Sau khi ra ngoài đi làm, anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, mặc dù mới gặp 1 lần nhưng cô mang lại cho anh cảm giác ấm áp. Anh đi theo cô đến đây và nghe được lời cô nói “Tại sao cô ấy lại gọi 2 người kia là ba mẹ chẳng phải ba cô ấy là Hoàng tổng sao”, anh suy nghĩ lúc và trở lại xe gọi điện.
“Cậu mau điều tra cho tôi về cô gái tên Hoàng Tuệ Mẫn.”
Chưa để bên kia trả lời anh đã tắt máy, quay lại nhìn 1 lần rồi anh phóng xe đi, anh không muốn mất ấn tượng với cô bị cho là đi theo dõi.
Sau khi ngồi tâm sự với ba mẹ trời cũng đã sang chiều, cô đi đến bar Love, mặc dù hiện bar chưa mở hẳn nhưng cô là khách đặc biệt. Cô đi vào lối cửa sau, lên căn phòng giành riêng cho mình. Mỗi năm cứ đến ngày này cô đều nhốt mình trong đây vì không muốn ai thấy vẻ mặt yếu đuối của mình, điện thoại cô đã tắt từ sáng nên không biết có người gọi cho cô sáng giờ. Cùng lúc đó anh nhận được thông tin về cô, càng đọc anh càng cảm thấy đau lòng tim anh như có ai cứa dao vào.
Thiên Ân lo lắng đi lại vì gọi cho cô từ sáng giờ không được vì nó biết hôm nay là ngày ám ảnh nhất với cô. Nó không biết cô ở bar vì cô không nói và cũng không cho phép nói.
“Em làm gì mà đi đi lại lại trong nhà thế?”
“Ỏ, anh hai sao nay anh về sớm thế?”
“Anh về lấy tài liệu rồi đi luôn, à mà em đang làm gì mà đi qua lại vậy?”
“Em…em đang lo cho mẫn Nhi.”
Nó không dám nói với anh vì cô không cho kể chuyện này ra, nhưng thấy anh có ý với cô nên liều vì nó mong anh có thể mang lại hạnh phúc cho cô, cô quá khổ rồi☹ Mặc dù anh đã biết nhưng không muốn bị phát hiện là anh điều tra cô
“Sao Mẫn Nhi bị làm sao hả, nói anh nghe?”
“Từ từ đã, anh làm gì mà lo hơn cả em vậy?”
Lúc này anh mới giật mình về thái độ lạ của mình, lại nhìn nụ cười mờ ám của cô em mà mặt anh hơi đỏ
“à ờ thì…”
“Thôi được rồi, lại đây em kể cho.”
Nó đánh liều kể chuyện của cô nhưng không nói đến thân phận khác ngoài là con của Hoàng tổng. Dù anh đã biết, nghe nó kể lại tim anh nhói từng đợt
“Hm, anh sẽ cho người đi tìm cô ấy, em đừng lo. Mà em có biết cô ấy thường đi đâu khi buồn không?”
“Bình thường nó sẽ vài bar hoặc đi đâu đó yên tĩnh…”
Anh không nói gì mà ra ngoài lái xe đi đâu đó. Anh tìm cô cả buổi chiều, trời cũng gần tối mà không thấy đâu, đang lo lắng có người gọi
“Hey, Thiên Vũ đi bar không.”
“Không rảnh.”
“Sao cậu phũ với mình thế.”
“Ở đâu?”
“Bar Love nhé.”
Tút tút tút
Lúc đầu anh định không đi vì mải tìm cô nhưng nghĩ lại chưa tìm cô ở đó.
Bar Love
Anh bước vào, thân hình cường tráng, làn da nâu đồng, sống mũi cao và đôi môi mỏng với đôi mắt màu hổ phách sắc bén. Anh quét mắt 1 vòng để tìm cậu bạn và xem có cô ở đây không, 1 tia thất vọng thoáng qua khi không thấy cô. Lâm Anh Quân - thiếu chủ Lâm gia nhìn thấy anh giơ tay lên.
