“Không, bố còn sống, bố là bố con!”
Con trai hắn đã lớn như vậy rồi. Đây là cốt nhục của hắn, là con trai của hắn và Nguyệt Linh. Suy nghĩ đó khiến hắn có chút mừng vui trong lòng.
Năm xưa khi hắn đến ngôi làng nhỏ đó, hắn ấn tượng mạnh mẽ người con gái ấy. Trước giờ hắn chưa từng rung động trước bất kì ai, nhưng khi bắt gặp ánh mắt linh động vừa ngây thơ vừa trong sáng, lồng ngực hắn đập mãnh liệt. Khoảnh khắc cô nở nụ cười, hắn thấy cuộc sống của hắn nếu không có cô thật vô vị.
Cùng cô trải qua đêm đầu tiên, hắn luôn nhớ nhung cô, nhớ nhung người con gái
tuyệt trần đó.
Nhưng sau đó hắn nhận được tin cha của hắn bệnh tim tái phát, hắn lại gấp rút trở về thành phố. Cha hắn mất, để lại cho hắn cơ nghiệp đồ sộ, hắn phải tiếp quản tập đoàn, ngày ngày nhớ mong người con gái đó nhưng công việc lại rất nhiều, hắn không thể trở về ngôi làng nhỏ đó gặp cô.
Sau đó, khi công việc đã ổn định hắn về lại làng nhưng chỉ nghe được tin cô đã bỏ đi cùng với đứa con của hắn. Bao năm hắn cho người điều tra, tìm kiếm cô và con hắn, nhưng đều không có kết quả... Mỗi năm hắn đều đến làng, hy vọng tìm được một chút tin tức của cô, nhưng cô cứ như bốc hơi khỏi thế gian, gia đình cũng không biết cô đi đâu. Cứ thế, hắn cứ hy vọng rồi lại thất vọng hết lần này đến lần khác. Chớp mắt cũng đã được sáu năm. Con trai hắn đã sáu tuổi.
Rốt cuộc... hắn cũng tìm được...
“Thật sao?... Là bố sao?”
Tiểu Vũ hoang mang hỏi lại, em sợ đây chỉ là giấc mơ. Bỗng nhiên ở đâu ra một người bố, em có hơi sợ hãi.
“Xin lỗi con, bố không phải là người bố tốt!”
Hắn ôm lấy con hắn, Tiểu Vũ cười tươi rói, nhìn hắn đầy sùng bái.
“Cuối cùng con cũng có bố rồi! Ngày mai con sẽ dẫn bố đi gặp bọn nó. Bọn nó chắc chắn sẽ không đánh con nữa! Bọn nó sẽ không trêu con là đồ không có bố nữa!”
Hắn nhìn con trai, đau lòng...
Khoảng thời gian hắn không có ở đây, có phải con trai hắn đã chịu biết bao nhiêu uất ức cùng tủi hổ hay không? Lúc trông thấy con trai bị bắt nạt hắn chỉ biết hận bản thân mình thật vô dụng, tại sao đến bây giờ hắn mới tìm thấy cơ chứ. Nếu như hắn tìm thấy thằng bé sớm hơn, thì con hắn sẽ bớt phải chịu khổ, không bị người ta bảo là đồ không có bố, có phải hay không?
Bao năm qua, hắn nợ con hắn quá nhiều, hắn nợ cả cô. Nợ cô một lời giải thích, nợ cô 6 năm... nợ con hắn 6 năm...
Cuối cùng, ông trời cũng để cho hắn có cơ hội bù đắp.
Hắn chở con trai về nhà, hồi hộp khi sắp được gặp cô, người con gái mà hắn nhớ
nhung.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con về rồi!”
Tiểu Vũ kích động ở ngoài cổng hét lớn.
“Tiểu Vũ, sao hôm hay con về sớm thế?”
Nguyệt Linh chạy ra mở cửa, nhìn thấy cậu nhóc thì nhẹ nhàng hỏi.
Hắn trông thấy bóng dáng nhỏ bé của cô, nhất thời tim đập lệch mất một nhịp. Cô không còn là cô gái hồn nhiên ngây thơ ngày xưa nữa. Vẫn khuôn mặt đó, vẫn nụ cười đó, ấy vậy mà hắn lại cảm thấy xa cách. Thời gian in đậm trên khuôn mặt xinh đẹp một vẻ trưởng thành điềm đạm. Cô đã không còn là thiếu nữ nữa, mà trở thành một người phụ nữ đằm thắm. Đôi mắt của cô vì sao lại nhiều tâm sự như vậy? Có phải là bao năm qua cô đã vất vả lắm hay không? Cuộc sống của mẹ con họ như thế nào? Không có hắn, cô sống có tốt không?
Bao nhiêu câu hỏi dồn dập ùa đến trong đầu hắn khiến hắn thất thần, chợt nhận ra cảnh vật trước mắt dần mờ, hình bóng của Nguyệt Linh nhạt nhòa đi. Hắn vội vàng chớp mắt. Hắn vậy mà suýt khóc.
Cô ngước mặt lên, ngỡ ngàng trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là kẻ đã gieo biết bao đắng cay cùng nhục nhã cho cô. Kẻ đã cướp trái tim của cô, cướp đi sự trong trắng của cô rồi lại bỏ đi không lời từ biệt, cũng là kẻ mà cô hận đến tận xương tủy. Có chết cô cũng không mong muốn gặp lại hắn, nhưng hôm nay cả hai gặp nhau, lại là trong tình huống khó xử như thế này.
Sáu năm trước hắn đã phản bội cô mà đi, để cô một mình đối diện với sự châm chọc cùng ánh mắt khinh thường của người làng. Từng bước chân cô đi đến đâu, những lời xì xào bàn tán chạy theo đến đó. Đến bây giờ, trong đầu cô thỉnh thoảng vẫn hiện lên những lời lẽ cay nghiệt mà ba mẹ cô dùng để mắng chửi cô, nguyền rủa cô đi chết đi để đỡ làm mất mặt họ, nói cô là vết nhơ. Ngày xưa định kiến của mọi người vẫn rất nặng nề, chính vì vậy đã ép cô đến không thể sống nổi ở đó, phải lén lút trốn đến nơi này, gồng gánh mưu sinh.
Trong lúc cô đang đứng hình thì Tiểu Vũ đã kéo kéo áo cô, thúc giục:
“Mẹ, mẹ còn đứng đó làm gì, là bố đó! Bố, bố mau vào nhà đi!”
Hắn có phần lưỡng lự, đang định đi vào thì Nguyệt Linh đã kích động hét lên:
“Anh cút đi cho khuất mắt tôi!”
“Ơ kìa mẹ, đây là bố mà, sao mẹ lại đuổi bố? Bố về rồi, bố về với mẹ con mình rồi!”
Updated 21 Episodes
Comments
Ya 🐥
có đứa con như này thế nào cũng sớm cua lại đc vợ nè
2022-09-25
3
Ya 🐥
nghe sao thương tiểu Vũ quá hà
2022-09-25
1
Ya 🐥
mau về giải thích với chị đii để còn nhận lại con chứ
2022-09-25
1