Chương 19: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Gánh Vác Trách Nhiệm

Nghe thấy lời Văn Tam vừa nói, Yên Sinh lập tức nhướng mày khó hiểu nhìn hắn: "Ngươi nói ai phải đi sửa chữa các Linh Trụ?"

Thanh niên Văn Tam nhanh gọn nhẹ nhàng đáp: "Ngươi."

Cả không gian bỗng chốc trở nên ngưng đọng.

Trong cuộc họp của Tứ Đại Linh Môn, tất cả mọi người đều phàn nàn về chuyện Vũ Triết Minh cầm Thừa Thiên Kiếm trong tay, mà tốn hết mười năm vẫn chưa tìm được cách sửa chữa các Linh Trụ. Lúc đó Yên Sinh còn cảm thấy đám đông quá mức khắc khe với hắn. Bây giờ nghe Văn Tam bảo mình đi sửa Linh Trụ thay cho Vũ Triết Minh, Yên Sinh chợt thấu hiểu được tâm trạng của đám đông.

Y bật cười, cười lớn, vừa cười vừa gập bụng vỗ đùi, cười đến mức không thở được. Sau một hồi, y mới tiếp nhận được tình huống hài hước vừa rồi, đứng thẳng dậy, vẫn khúc khích trong cổ họng, nói:

"Sửa chữa các Linh Trụ? Ta?"

Khuôn mặt Văn Tam vẫn không có chút cảm xúc, hắn đều đều giọng nói: "Ta không hiểu tại sao ngươi lại cười."

Yên Sinh lấy tay che mắt, giải thích cho hắn hiểu: "Ngươi quên mất ta là ai rồi sao? Ta là Huyết Ma Quân, là kẻ xấu người người căm ghét, hận không thể lóc da xẻ thịt. Ba Linh Trụ kia là do đích thân ta phá hủy mới thành ra như hiện tại! Bây giờ ngươi lại bảo ta đi sửa các Linh Trụ đó, cứu vớt sinh mệnh bá tánh! Ngươi không cảm thấy như vậy rất mỉa mai sao?"

"Tại sao lại mỉa mai?"

"Bởi vì trên đời này không có kẻ cướp ngân hàng nào lại cầm tiền đem trả lại cả."

"Nhưng người duy nhất có thể trả lại tiền, cũng chỉ có mỗi kẻ cướp ngân hàng."

Lời này vừa nói ra, tiếng cười của Yên Sinh liền dứt hẳn. Cả không gian bỗng chốc chìm trong một sự trầm lặng nặng nề.

"Thế nhưng tại sao lại phải trả lại? Kiểu gì cũng đã cướp rồi không phải sao? Nếu đem trả lại, tòa án cũng sẽ không vì vậy mà khoan hồng cho hắn."

"Kể cả như vậy, thì đó vẫn là chuyện đúng đắn cần phải làm."

Nghe tới đây, Yên Sinh vẫn lấy tay che đi hai mắt, giống như sợ hãi bị ai nhìn thấu điều gì. Văn Tam trước cảnh này thì bất chợt tiến lại, nâng tay lên như muốn chạm vào vai Yên Sinh. Thế nhưng còn chưa kịp làm gì, y đã đột ngột ngẩng lên.

Hắn cũng rút tay lại.

Yên Sinh khịt mũi, lấy tay vuốt ngang khóe mắt, sau đó nhìn sang Văn Tam, thấp giọng nghiêm túc hỏi:

"Ngươi nói ta là kẻ duy nhất có thể sửa chữa các Linh Trụ, giải thích đi, tại sao lại là ta mà không phải Vũ Triết Minh?"

Vũ Triết Minh là người nắm trong tay Thừa Thiên Kiếm của đại thần Đế Thiên. Kẻ có thể tái thiết lập phong ấn mà Ngài tạo ra, theo lý nên là hắn. Thế nhưng lời kế tiếp Văn Tam nói ra, liền cởi hết những khúc mắc của Yên Sinh:

"Bởi vì lời nguyền của Suy Đạo Kiếm."

Yên Sinh lập tức đưa mắt nhìn xuống thanh kiếm ban nãy bị mình vứt sang một bên, chau mày khó hiểu.

Văn Tam nói: "Ngươi cũng biết, Suy Đạo Kiếm có một khả năng đặc biệt, nó có thể giam giữ linh hồn của những người bị nó giết chết và biến họ trở thành tay sai của ngươi."

Yên Sinh chau mày, gật đầu.

Văn Tam nói tiếp: "Năm xưa, Đế Thiên có thể thiết lập phong ấn giam cầm ác thần, cũng là nhờ có bốn linh thú Long – Lân - Quy – Phụng phò tá. Bọn họ hy sinh hồn phách của mình, tạo nên cốt lõi sức mạnh của các Linh Trụ. Mười năm trước, khi ngươi sử dùng Suy Đạo Kiếm phá hủy các trụ, đã vô tình hút luôn hồn phách của các linh thú vào trong. Linh Trụ sụp đổ, xây dựng lại cái vỏ bên ngoài thì rất dễ, vốn dĩ bọn ta đã hoàn thành việc đó từ lâu. Thế nhưng sức mạnh cốt lõi để trấn áp Đế Ma hiện tại vẫn đang bị Suy Đạo Kiếm giam giữ. Nếu hồn phách linh thú được trả lại cho các trụ bị phá hủy, phong ấn cũng sẽ được tái thiết. Mà người duy nhất có thể ra lệnh cho Suy Đạo Kiếm…"

Văn Tam nhìn vào mắt Yên Sinh.

"… chỉ có ngươi."

