành Động
39
Chương 39: Tính Ra Thì Ta Cũng Muốn Biết Hắn Đang Hỏi Gì
40
Chương 40: Tính Ra Thì Ta Vẫn Không Tránh Được Số Kiếp Đào Hoa
41
Chương 41: Tính Ra Thì Ta Không Có Thích Cơ Bụng Lắm Đâu
42
Chương 42: Tính Ra Thì Ta Không Biết Đi Đường Nào
43
Chương 43: Tính Ra Thì Ta Rất Giỏi Câu Dẫn Người Khác
44
Chương 44: Tính Ra Thì Ta Làm Mọi Thứ Đều Là Vì Công Việc
45
Chương 45: Tính Ra Thì Ta Có Phần Bị Hố
46
Chương 46: Tính Ra Thì Cũng Có Lúc Ta Không Kiểm Soát Được Suy Đạo Kiếm
47
Chương 47: Tính Ra Thì Ta Cần Phải Đổi Bạn Đồng Hành
48
Chương 48: Tính Ra Thì Ta Nên Ngủ Một Giấc
49
Chương 49: Tính Ra Thì Trịnh Tổng Thật Sự Rất Đẹp Trai
50
Chương 50: Tính Ra Thì Ta Vẫn Đợi Được Người Đến Cứu
51
Chương 51: Tính Ra Thì Ta Khá Nhạy Với Ma Khí
52
Chương 52: Tính Ra Thì Ta Thật Sự Tủi Thân
53
Chương 53: Tính Ra Thì Ta Đã Sống Bình Yên Quá Lâu
54
Chương 54: Tính Ra Thì Ta Chỉ Cần Cái Định Vị
55
Chương 55: Tính Ra Thì Ta Về Hưu Rồi
56
Chương 56: Tính Ra Thì Ta Cũng Có Một Phần Trách Nhiệm
57
Chương 57: Tính Ra Thì Ta Cũng Muốn… Hoặc Không Muốn… Gặp Lại Hắn
58
Chương 58: Tính Ra Thì Ta Đang Rất Cần Suy Đạo Kiếm
59
Chương 59: Tính Ra Thì Ta Đâu Phải Chủ Mưu
60
Chương 60: Tính Ra Thì Chúng Ta Đã Mười Năm Rồi Không Gặp
61
Chương 61: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Lọt Hố
62
Chương 62: Khi Xưa, Có Lần Ta Ngự Kiếm Phi Hành
63
Chương 63: Khi Xưa, Có Lần Ta Yếu Lòng
64
Chương 64: Khi Xưa, Có Lần Ta Cùng Đại Sư Huynh Đi Tỉ Thí
65
Chương 65: Khi Xưa, Có Lần Ta Nghe Lén Người Khác Nói Chuyện
66
Chương 66: Khi Xưa, Có Lần Ta Xâm Phạm Bàn Long Điện
67
Chương 67: Khi Xưa, Có Lần Ta Biết Được Sự Thật
68
Chương 68: Khi Xưa, Có Lần Ta Chém Đầu Ác Kiến
69
Chương 69: Khi Xưa, Có Lần Ta Đi Giấu Suy Đạo Kiếm
70
Chương 70: Khi Xưa, Có Lần Ta Cùng Bùi Nam Nói Rõ
71
Chương 71: Khi Xưa, Có Lần Ta Nói Chuyện Hôn Nhân Đại Sư Với Đại Sư Huynh
72
Chương 72: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Đem Ra Làm Lý Do Gây Chiến
73
Chương 73: Khi Xưa, Có Lần Ta Tự Nguyện Hy Sinh... Nhưng Không Thành
74
Chương 74: Khi Xưa, Có Lần Ta Giữ Đại Sư Huynh Mãi Không Buông
75
Chương 75: Khi Xưa, Có Lần Ta Muốn Giết Người
76
Chương 76: Khi Xưa, Có Lần Ta Động Đến Suy Đạo Kiếm
77
Chương 77: Khi Xưa, Có Lần Ta Khiến Tất Cả Mọi Người Sợ Hãi
78
Chương 78: Khi Xưa, Có Lần Ta Nằm Một Mình Trong Ngục Giam Oán Trách Cuộc Đời
79
Chương 79: Khi Xưa, Có Lần Ta Thức Trắng Đêm Đợi Đại Sư Huynh
80
Chương 80: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Đuổi Khỏi Thần Long Môn
81
Chương 81: Khi Xưa, Có Lần Ta Xuống Tay Giết Người Vô Tội
82
Chương 82: Khi Xưa, Có Lần Ta Định Tự Sát
83
Chương 83: Khi Xưa, Có Lần Ta Vào Bếp Nấu Cơm
84
Chương 84: Khi Xưa, Có Lần Ta Đi Tìm Đại Sư Huynh
85
Chương 85: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Tất Cả Mọi Người Hỏi Tội
86
Chương 86: Khi Xưa, Có Lần Ta Không Thể Quay Đầu
87
Chương 87: Thời Buổi Này Ta Muốn Sửa Một Cái Linh Trụ Cũng Gặp Rắc Rối
88
Chương 88: Thời Buổi Này Ta Muốn Quên Đi Quá Khứ Cũng Khó Khăn
89
Chương 89: Thời Buổi Này Ta Muốn Đi Kim Quy Đàm Cũng Phải Lén La Lén Lút
90
Chương 90: Thời Buổi Này Ta Muốn Manh Động Một Chút Mà Cũng Té Sấp Mặt
91
Chương 91: Thời Buổi Này Ta Muốn Liên Lạc Với Đại Sư Huynh Cũng Không Được
92
Chương 92: Thời Buổi Này Ta Chảy Chút Mồ Hôi Cũng Bị Xem Là Ăn Mày
93
Chương 93: Thời Buổi Này Ta Muốn Đi Qua Hoàng Kim Môn Thôi Mà Hồn Phách Cũng Thất Thoát Tận Mấy Lần
94
Chương 94: Thời Buổi Này Ta Muốn Tiếc Tiền Giúp Người Khác Cũng Phí Công
95
Chương 95: Thời Buổi Này Ta Muốn Giữ Kín Thân Phận Thôi Mà Cũng Nhọc Nhằn
96
Chương 96: Thời Buổi Này Ta Muốn Có Được Niềm Tin Của Người Khác Mà Cũng Phải Bày Đủ Trò
97
Chương 97: Thời Buổi Này Ta Chỉ Muốn Ngắm Mỹ Nam Thôi Mà Cũng Bị Bắt Tại Trận
98
Chương 98: Thời Buổi Này Ta Cùng Đại Sư Huynh Nói Vài Câu Thôi Mà Cũng Suy Nghĩ Lệch Lạc
99
Chương 99: Thời Buổi Này Ta Muốn Hiểu Ý Đại Sư Huynh Thôi Mà Cũng Phải Đau Đầu
100
Chương 100: Thời Buổi Này Ta Muốn Giải Trí Một Chút Thôi Mà Cũng Không Được Yên
101
Chương 101: Thời Buổi Này Ta Uống Vài Ly Rượu Thôi Đã Muốn Say
102
Chương 102: Thời Buổi Này Ta Xem Kịch Mà Cũng Bị Bắt Học Lịch Sử
103
Chương 103: Thời Buổi Này Ta Say Rượu Có Một Tí Mà Cũng Đi Lạc Đường
104
Chương 104: Thời Buổi Này Ta Muốn Hỏi Thăm Một Con Rối Cũng Nghe Được Tin Tức Động Trời
