Dù Thiên Ân nói nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy.
“Thiên Ân, cậu nói gì vậy, Thiên Vũ ở đâu?”
Thiên Ân lấy lại bình tĩnh.
“Những người kia là thuộc hạ anh hai, mình nhận ra vì hình xăm trên người họ.”
Tuệ Mẫn nghe vậy cũng lo lắng, thấy tay rung rung nhìn vào có tín hiệu truyền lên, vội vàng ấn nút để truyền đi dừng lại.
Cô thấy tên nào bị giết chết, sẽ thả vào mồm tên đó 1 viên thuốc mới được cô điều chế. Những tên đó người từ từ chuyển sang thâm tím, nổi mẩn đỏ sau đó sùi bọt mép, đặc biệt là họ chết nhưng trên môi vẫn nở nụ cười. Cô hài lòng với thành quả của mình, những ai có mặt nhìn cảnh này đều rợn người, không nghĩ 1 cô gái xinh đẹp nhưng lại ra tay ác độc.
Thuộc hạ Thiên Vũ dần nghi ngờ thân phận cô nhưng chỉ cần nhìn những hành động vừa rồi, không ai bảo ai tự nhủ không bao giờ đắc tội với cô. Mải mê mà cô không để ý có nguy hiểm, đến lúc nhận ra có người ôm cô vào lòng. Viên đạn bắn từ phía sau đi sâu vào lồng ngực anh, máu tuôn xối xả, cô hốt hoảng đỡ anh dậy, cho tên kia 1 viên kẹo vào đầu. Thuộc hạ kinh hãi kêu lên, vội xử lý mấy tên còn lại.
“Thiên Vũ, anh có sao không?...Sao lại đỡ đạn cho em.”
Hoàng Tuệ Mẫn nhìn vết thương trên ngực anh không ngừng chảy, cặp mắt tinh xảo cay cay, một tầng sương mù bao quanh.
“Anh không sao.”
Hàn Thiên Vũ dù muốn trách cô không nghe lời nhưng lại không nỡ, anh nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, lên tiếng trấn an. Anh ôm eo Hoàng Tuệ Mẫn để giữ thăng bằng, nhìn Diệp Tuấn và Tử Long cất giọng lạnh lùng.
“Rút lui.”
Nghe Hàn Thiên Vũ nói vậy, mọi người bình tĩnh lại rồi rút lui nhanh chóng. Thiên Ân và A Ngọc được đưa ra bên ngoài trước, thấy anh và cô đi ra người toàn máu hoảng sợ đi theo.
Trên xe cô nhanh chóng đưa cho anh viên thuốc ở trong đồng hồ vào miệng anh, mọi người nghi ngờ không biết cô cho anh uống gì. Mặc kệ ánh mắt đó, Tuệ Mẫn nói với giọng nghiêm túc.
“Thiên Vũ, đây là thuốc cầm máu em điều chế, anh uống đi.”
Hàn Thiên Vũ không hề nghi ngờ, anh mở miệng nuốt viên thuốc.
Đến trước cổng bệnh viện đã có người chờ sẵn, do Diệp Tuấn trên đường đến gọi trước. Nhìn chiếc băng ca Hàn Thiên Vũ khó chịu.
“Tôi còn chưa chết, không cần dùng.”
Nói xong, anh để Tuệ Mẫn dìu mình vào, để lại đám bác sĩ nhìn bóng lưng mà rùng mình với sát khí từ anh. Sau khi vào phòng phẫu thuật, cô ngồi thẫn thờ bên ngoài, anh đỡ cho cô 2 lần. Cùng lúc đó Thiên Ân và A Ngọc cũng đến nơi, Thiên Ân sốt sắng hỏi cô.
“Mẫn nhi, xảy ra chuyện gì rồi?”
Tuệ Mẫn không trả lời, nhìn A ngọc bảo anh ta về nhưng anh ta vẫn lưỡng lự.
“Anh cứ về trước, tôi không sao.”
Cô cất giọng lạnh lùng pha chút mệt mỏi, anh ta đành gật đầu, quay qua nói với Thiên Ân, đôi mắt cô vô hồn.
“Anh ấy đỡ đạn cho mình.”
Thiên Ân chỉ biết an ủi cô luôn miệng nói không sao. Một lúc sau cả Hàn lão gia và phu nhân đến, bà đi đến ôm cô, lúc này cô không kiềm chế được, khóc nức nở trong lòng bà.
“Bác,..cháu xin lỗi,…là tại cháu. Anh ấy đỡ đạn cho cháu mới bị vậy.”
“Không sao, đấy không phải lỗi của con, ta không trách con. Ngoan.”
Cô vẫn nức nở trong lòng bà. Dù bà bảo không sao nhưng đứa con của mình đang cấp cứu có bà mẹ nào không lo được. Hàn lão gia đi ra ngoài gọi điện.
“Điều tra được ai chưa?”
Không biết bên kia nói gì chỉ thấy Hàn lão gia cúp máy, đôi mắt hiện lên tia lo lắng.
Cuối cùng phòng phẫu thuật cũng mở ra sau 5 tiếng đồng hồ, cô vội đứng lên hỏi.
“Anh ấy có sao không?”
“Người nhà yên tâm, Hàn tổng không sao, viên đạn may mắn đi lệch tim 3cm. Rất may được cầm máu kịp thời, 30 phút nữa người nhà có thể vào thăm.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, giờ đây cô lại nghĩ đến 1 chuyện, khuôn mặt hiện lên hận thù đôi tay nắm chặt.
Vương Minh Chấn, tôi không tha cho ông đâu.