Nghe đến đây, Yên Sinh lập tức căng thẳng hít sâu một hơi. Bây giờ thì y đã hiểu tại sao Văn Tam lại nói y là người duy nhất có thể sửa chữa các Linh Trụ rồi. Hóa ra hồn phách của ba con thần thú Lân, Quy, Phụng— cốt lõi sức mạnh của phong ấn Đế Ma, hiện đang bị nhốt trong Suy Đạo Kiếm. Nếu như vậy, việc sửa chữa các Linh Trụ cũng không khó khăn như y tưởng tượng. Chỉ cần bọn họ đi đến địa điểm của các trụ rồi trả lại hồn phách liền xong. Nếu không có gì bất trắc, thì chuyện này có thể hoàn thành trong vòng trên dưới một tuần. Việc nhẹ lương cao, hơn nữa lại là trách nhiệm y nên gánh vác, Yên Sinh hoàn toàn không có lý do nào để chần chừ.

Đó là chưa kể đến, đường về nhà của y vẫn đang bị Vũ Triết Minh nắm trong tay, Yên Sinh không còn cách nào khác, phiền toái thở dài nói:

"Được rồi, được rồi, trả lại hồn phách cho các Linh Trụ thôi chứ gì, ta làm."

Nghe Yên Sinh uể oải nói câu này, trên mặt Văn Tam không bày ra được một tí tẹo thái độ cảm kích tán thưởng nào để cổ vũ tinh thần y, hắn vẫn chỉ nhàn nhạt nói:

"Cảm ơn." Cái lời cảm ơn này chân thành đến mức Yên Sinh muốn rớt nước mắt.

Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, đêm dài đã héo tàn từ lúc nào không hay, ánh ban mai bắt đầu ló dạng ở phía chân trời.

Yên Sinh thở dài, cúi xuống nhặt Suy Đạo Kiếm. Thanh quỷ kiếm chậm rãi biến về hình dáng tồi tàn ban đầu, mà đôi mắt tím sẫm của y cũng trở lại màu đen nguyên bản. Đứng giữa một đống hoang tàn, nhìn về phía mặt trời đang từ từ nhô lên, Yên Sinh lầm bầm trong miệng:

"Được rồi. Lân, Quy, Phụng, chọn cái nào trước đây…?"

Yên Sinh còn đang phân vân không biết nên đi sửa Linh Trụ nào trước, thì bất thình lình từ phía xa có tiếng kêu vọng tới:

"Nhị gia!!!"

Quay đầu nhìn lại, y liền thấy một nhóm người áo quần đỏ chót, nét mặt hoảng loạn đang đua nhau chạy về phía này.

Yên Sinh nhìn thái độ của đám thuộc hạ Hỏa Phụng Sơn trước mắt, có chút bất an hỏi: "Các… các ngươi tại sao lại ở đây?"

Một câu hỏi này của Yên Sinh, không hiểu sao lại khiến chứng sang chấn tâm lý của đám người này bùng phát. Cả bọn đua nhau túm quần túm áo trên người y, vừa lay vừa tra hỏi:

"Nhị gia, sáng sớm nay bọn ta ngủ dậy liền qua chỗ Phạm hộ pháp tìm người. Cuối cùng Phạm hộ pháp lại nói người đang ở cấm địa của Thần Long Môn. Nhị gia, người tại sao lại ở cấm địa của Thần Long Môn???"

"Nhị gia, ta biết người thích tìm những nơi mới lạ kích thích. Nhưng mà có thật sự phải lộ liễu như vậy không??"

"Nhị gia, ban nãy ta thấy Phạm hộ pháp vô cùng chật vật, đi cũng không đi nổi phải để người khác cõng về giường. Rốt cuộc thì người đã làm gì gã vậy hả??"

"Mà tại sao Văn Tam ca ca lại ở đây?? Nhị gia, chẳng lẽ Phạm hộ pháp không đủ, người lại muốn cả…"

Một người trung trinh tiết liệt đã đính hôn như Yên Sinh, nghe tới đây thì rợn da gà khắp người, không dám nghe nữa. Mặc dù đêm qua y với Phạm Bình, Văn Tam, thậm chí là cả đám môn sinh Thần Long Môn đã cùng nhau xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng không có chuyện nào là giống như loại chuyện bọn họ đang nói!

"Các ngươi nói bậy bạ cái gì vậy hả? Im hết cho ta!"

Cả đám thuộc hạ Hỏa Phụng Sơn vẫn giữ cái kiểu phản ứng quá đà, lên cơn sang chấn là không cần biết chủ tớ gì cả. Mặc kệ lời Yên Sinh nói, bọn họ vẫn bám lấy y, kéo đi.

"Nhị gia, từ hôm qua đến giờ đã quá nhiều việc rồi. Bọn ta không thể để người tiếp tục gây chuyện nữa. Bây giờ người lập tức theo bọn ta trở về!"

"Đúng vậy, bọn ta nhất định phải mang người trở về trình lên sơn chủ. Dù cho sơn chủ có biết được những chuyện này, cũng sẽ không trách lên người bọn ta!!"

"Đúng vậy!"

"Đúng vậy đó!"

Nhìn một màn bán chủ cầu vinh trước mắt, Yên Sinh chỉ còn biết bất lực thở dài. Thôi thì dù gì xe ngựa cũng có sẵn rồi, y bây giờ đi Hỏa Phụng Sơn, trả lại hồn phách cho Phụng Trụ đầu tiên cũng là thuận tiện hợp lý.

Đang ngẩn người suy nghĩ, thì Văn Tam đứng phía sau lại đột ngột lên tiếng:

"Ta đi cùng ngươi."

Lời này của Văn Tam, không chỉ khiến một mình Yên Sinh, mà cả đám người Hỏa Phụng Sơn cũng quay đầu dừng lại.