105
Chương 105: Thời Buổi Này Ta Lạc Đường Mà Cũng Có Người Đến Cứu
106
Chương 106: Thời Buổi Này Ta Say Tí Rượu Mà Cũng Loạn Trí Làm Càn
107
Chương 107: Thời Buổi Này Ta Hôn Người Khác Cũng Không Cần Lý Do
108
Chương 108: Thời Buổi Này Ta Làm Sai Một Tí Cũng Phải Chịu Bị Người Khác Đánh Giá
109
Chương 109: Thời Buổi Này Ta Nghe Người Khác Hỏi Gì Cũng Phải Gật Đầu
110
Chương 110: Thời Buổi Này Ta Nhờ Vả Người Khác Chút Chuyện Mà Cũng Bị Trả Hỏi Đủ Thứ
111
Chương 111: Thời Buổi Này Ta Có Tay Nghề Mà Cũng Không Được Trong Dụng
112
Chương 112: Thời Buổi Này Ta Làm Gì Cũng Phải Gặp Trắc Trở
113
Chương 113: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đi Nạp Mạng
114
Chương 114: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Ngăn Cản Trần Nhất Phong Có Được Thần Kiếm
115
Chương 115: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đứng Nhìn Mọi Người Bắt Nạt Trần Điện Chủ
116
Chương 116: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đi Gặp Đại Sư Huynh
117
Chương 117: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Khôi Phục Thanh Danh
118
Chương 118: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Xông Lên Giết Chết Trần Điện Chủ
119
Chương 119: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Phá Hủy Kim Cương Thuẫn Pháp
120
Chương 120: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Cứu Đại Sư Huynh
121
Chương 121: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Trả Thù
122
Chương 122: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Mọi Chuyện Kết Thúc
123
Chương 123: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Kiếm Một Bộ Trang Phục Bình Thường Để Mặc
124
Chương 124: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Thiên Hạ Gặp Chuyện
125
Chương 125: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Cầu Dây
126
Chương 126: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hắn Im Lặng Như Thế
127
Chương 127: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Mua Chuộc
128
Chương 128: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Xuống Cắn Hầm Đó
129
Chương 129: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Biết Được Sự Thật
130
Chương 130: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghe Được Những Lời Đó
131
Chương 131: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Trốn Tránh Nữa
132
Chương 132: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Người Tốt Nữa
133
Chương 133: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Thấy Lại Những Ánh Mắt Đó
134
Chương 134: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Chờ Đợi
135
Chương 135: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Lại Tàn Sát Người Vô Tội
136
Chương 136: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhìn Người Khác Bị Rách Áo
137
Chương 137: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhận Thêm Thuộc Hạ
138
Chương 138: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Mất Đi Lý Trí
139
Chương 139: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Chiếm Mất Spotlight
140
Chương 140: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Đến Nước Này
141
Chương 141: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đứng Ngớ Người Giữa Trời Như Vậy
142
Chương 142: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Giải Phóng Đế Ma
143
Chương 143: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Đoạt Xác
144
Chương 144: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Suy Yếu
145
Chương 145: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phân Thân
146
Chương 146: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhìn Hắn Yếu Đuối Như Vậy
147
Chương 147: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Sướt Mướt Vậy Đâu
148
Chương 148: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Chém Đại Sư Huynh Từ Phía Sau
149
Chương 149: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Mọi Chuyện Kết Thúc Như Vậy
150
Chương 150: Thật Lòng Ta Rất Muốn Cùng Hắn Sống Đến Cuối Đời (Chính Văn Hoàn)
151
Phiên Ngoại 1: Thật Lòng, Ta Cũng Muốn Biết Chuyện Gì Đã Xảy Ra Đêm Đó
152
Phiên Ngoại 2: Thật Lòng Ta Cũng Muốn Biết Chuyện Gì Đã Xảy Ra Đêm Đó
153
Phiên Ngoại 3: Thật Lòng Ta Rất Muốn Xài Hàng Thiết Kế

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play