Hiện giờ bệnh viện được phong toả bởi người Hàn gia, cô khuyên mãi Hàn phu nhân mới chịu về cùng Hàn lão gia. Chỉ còn cô và Thiên Ân ngồi đợi.
“Cậu ăn gì không mình đi mua.”
Tuệ Mẫn lắc đầu hiện giờ cô không còn tâm trạng ăn uống. Đến giờ vào thăm, Thiên Ân biết ý không vào cô viện cớ có việc, chỉ mình Tuệ Mẫn vào. Nhìn thấy Thiên Vũ nằm trên giường bệnh, nỗi xót xa hiện lên. Cảm nhận có người vào, anh mở mắt, thấy anh tỉnh lại cô vội chạy đến hỏi.
“Anh cảm thấy sao rồi, để em đi gọi bác sĩ.”
Tuệ Mẫn định chạy đi anh kéo tay cô lại lắc đầu, nhìn đôi mắt sưng đỏ anh đau lòng.
“Anh không sao, thật may em vẫn an toàn.”
Nghe anh nói cô bật khóc ngon lành, từ sau vụ việc đó cô chỉ khóc trước mặt ba nuôi và Hàn phu nhân. Thấy cô khóc anh luống cuống dỗ cô, nhìn anh như thế cô bật cười. Anh thở phào nhẹ nhõm, hôn lên khoé mắt cô đang chuẩn bị hôn vào môi cô thì. Thiên Ân và Hàn phu nhân mang đồ ăn, quần áo vào cho cô, vừa mở cửa nhìn thấy cảnh này.
“Thiên Ân, chúng ta ra ngoài thôi, mình đi nhầm phòng rồi.”
Cô giật mình lúng túng đẩy anh ra, Thiên Vũ đen mặt.
“Bác, bác đến thăm Thiên Vũ.”
“Nó khoẻ như trâu thăm gì, ta mang đồ ăn với quần áo cho con.”
Thiên Ân quá quen với cảnh này, do trước đó Thiên Vũ đi du học, mới về được mấy tháng nên không biết mẹ lại thiên vị như vậy. Giờ anh như con ghẻ còn cô mới là con ruột. Anh đen mặt gọi.
“Mẹ…”
“May là con đỡ cho Mẫn nhi, nó mà làm sao ta tính sổ với con.”
Thiên Vũ và mọi người á khẩu, không nói lên lời. Bà ngoài miệng nói vậy, thực chất rất lo cho anh, mọi người đều hiểu cả. Sau khi bà và Thiên Ân ra ngoài, cô đắn đo hỏi anh.
“Sao anh … anh lại…”
Biết cô hỏi gì anh liền đáp lại.
“Đến người phụ nữ mình yêu không nhận ra thì sao xứng với Hàn lão đại.”
“Anh không thắc mắc gì sao?”
“Anh muốn em tự nguyện chứ không phải là ép buộc.”
Nếu lúc này anh hỏi cô chắc chắn sẽ cho anh đáp án, nhưng anh đã nói vậy cô sẽ đợi lúc thích hợp cho anh câu trả lời thoả đáng.
Sau khi nằm viện 2 ngày theo dõi hôm nay Thiên Vũ xuất viện. Trước đấy, khi phẫu thuật xong anh nằng nặng đòi về, mặc cô và mọi người nói. Thấy không nói được anh, cô liều nói.
“Anh thử xuất viện xem, đừng nhìn mặt em nữa.”
Quả nhiên anh nghe xong ngoan ngoãn nhưng vẫn trêu cô.
“Tuân lệnh bà xã.”
Cô nghe xong đỏ mặt, mọi người bật cười.
Hôm nay là tròn 2 tháng Hoàng Tuệ Mẫn quen Hàn Thiên Vũ, cô hẹn anh lại nơi cánh đồng hoa oải hương đó.
“Em đợi anh ở cánh đồng hoa oải hưởng, em sẽ cho anh biết câu trả lời.”
Thiên Vũ nghe thế vừa sợ vừa hồi hộp, anh sợ cũng phải vì Tuệ Mẫn chưa nói yêu anh bao giờ, hồi hộp vì không biết thời gian qua anh đã cho cô thấy được tấm lòng mình chưa. Thay vì đoán mò, anh lấy áo khoác lập tức đến điểm hẹn, Diệp Tuấn ở ngoài đợi thấy anh đi đâu vội nói.
“Thưa chủ tịch, 30 phút nữa có cuộc…”
Chưa để cậu ta nói hết anh cắt ngang.
“Huỷ lịch trình ngày hôm nay, cậu không cần đi theo tôi.”
Đến nơi, Hàn Thiên Vũ đưa mắt tìm kiếm bóng dáng cô, lúc nhìn thấy khiến anh ngẩn người. Hôm nay Hoàng Tuệ Mẫn thay đổi phong cách, mặc chiếc váy trắng trễ vai vải ren, đầu đội chiếc mũ lông kiểu xưa cùng màu, ánh nắng chiếu vào làm cô nổi bật như nàng công chúa giữa rừng hoa oải hương tím. Cảm giác có ai nhìn mình, cô quay lại thấy anh, cô nở nụ cười toả nắng, anh bước lại ôm chầm lấy cô.
“Anh nhớ ngày này 2 tháng trước em đã nói gì không?”
“Anh nhớ. Vậy câu trả lời của em là?”
Khuôn mặt Thiên Vũ căng thẳng, dù cho công ty sắp phá sản anh cũng chưa có vẻ mặt này. Nhìn anh như thế, Tuệ Mẫn rất muốn cười nhưng cô buông anh ra nghiêm túc nói:
“Em…”
Updated 108 Episodes
Comments
Hoaithanhhtna
sợ quá
2021-12-16
1