Yên Sinh nheo mắt nhìn hắn: "Ngươi đi cùng ta?"

Nếu chỉ là trả lại hồn phách cho các Linh Trụ thì việc này một mình Yên Sinh làm là được rồi, cái tên mặt lạnh kia đòi đi theo làm cái gì? Hay là hắn nghĩ, y ở thế giới khác mười năm nên quên hết đường sá ở đây, cần hắn đi theo dẫn đường?

Thế nhưng khác với suy đoán của Yên Sinh, Văn Tam đòi đi theo không phải để dẫn đường cho y, mà là để…

"Giám sát." Văn Tam thản nhiên nói.

Giám sát?

Yên Sinh thộn mặt nghiêng đầu nhìn Văn Tam. Đúng là với cái khả năng thoắt ẩn thoắt hiện của hắn, thì rất phù hợp để bám đuôi người ta. Nhưng có thật sự phải không tin nhau đến thế không? Dù gì cũng là Vũ Triết Minh lôi y tới đây, chứ bản thân Yên Sinh không có nguyện vọng trở về tu chân giới, cũng không có động cơ làm ra chuyện gì hại nước hại dân. Văn Tam công khai nghi ngờ y như vậy, y tổn thương.

Thế nhưng Yên Sinh còn chưa kịp phàn nàn, thì đám thuộc hạ bên Hỏa Phụng Sơn đã lên tiếng trước:

"Văn Tam ca ca, nhiệm vụ của ngươi đã hết, ngươi tự nhiên đòi đi theo nhị gia của bọn ta làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi với nhị gia..."

"Mà khoan, ngươi là tự ý muốn đi theo hay là nhận lệnh của ai khác? Nếu là nhận lệnh, vậy thì chẳng lẽ…"

"Chẳng lẽ đến cả Vũ môn chủ cũng có cái gì đó với nhị gia?!"

Nghe tới đây, Yên Sinh chỉ hận không thể quỳ xuống lạy cho bọn người này mấy cái. Sang chấn tâm lý thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Trần Thiện đẹp như thế, y không có ý kiến. Phạm Bình ham hố thấy rõ, y đành chịu. Văn Tam mặc dù hơi cha chú, nhưng cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng Vũ Triết Minh… y không dám chung đụng gì với đại sư huynh đâu, một lần là đủ bi kịch rồi.

Trong lúc Yên Sinh đang ngao ngán đám cấp dưới, không lưu ý đề phòng, Văn Tam đột ngột nắm lấy tay trái y, từ trong ngực áo lấy ra cái gì đó tự ý đeo lên. Yên Sinh vừa nhìn liền nhận ra đây chính là chiếc nhẫn pháp bảo ban nãy mà y nhầm thành nhẫn đính hôn của mình.

Yên Sinh có chút không hiểu ngước lên nhìn Văn Tam. Y phải chớp mắt nhìn hắn một hồi lâu, hắn mới mở miệng giải thích:

"Đây là nhẫn Thông Linh, ngươi đeo cái này, ta sẽ luôn biết được vị trí của ngươi."

Ngừng một chút, hắn lại bồi thêm một câu: "Không cần trả lại cho ta."

Lời kia vừa dứt, có người lập tức lên tiếng:

"Văn Tam ca ca, hành vi này… ngươi… ngươi với nhị gia thật sự là có gì mờ ám phải không??"

"Văn Tam ca ca, bọn ta đã đủ khổ rồi, ngươi làm ơn làm phước tha cho nhị gia của bọn ta đi!"

"Đúng vậy đó, nhị gia bọn ta là em trai sơn chủ, ngươi chỉ là một tên thuộc hạ bình thường mà thôi, kiểu gì cũng không với tới đâu. Ngươi bỏ cuộc đi!"

Lúc này, Văn Tam liền quay sang đám thuộc hạ, nhàn nhạt nói: "Không phải việc của các ngươi."

"Ngươi vừa rồi động chạm nhị gia của bọn ta, tại sao lại không phải việc của bọn ta?!"

"Vẫn không phải việc của các ngươi."

"Văn Tam ca ca, ngươi đừng có quá đáng!!"

"Các ngươi không được ý kiến."

Đám thuộc hạ Hỏa Phụng sơn và Văn Tam cứ như vậy mà lời qua tiếng lại với nhau. Nếu là bình thường, Yên Sinh nhất định sẽ cảm thấy tên Văn Tam này thật sự là cha chú không chừa một ai. Thế nhưng ngay lúc này đây, toàn bộ sự chú ý của y đều đặt lên chiếc nhẫn trên tay.

Hóa ra cái thứ hàng đại trà này lại được Văn Tam luyện thành một chiếc nhẫn Thông Linh, thứ này chính là điện thoại của tu chân giới, ngoài việc dùng để liên lạc với nhau thì còn có chức năng định vị. Cũng lâu lắm rồi Yên Sinh mới lại nhìn thấy loại pháp bảo này, trong lòng không nhịn được nhớ lại chút chuyện cũ—  đã từng có người, cũng vào lúc bình minh, tặng cho y một chiếc nhẫn Thông Linh.

Nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước rồi…

Hot

Comments

.