“Muốn ngồi ngoài này hay vào phòng.”
“Vào phòng.”
Anh có linh cảm cô rất gần đây. Anh vẫy gọi phục vụ gần đó.
“Gọi quản lý cho tôi.”
“Dạ.”
“Cậu gọi quản lý làm gì?”
Anh không nói gì, lúc sau quản lý đến nhận ra Hàn thiếu và Lâm thiếu vội cúi đầu.
“Chào hai thiếu gia, các cậu cho gọi ạ?”
“Có cô gái này ở phòng Vip không.”
Anh vừa hỏi vừa giơ điên thoại lên. Anh chụp trộm cô lúc sáng. Quản lý nhìn thấy ảnh cô mà giật mình, nhưng bình tĩnh lại mà trả lời.
“Dạ, không ạ.”
“Thật?”
Chỉ 1 từ anh đã làm cho quản lý toát mồ hôi, dù anh ta bình tĩnh che giấu nhưng lúc hắn ta thấy ảnh cô giật mình anh đã thấy.
“Dạ, không ạ?”
Dù sợ anh nhưng anh ta vẫn sợ cô hơn.
“Được vậy để ta lục soát các phòng sẽ biết.”
“Khoan, ...xin Hàn thiếu bình tĩnh, ...cô ấy ở Vip 1 ạ.”
Anh ta vừa nói vừa lau mồ hôi. Anh không nói gì chỉ liếc mắt rồi đi lên, Anh Quân không hiểu gì vừa đi vừa hỏi.
“Cô gái đó là ai, có quan hệ gì với cậu?”
Anh không trả lời, trước mặt là cửa phòng Vip 1. Anh mở cửa ra, khung cảnh bên trong thật hỗn độn, anh đảo mắt tìm cô, cô ngồi góc phòng. Anh tiến lại thì thấy vai cô run lên, đảo mắt ý bảo Anh Quân ra ngoài.Anh chạm tay lên vai cô, giật mình cô ngước lên, hốc mắt đỏ lừ, khuôn mặt xinh đẹp nay tái nhợt lại. Anh đau lòng, ngồi xuống.
“Ngoan, đừng khóc nữa.”
Lần đầu anh dỗ con gái nên không biết phải làm sao, cô nghe thấy thế càng khóc to hơn. Kì lạ hôm nay cô yếu đuối đến lạ, mà còn khóc trước người khác. Anh thấy cô khóc to hơn mà hoảng loạn không biết làm gì liền cúi xuống hôn cô.
“um..um.”
Anh ôm cô vào lòng, 1 lúc sau anh nghe thấy tiếng thở đều đặn, nhìn ra cô đã ngủ quên trong lòng anh. Anh mỉm cười nhẹ và bế cô ra xe, nhấc máy gọi cho Anh Quân.
“Tôi về trước đây.”
Không để cậu ta nói gì anh cúp máy, nhìn sang bên cô thấy cô ngủ mà đôi mắt sưng vù anh tự hứa “Từ giờ những đau khổ, khó khăn hãy để anh gánh vác cho em”. Phải anh đã xác định cô sẽ là người phụ nữa của mình.
👍👍👍⬅️
Updated 108 Episodes
Comments
Thích Làm Đẹp 💋
ơ... tg ơi cái đoạn này nhanh quá r. nó cứ sao sao ấy. (ý kiến của riêng e nhé) nụ hôn này nó ko hợp hoàn cảnh 🙄🙄 mà e cũng chả biết nói sao nữa. nói chung e ko thích vì riêng e thấy nụ hôn này nó vô duyên thế nào ấy. mà thôi chuyện cũng lôi cuốn nên ủng hộ tg tiếp
2022-09-26
1
Thanh Thủy
ủa alo
2022-07-28
2
Lynhh♡
Ủa anh:))
2022-07-14
3