.

sao tui có cảm giác Văn Tam là Vũ Triết Minh cũng là Trịnh Phong nhỉ

2021-07-18

4

Hven

Hven

Đã nói đúng mà còn nói to a , nói đến độ Yên ca cũng ko phản bác đc

2021-07-11

6

Luna Han

Luna Han

Dựa vào câu “một lần chung đụng”, dựa vào câu “mười năm trước rồi”, mạnh dạn đoán có thuở mặn nồng của VTM và YS. Cũng mạnh dạn đoán VT là TP, có khi cũng chính là VTM huhu

2021-07-10

8

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Xe Đụng
2 Chương 2: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Xuyên Không
3 Chương 3: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hóng Drama
4 Chương 4: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghĩ Nhiều Như Vậy
5 Chương 5: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Dây Dưa Với Nhiều Nam Nhân Như Thế
6 Chương 6: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Nam Nhân Tranh Giành
7 Chương 7: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hỏi Nhiều
8 Chương 8: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghe Nói Xấu Huyết Ma Quân
9 Chương 9: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Qua Đêm Ở Nhà Trai
10 Chương 10: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Một Mình Đi Đêm
11 Chương 11: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Ném Trả Nhẫn Đính Hôn
12 Chương 12: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Lột Da Đầu Ai
13 Chương 13: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Long Trụ Có Chuyện
14 Chương 14: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phản Diện
15 Chương 15: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Tổng Tài Nhặt Được
16 Chương 16: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Sống Quá Thực Dụng
17 Chương 17: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Quê
18 Chương 18: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hủy Diệt Thế Giới
19 Chương 19: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Gánh Vác Trách Nhiệm
20 Chương 20: Ngày Đó, Ta Là Người Đạt Thành Tích Cao Nhất
21 Chương 21: Ngày Đó, Ta Bị Tố Là Gian Lận
22 Chương 22: Ngày Đó, Ta Đi Chà Cầu Thang
23 Chương 23: Ngày Đó, Ta Được Tặng Nhẫn
24 Chương 24: Ngày Đó, Ta Đi Chửi Lộn
25 Chương 25: Ngày Đó, Ta Đi Đánh Nhau
26 Chương 26: Ngày Đó, Ta Không Tin Vào Năng Lực Bản Thân
27 Chương 27: Ngày Đó, Ta Bắt Gặp Một Đám U Linh
28 Chương 28: Ngày Đó, Ta Nghe Thấy Âm Thanh Lạ
29 Chương 29: Ngày Đó, Ta Té Vực
30 Chương 30: Ngày Đó, Ta Nhặt Được Thượng Cổ Thần Kiếm
31 Chương 31: Ngày Đó, Ta Được Mọi Người Trông Cậy
32 Chương 32: Ngày Đó, Ta Thức Tỉnh
33 Chương 33: Ngày Đó, Ta Trở Về
34 Chương 34: Ngày Đó, Ta Nấu Cháo
35 Chương 35: Ngày Đó, Ta Bái Kiến Trần Điện Chủ
36 Chương 36: Ngày Đó, Ta Được Thấy Môn Chủ Ra Uy
37 Chương 37: Ngày Đó, Ta Lại Nhặt Được...
38 Chương 38: Tính Ra Thì Ta Cũng Khá Thích Phim Hành Động
39 Chương 39: Tính Ra Thì Ta Cũng Muốn Biết Hắn Đang Hỏi Gì
40 Chương 40: Tính Ra Thì Ta Vẫn Không Tránh Được Số Kiếp Đào Hoa
41 Chương 41: Tính Ra Thì Ta Không Có Thích Cơ Bụng Lắm Đâu
42 Chương 42: Tính Ra Thì Ta Không Biết Đi Đường Nào
43 Chương 43: Tính Ra Thì Ta Rất Giỏi Câu Dẫn Người Khác
44 Chương 44: Tính Ra Thì Ta Làm Mọi Thứ Đều Là Vì Công Việc
45 Chương 45: Tính Ra Thì Ta Có Phần Bị Hố
46 Chương 46: Tính Ra Thì Cũng Có Lúc Ta Không Kiểm Soát Được Suy Đạo Kiếm
47 Chương 47: Tính Ra Thì Ta Cần Phải Đổi Bạn Đồng Hành
48 Chương 48: Tính Ra Thì Ta Nên Ngủ Một Giấc
49 Chương 49: Tính Ra Thì Trịnh Tổng Thật Sự Rất Đẹp Trai
50 Chương 50: Tính Ra Thì Ta Vẫn Đợi Được Người Đến Cứu
51 Chương 51: Tính Ra Thì Ta Khá Nhạy Với Ma Khí
52 Chương 52: Tính Ra Thì Ta Thật Sự Tủi Thân
53 Chương 53: Tính Ra Thì Ta Đã Sống Bình Yên Quá Lâu
54 Chương 54: Tính Ra Thì Ta Chỉ Cần Cái Định Vị
55 Chương 55: Tính Ra Thì Ta Về Hưu Rồi
56 Chương 56: Tính Ra Thì Ta Cũng Có Một Phần Trách Nhiệm
57 Chương 57: Tính Ra Thì Ta Cũng Muốn… Hoặc Không Muốn… Gặp Lại Hắn
58 Chương 58: Tính Ra Thì Ta Đang Rất Cần Suy Đạo Kiếm
59 Chương 59: Tính Ra Thì Ta Đâu Phải Chủ Mưu
60 Chương 60: Tính Ra Thì Chúng Ta Đã Mười Năm Rồi Không Gặp
61 Chương 61: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Lọt Hố
62 Chương 62: Khi Xưa, Có Lần Ta Ngự Kiếm Phi Hành
63 Chương 63: Khi Xưa, Có Lần Ta Yếu Lòng
64 Chương 64: Khi Xưa, Có Lần Ta Cùng Đại Sư Huynh Đi Tỉ Thí
65 Chương 65: Khi Xưa, Có Lần Ta Nghe Lén Người Khác Nói Chuyện
66 Chương 66: Khi Xưa, Có Lần Ta Xâm Phạm Bàn Long Điện
67 Chương 67: Khi Xưa, Có Lần Ta Biết Được Sự Thật
68 Chương 68: Khi Xưa, Có Lần Ta Chém Đầu Ác Kiến
69 Chương 69: Khi Xưa, Có Lần Ta Đi Giấu Suy Đạo Kiếm
70 Chương 70: Khi Xưa, Có Lần Ta Cùng Bùi Nam Nói Rõ
71 Chương 71: Khi Xưa, Có Lần Ta Nói Chuyện Hôn Nhân Đại Sư Với Đại Sư Huynh
72 Chương 72: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Đem Ra Làm Lý Do Gây Chiến
73 Chương 73: Khi Xưa, Có Lần Ta Tự Nguyện Hy Sinh... Nhưng Không Thành
74 Chương 74: Khi Xưa, Có Lần Ta Giữ Đại Sư Huynh Mãi Không Buông
75 Chương 75: Khi Xưa, Có Lần Ta Muốn Giết Người
76 Chương 76: Khi Xưa, Có Lần Ta Động Đến Suy Đạo Kiếm
77 Chương 77: Khi Xưa, Có Lần Ta Khiến Tất Cả Mọi Người Sợ Hãi
78 Chương 78: Khi Xưa, Có Lần Ta Nằm Một Mình Trong Ngục Giam Oán Trách Cuộc Đời
79 Chương 79: Khi Xưa, Có Lần Ta Thức Trắng Đêm Đợi Đại Sư Huynh
80 Chương 80: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Đuổi Khỏi Thần Long Môn
81 Chương 81: Khi Xưa, Có Lần Ta Xuống Tay Giết Người Vô Tội
82 Chương 82: Khi Xưa, Có Lần Ta Định Tự Sát
83 Chương 83: Khi Xưa, Có Lần Ta Vào Bếp Nấu Cơm
84 Chương 84: Khi Xưa, Có Lần Ta Đi Tìm Đại Sư Huynh
85 Chương 85: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Tất Cả Mọi Người Hỏi Tội
86 Chương 86: Khi Xưa, Có Lần Ta Không Thể Quay Đầu
87 Chương 87: Thời Buổi Này Ta Muốn Sửa Một Cái Linh Trụ Cũng Gặp Rắc Rối
88 Chương 88: Thời Buổi Này Ta Muốn Quên Đi Quá Khứ Cũng Khó Khăn
89 Chương 89: Thời Buổi Này Ta Muốn Đi Kim Quy Đàm Cũng Phải Lén La Lén Lút
90 Chương 90: Thời Buổi Này Ta Muốn Manh Động Một Chút Mà Cũng Té Sấp Mặt
91 Chương 91: Thời Buổi Này Ta Muốn Liên Lạc Với Đại Sư Huynh Cũng Không Được
92 Chương 92: Thời Buổi Này Ta Chảy Chút Mồ Hôi Cũng Bị Xem Là Ăn Mày
93 Chương 93: Thời Buổi Này Ta Muốn Đi Qua Hoàng Kim Môn Thôi Mà Hồn Phách Cũng Thất Thoát Tận Mấy Lần
94 Chương 94: Thời Buổi Này Ta Muốn Tiếc Tiền Giúp Người Khác Cũng Phí Công
95 Chương 95: Thời Buổi Này Ta Muốn Giữ Kín Thân Phận Thôi Mà Cũng Nhọc Nhằn
96 Chương 96: Thời Buổi Này Ta Muốn Có Được Niềm Tin Của Người Khác Mà Cũng Phải Bày Đủ Trò
97 Chương 97: Thời Buổi Này Ta Chỉ Muốn Ngắm Mỹ Nam Thôi Mà Cũng Bị Bắt Tại Trận
98 Chương 98: Thời Buổi Này Ta Cùng Đại Sư Huynh Nói Vài Câu Thôi Mà Cũng Suy Nghĩ Lệch Lạc
99 Chương 99: Thời Buổi Này Ta Muốn Hiểu Ý Đại Sư Huynh Thôi Mà Cũng Phải Đau Đầu
100 Chương 100: Thời Buổi Này Ta Muốn Giải Trí Một Chút Thôi Mà Cũng Không Được Yên
101 Chương 101: Thời Buổi Này Ta Uống Vài Ly Rượu Thôi Đã Muốn Say
102 Chương 102: Thời Buổi Này Ta Xem Kịch Mà Cũng Bị Bắt Học Lịch Sử
103 Chương 103: Thời Buổi Này Ta Say Rượu Có Một Tí Mà Cũng Đi Lạc Đường
104 Chương 104: Thời Buổi Này Ta Muốn Hỏi Thăm Một Con Rối Cũng Nghe Được Tin Tức Động Trời
105 Chương 105: Thời Buổi Này Ta Lạc Đường Mà Cũng Có Người Đến Cứu
106 Chương 106: Thời Buổi Này Ta Say Tí Rượu Mà Cũng Loạn Trí Làm Càn
107 Chương 107: Thời Buổi Này Ta Hôn Người Khác Cũng Không Cần Lý Do
108 Chương 108: Thời Buổi Này Ta Làm Sai Một Tí Cũng Phải Chịu Bị Người Khác Đánh Giá
109 Chương 109: Thời Buổi Này Ta Nghe Người Khác Hỏi Gì Cũng Phải Gật Đầu
110 Chương 110: Thời Buổi Này Ta Nhờ Vả Người Khác Chút Chuyện Mà Cũng Bị Trả Hỏi Đủ Thứ
111 Chương 111: Thời Buổi Này Ta Có Tay Nghề Mà Cũng Không Được Trong Dụng
112 Chương 112: Thời Buổi Này Ta Làm Gì Cũng Phải Gặp Trắc Trở
113 Chương 113: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đi Nạp Mạng
114 Chương 114: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Ngăn Cản Trần Nhất Phong Có Được Thần Kiếm
115 Chương 115: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đứng Nhìn Mọi Người Bắt Nạt Trần Điện Chủ
116 Chương 116: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đi Gặp Đại Sư Huynh
117 Chương 117: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Khôi Phục Thanh Danh
118 Chương 118: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Xông Lên Giết Chết Trần Điện Chủ
119 Chương 119: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Phá Hủy Kim Cương Thuẫn Pháp
120 Chương 120: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Cứu Đại Sư Huynh
121 Chương 121: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Trả Thù
122 Chương 122: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Mọi Chuyện Kết Thúc
123 Chương 123: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Kiếm Một Bộ Trang Phục Bình Thường Để Mặc
124 Chương 124: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Thiên Hạ Gặp Chuyện
125 Chương 125: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Cầu Dây
126 Chương 126: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hắn Im Lặng Như Thế
127 Chương 127: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Mua Chuộc
128 Chương 128: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Xuống Cắn Hầm Đó
129 Chương 129: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Biết Được Sự Thật
130 Chương 130: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghe Được Những Lời Đó
131 Chương 131: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Trốn Tránh Nữa
132 Chương 132: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Người Tốt Nữa
133 Chương 133: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Thấy Lại Những Ánh Mắt Đó
134 Chương 134: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Chờ Đợi
135 Chương 135: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Lại Tàn Sát Người Vô Tội
136 Chương 136: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhìn Người Khác Bị Rách Áo
137 Chương 137: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhận Thêm Thuộc Hạ
138 Chương 138: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Mất Đi Lý Trí
139 Chương 139: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Chiếm Mất Spotlight
140 Chương 140: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Đến Nước Này
141 Chương 141: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đứng Ngớ Người Giữa Trời Như Vậy
142 Chương 142: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Giải Phóng Đế Ma
143 Chương 143: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Đoạt Xác
144 Chương 144: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Suy Yếu
145 Chương 145: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phân Thân
146 Chương 146: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhìn Hắn Yếu Đuối Như Vậy
147 Chương 147: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Sướt Mướt Vậy Đâu
148 Chương 148: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Chém Đại Sư Huynh Từ Phía Sau
149 Chương 149: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Mọi Chuyện Kết Thúc Như Vậy
150 Chương 150: Thật Lòng Ta Rất Muốn Cùng Hắn Sống Đến Cuối Đời (Chính Văn Hoàn)
151 Phiên Ngoại 1: Thật Lòng, Ta Cũng Muốn Biết Chuyện Gì Đã Xảy Ra Đêm Đó
152 Phiên Ngoại 2: Thật Lòng Ta Cũng Muốn Biết Chuyện Gì Đã Xảy Ra Đêm Đó
153 Phiên Ngoại 3: Thật Lòng Ta Rất Muốn Xài Hàng Thiết Kế
Chapter

Updated 153 Episodes

1
Chương 1: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Xe Đụng
2
Chương 2: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Xuyên Không
3
Chương 3: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hóng Drama
4
Chương 4: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghĩ Nhiều Như Vậy
5
Chương 5: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Dây Dưa Với Nhiều Nam Nhân Như Thế
6
Chương 6: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Nam Nhân Tranh Giành
7
Chương 7: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hỏi Nhiều
8
Chương 8: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghe Nói Xấu Huyết Ma Quân
9
Chương 9: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Qua Đêm Ở Nhà Trai
10
Chương 10: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Một Mình Đi Đêm
11
Chương 11: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Ném Trả Nhẫn Đính Hôn
12
Chương 12: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Lột Da Đầu Ai
13
Chương 13: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Long Trụ Có Chuyện
14
Chương 14: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phản Diện
15
Chương 15: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Tổng Tài Nhặt Được
16
Chương 16: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Sống Quá Thực Dụng
17
Chương 17: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Quê
18
Chương 18: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hủy Diệt Thế Giới
19
Chương 19: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Gánh Vác Trách Nhiệm
20
Chương 20: Ngày Đó, Ta Là Người Đạt Thành Tích Cao Nhất
21
Chương 21: Ngày Đó, Ta Bị Tố Là Gian Lận
22
Chương 22: Ngày Đó, Ta Đi Chà Cầu Thang
23
Chương 23: Ngày Đó, Ta Được Tặng Nhẫn
24
Chương 24: Ngày Đó, Ta Đi Chửi Lộn
25
Chương 25: Ngày Đó, Ta Đi Đánh Nhau
26
Chương 26: Ngày Đó, Ta Không Tin Vào Năng Lực Bản Thân
27
Chương 27: Ngày Đó, Ta Bắt Gặp Một Đám U Linh
28
Chương 28: Ngày Đó, Ta Nghe Thấy Âm Thanh Lạ
29
Chương 29: Ngày Đó, Ta Té Vực
30
Chương 30: Ngày Đó, Ta Nhặt Được Thượng Cổ Thần Kiếm
31
Chương 31: Ngày Đó, Ta Được Mọi Người Trông Cậy
32
Chương 32: Ngày Đó, Ta Thức Tỉnh
33
Chương 33: Ngày Đó, Ta Trở Về
34
Chương 34: Ngày Đó, Ta Nấu Cháo
35
Chương 35: Ngày Đó, Ta Bái Kiến Trần Điện Chủ
36
Chương 36: Ngày Đó, Ta Được Thấy Môn Chủ Ra Uy
37
Chương 37: Ngày Đó, Ta Lại Nhặt Được...
38
Chương 38: Tính Ra Thì Ta Cũng Khá Thích Phim Hành Động
39
Chương 39: Tính Ra Thì Ta Cũng Muốn Biết Hắn Đang Hỏi Gì
40
Chương 40: Tính Ra Thì Ta Vẫn Không Tránh Được Số Kiếp Đào Hoa
41
Chương 41: Tính Ra Thì Ta Không Có Thích Cơ Bụng Lắm Đâu
42
Chương 42: Tính Ra Thì Ta Không Biết Đi Đường Nào
43
Chương 43: Tính Ra Thì Ta Rất Giỏi Câu Dẫn Người Khác
44
Chương 44: Tính Ra Thì Ta Làm Mọi Thứ Đều Là Vì Công Việc
45
Chương 45: Tính Ra Thì Ta Có Phần Bị Hố
46
Chương 46: Tính Ra Thì Cũng Có Lúc Ta Không Kiểm Soát Được Suy Đạo Kiếm
47
Chương 47: Tính Ra Thì Ta Cần Phải Đổi Bạn Đồng Hành
48
Chương 48: Tính Ra Thì Ta Nên Ngủ Một Giấc
49
Chương 49: Tính Ra Thì Trịnh Tổng Thật Sự Rất Đẹp Trai
50
Chương 50: Tính Ra Thì Ta Vẫn Đợi Được Người Đến Cứu
51
Chương 51: Tính Ra Thì Ta Khá Nhạy Với Ma Khí
52
Chương 52: Tính Ra Thì Ta Thật Sự Tủi Thân
53
Chương 53: Tính Ra Thì Ta Đã Sống Bình Yên Quá Lâu
54
Chương 54: Tính Ra Thì Ta Chỉ Cần Cái Định Vị
55
Chương 55: Tính Ra Thì Ta Về Hưu Rồi
56
Chương 56: Tính Ra Thì Ta Cũng Có Một Phần Trách Nhiệm
57
Chương 57: Tính Ra Thì Ta Cũng Muốn… Hoặc Không Muốn… Gặp Lại Hắn
58
Chương 58: Tính Ra Thì Ta Đang Rất Cần Suy Đạo Kiếm
59
Chương 59: Tính Ra Thì Ta Đâu Phải Chủ Mưu
60
Chương 60: Tính Ra Thì Chúng Ta Đã Mười Năm Rồi Không Gặp
61
Chương 61: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Lọt Hố
62
Chương 62: Khi Xưa, Có Lần Ta Ngự Kiếm Phi Hành
63
Chương 63: Khi Xưa, Có Lần Ta Yếu Lòng
64
Chương 64: Khi Xưa, Có Lần Ta Cùng Đại Sư Huynh Đi Tỉ Thí
65
Chương 65: Khi Xưa, Có Lần Ta Nghe Lén Người Khác Nói Chuyện
66
Chương 66: Khi Xưa, Có Lần Ta Xâm Phạm Bàn Long Điện
67
Chương 67: Khi Xưa, Có Lần Ta Biết Được Sự Thật
68
Chương 68: Khi Xưa, Có Lần Ta Chém Đầu Ác Kiến
69
Chương 69: Khi Xưa, Có Lần Ta Đi Giấu Suy Đạo Kiếm
70
Chương 70: Khi Xưa, Có Lần Ta Cùng Bùi Nam Nói Rõ
71
Chương 71: Khi Xưa, Có Lần Ta Nói Chuyện Hôn Nhân Đại Sư Với Đại Sư Huynh
72
Chương 72: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Đem Ra Làm Lý Do Gây Chiến
73
Chương 73: Khi Xưa, Có Lần Ta Tự Nguyện Hy Sinh... Nhưng Không Thành
74
Chương 74: Khi Xưa, Có Lần Ta Giữ Đại Sư Huynh Mãi Không Buông
75
Chương 75: Khi Xưa, Có Lần Ta Muốn Giết Người
76
Chương 76: Khi Xưa, Có Lần Ta Động Đến Suy Đạo Kiếm
77
Chương 77: Khi Xưa, Có Lần Ta Khiến Tất Cả Mọi Người Sợ Hãi
78
Chương 78: Khi Xưa, Có Lần Ta Nằm Một Mình Trong Ngục Giam Oán Trách Cuộc Đời
79
Chương 79: Khi Xưa, Có Lần Ta Thức Trắng Đêm Đợi Đại Sư Huynh
80
Chương 80: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Đuổi Khỏi Thần Long Môn
81
Chương 81: Khi Xưa, Có Lần Ta Xuống Tay Giết Người Vô Tội
82
Chương 82: Khi Xưa, Có Lần Ta Định Tự Sát
83
Chương 83: Khi Xưa, Có Lần Ta Vào Bếp Nấu Cơm
84
Chương 84: Khi Xưa, Có Lần Ta Đi Tìm Đại Sư Huynh
85
Chương 85: Khi Xưa, Có Lần Ta Bị Tất Cả Mọi Người Hỏi Tội
86
Chương 86: Khi Xưa, Có Lần Ta Không Thể Quay Đầu
87
Chương 87: Thời Buổi Này Ta Muốn Sửa Một Cái Linh Trụ Cũng Gặp Rắc Rối
88
Chương 88: Thời Buổi Này Ta Muốn Quên Đi Quá Khứ Cũng Khó Khăn
89
Chương 89: Thời Buổi Này Ta Muốn Đi Kim Quy Đàm Cũng Phải Lén La Lén Lút
90
Chương 90: Thời Buổi Này Ta Muốn Manh Động Một Chút Mà Cũng Té Sấp Mặt
91
Chương 91: Thời Buổi Này Ta Muốn Liên Lạc Với Đại Sư Huynh Cũng Không Được
92
Chương 92: Thời Buổi Này Ta Chảy Chút Mồ Hôi Cũng Bị Xem Là Ăn Mày
93
Chương 93: Thời Buổi Này Ta Muốn Đi Qua Hoàng Kim Môn Thôi Mà Hồn Phách Cũng Thất Thoát Tận Mấy Lần
94
Chương 94: Thời Buổi Này Ta Muốn Tiếc Tiền Giúp Người Khác Cũng Phí Công
95
Chương 95: Thời Buổi Này Ta Muốn Giữ Kín Thân Phận Thôi Mà Cũng Nhọc Nhằn
96
Chương 96: Thời Buổi Này Ta Muốn Có Được Niềm Tin Của Người Khác Mà Cũng Phải Bày Đủ Trò
97
Chương 97: Thời Buổi Này Ta Chỉ Muốn Ngắm Mỹ Nam Thôi Mà Cũng Bị Bắt Tại Trận
98
Chương 98: Thời Buổi Này Ta Cùng Đại Sư Huynh Nói Vài Câu Thôi Mà Cũng Suy Nghĩ Lệch Lạc
99
Chương 99: Thời Buổi Này Ta Muốn Hiểu Ý Đại Sư Huynh Thôi Mà Cũng Phải Đau Đầu
100
Chương 100: Thời Buổi Này Ta Muốn Giải Trí Một Chút Thôi Mà Cũng Không Được Yên
101
Chương 101: Thời Buổi Này Ta Uống Vài Ly Rượu Thôi Đã Muốn Say
102
Chương 102: Thời Buổi Này Ta Xem Kịch Mà Cũng Bị Bắt Học Lịch Sử
103
Chương 103: Thời Buổi Này Ta Say Rượu Có Một Tí Mà Cũng Đi Lạc Đường
104
Chương 104: Thời Buổi Này Ta Muốn Hỏi Thăm Một Con Rối Cũng Nghe Được Tin Tức Động Trời
105
Chương 105: Thời Buổi Này Ta Lạc Đường Mà Cũng Có Người Đến Cứu
106
Chương 106: Thời Buổi Này Ta Say Tí Rượu Mà Cũng Loạn Trí Làm Càn
107
Chương 107: Thời Buổi Này Ta Hôn Người Khác Cũng Không Cần Lý Do
108
Chương 108: Thời Buổi Này Ta Làm Sai Một Tí Cũng Phải Chịu Bị Người Khác Đánh Giá
109
Chương 109: Thời Buổi Này Ta Nghe Người Khác Hỏi Gì Cũng Phải Gật Đầu
110
Chương 110: Thời Buổi Này Ta Nhờ Vả Người Khác Chút Chuyện Mà Cũng Bị Trả Hỏi Đủ Thứ
111
Chương 111: Thời Buổi Này Ta Có Tay Nghề Mà Cũng Không Được Trong Dụng
112
Chương 112: Thời Buổi Này Ta Làm Gì Cũng Phải Gặp Trắc Trở
113
Chương 113: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đi Nạp Mạng
114
Chương 114: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Ngăn Cản Trần Nhất Phong Có Được Thần Kiếm
115
Chương 115: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đứng Nhìn Mọi Người Bắt Nạt Trần Điện Chủ
116
Chương 116: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Đi Gặp Đại Sư Huynh
117
Chương 117: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Khôi Phục Thanh Danh
118
Chương 118: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Xông Lên Giết Chết Trần Điện Chủ
119
Chương 119: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Phá Hủy Kim Cương Thuẫn Pháp
120
Chương 120: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Cứu Đại Sư Huynh
121
Chương 121: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Trả Thù
122
Chương 122: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Mọi Chuyện Kết Thúc
123
Chương 123: Lúc Ấy, Ta Chỉ Muốn Kiếm Một Bộ Trang Phục Bình Thường Để Mặc
124
Chương 124: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Thiên Hạ Gặp Chuyện
125
Chương 125: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Cầu Dây
126
Chương 126: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Hắn Im Lặng Như Thế
127
Chương 127: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Mua Chuộc
128
Chương 128: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Xuống Cắn Hầm Đó
129
Chương 129: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Biết Được Sự Thật
130
Chương 130: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nghe Được Những Lời Đó
131
Chương 131: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Trốn Tránh Nữa
132
Chương 132: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Người Tốt Nữa
133
Chương 133: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Thấy Lại Những Ánh Mắt Đó
134
Chương 134: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Chờ Đợi
135
Chương 135: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Lại Tàn Sát Người Vô Tội
136
Chương 136: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhìn Người Khác Bị Rách Áo
137
Chương 137: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhận Thêm Thuộc Hạ
138
Chương 138: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Mất Đi Lý Trí
139
Chương 139: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Chiếm Mất Spotlight
140
Chương 140: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đi Đến Nước Này
141
Chương 141: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Đứng Ngớ Người Giữa Trời Như Vậy
142
Chương 142: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Giải Phóng Đế Ma
143
Chương 143: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Đoạt Xác
144
Chương 144: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Bị Suy Yếu
145
Chương 145: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Làm Phân Thân
146
Chương 146: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Nhìn Hắn Yếu Đuối Như Vậy
147
Chương 147: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Sướt Mướt Vậy Đâu
148
Chương 148: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Chém Đại Sư Huynh Từ Phía Sau
149
Chương 149: Thật Lòng Ta Cũng Không Muốn Mọi Chuyện Kết Thúc Như Vậy
150
Chương 150: Thật Lòng Ta Rất Muốn Cùng Hắn Sống Đến Cuối Đời (Chính Văn Hoàn)
151
Phiên Ngoại 1: Thật Lòng, Ta Cũng Muốn Biết Chuyện Gì Đã Xảy Ra Đêm Đó
152
Phiên Ngoại 2: Thật Lòng Ta Cũng Muốn Biết Chuyện Gì Đã Xảy Ra Đêm Đó
153
Phiên Ngoại 3: Thật Lòng Ta Rất Muốn Xài Hàng Thiết Kế

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play